Sydel bước vào nhà của người đàn ông trẻ tuổi sống một mình này.
Người đàn ông liên tục gọi cô là “em họ”, vẻ mặt nhiệt tình không hề giả tạo. Cô gái mảnh mai đi theo anh ta vào nhà nở nụ cười ngại ngùng, ánh mắt chân thành và thuần khiết, thỏ thẻ đáp lại: “Anh họ.”
Sydel lén lút nhét mảnh thủy tinh vào túi áo sơ mi, rồi quan sát xung quanh.
“Anh họ, nhà anh...” Thật sự rất bừa bộn.
Không ngờ rằng cái “chưa kịp chuẩn bị, tiếp đãi không chu đáo” mà anh ta đã nói lại là sự thật. Trên tường căn nhà này mọc đầy mốc đen, thoạt nhìn như những xúc tu của sinh vật nào đó, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và khó chịu.
“Haha.” Người đàn ông tự xưng là anh họ không hỏi tên Sydel, anh ta có vẻ ngại ngùng, gãi đầu nói: “Em họ, nếu em muốn ăn hay uống gì thì tự lấy ở tủ lạnh hoặc trong bếp, anh còn chút việc chưa làm xong, xong việc anh sẽ ra với em.”
Nói xong, anh ta đi thẳng vào một căn phòng trong nhà.
Ánh mắt Sydel lướt qua bức ảnh đặt trên bàn, trong ảnh, “anh họ” cùng một cặp vợ chồng trung niên vui vẻ tạo dáng, chắc là bức ảnh gia đình của chủ phòng 201 cùng cha mẹ.
Trên ngón tay trắng trẻo của cô gái vẫn còn dính chút máu, Sydel quyết định đi rửa tay trước rồi mới tìm viên ngọc máu mà cô đang cần trong căn nhà này.
Nhân lúc “anh họ” chưa ra, sau khi rửa tay, Sydel bắt đầu tìm qua trong phòng tắm và nhà bếp. Ngọc máu có kích thước không lớn, nếu dựa vào lỗ trên chiếc đèn đồng mà tính, đường kính của nó còn chưa đến ba centimet. Sydel lục soát một vòng nhưng không tìm thấy, song cô phát hiện ra rằng hoa quả và đồ ăn trong tủ lạnh, nhà bếp đều đã bị mốc.
Giống như căn hộ này đã lâu không có ai ở.
Nhưng “anh họ” kia lại hoàn toàn không nhận ra điều ấy, còn bảo cô tự lấy đồ ăn.
Sydel chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy tiếng ông “anh họ” mở cửa quay lại phòng khách.
Cô bước tới, giả vờ như không nhận ra sự bất thường của đồ ăn. Có vẻ “anh họ” nhấc ấm nước định rót nước cho cô, nhưng dốc mãi chẳng ra giọt nào, ấm nước trống không. Anh ta “ồ” lên một tiếng, mặt tỉnh bơ, rồi định quay người đi đun nước nhưng bị cô gái phía sau gọi lại.
Sydel suy nghĩ một lúc, rồi thẳng thừng hỏi: “Anh họ, anh có từng thấy một viên ngọc màu đỏ như máu không?”
“Cái gì cơ?” Người đàn ông nghi hoặc quay đầu lại.
Sau khi nghe cô miêu tả, “anh họ” ngẩn người rồi nói: “Anh chưa từng nghe qua.”
Sydel: “Hả?”
Cô gái tỏ ra không hiểu, đôi mắt to tròn đen láy nhìn người đàn ông đầy bối rối: “Nhưng mẹ em nói viên ngọc máu đó ở trong căn hộ này, chỉ cần hỏi anh họ là biết được tung tích của nó.”
“Anh họ” gãi đầu, “Thật sự anh không biết... Nhưng nếu nó được giấu trong căn hộ này, thì có lẽ người quản lý ở tầng trên cùng sẽ biết viên ngọc ở đâu.”
Anh ta có vẻ ngứa ngáy trên người, liên tục gãi má và đầu quay qua quay lại liên hồi, thái độ rõ ràng trở nên bồn chồn: “Hoặc em có thể hỏi cha mẹ anh.”
“Cha mẹ... của anh?” Giọng nói rụt rè của cô gái vang lên trong căn phòng.
“Đúng vậy,” “Anh họ” ngẩng đầu lên, cười gượng gạo, chậm rãi đáp: “Họ đang ở ngay bên cạnh em.”
Trên nền nhà và bức tường trắng, cùng với lời nói của người đàn ông, dần dần xuất hiện những vết mốc hình người. Những vết mốc kỳ dị uốn éo, như muốn thoát khỏi sự trói buộc của sàn nhà và bức tường...
Người đàn ông trẻ đảo mắt một cách kỳ dị, nhìn về phía cô gái—
Trên ghế sofa không có gì cả.
Người đàn ông: “...?”
“Anh họ, anh tốt quá, cảm ơn vì đã cho em biết thông tin.” Trong lúc anh ta còn đang bồn chồn quay đầu, nhận thấy bầu không khí không ổn, Sydel đã nhanh chóng chạy một lèo ra cửa, bỏ lại một câu cảm ơn. Trước khi những vết mốc đen ngòm gớm ghiếc bắt đầu men trên tường đuổi tới, cô không chút do dự mở cửa.
...
Người quản lý sống ở tầng trên cùng sao?
Sydel không suy nghĩ nhiều, vì càng ở lại đây lâu thì càng nguy hiểm. Sau khi chạy thoát khỏi phòng 201, ông “anh họ” có vẻ không muốn rời khỏi phòng, cũng không đuổi theo cô. Cô leo thang bộ lên tầng ba, tầng bốn...
Dọc đường, cô nhìn thấy một căn phòng, trước cửa dán đầy hình dán động vật, nhưng giữa những hình dán động vật dễ thương ấy lại có vài chữ ghép lại khiến người ta rùng rợn: Sao mày không chếc đi!
Còn một căn phòng khác, trên tay nắm cửa treo một túi canh thịt. Kết cấu của canh hỗn tạp, mùi thơm phức, nhưng hình dạng những miếng thịt lại rất kỳ quái, trông giống như bị cắt từ cơ thể người.
Cô không gõ cửa những căn phòng đó, không biết đằng sau cửa là người hay q/ủy. Chỉ khi lên đến tầng năm, trên hành lang chật hẹp có một thứ khiến cô không thể tránh được—
Một người phụ nữ mặc đồ đỏ với gương mặt hoảng loạn đi đi lại lại trong hành lang. Nếp nhăn ở khóe mắt cho thấy người phụ nữ đó không còn trẻ, gọi là “dì” có lẽ cũng không sai.
Ngay khi Sydel xuất hiện ở đầu cầu thang, người phụ nữ mặc đồ đỏ lao đến.
“Cứu tôi với…” Người phụ nữ không ngừng run rẩy, cánh tay giữ chặt lấy Sydel, ánh mắt khẩn thiết dán chặt lên người cô gái trước mặt, dường như coi cô là cọng rơm cứu mạng duy nhất. Đôi môi người phụ nữ run rẩy, nói: “Cầu xin cô cứu tôi!”
Sydel thử hất tay bà ta ra vài lần, nhưng không thoát được, cô đành khẽ trấn an: “Không sao đâu, ở đây không có gì có thể làm hại dì...”
“Không! Chồng tôi...” Giọng người phụ nữ run rẩy, như thể đang sợ hãi đến cùng cực. Bà ta nói: “Chồng tôi là q/ủy! Ông ấy sẽ giếc tôi!”
Sydel: “...” Giờ cô thực sự không muốn biết thêm những câu chuyện của các cư dân nơi đây. Sau khi chạy khỏi phòng 201, cô đã biết rằng không có ai bình thường trong căn chung cư này.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ cứ bám chặt lấy cô, cô không thể thoát ra được. Sydel suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Thật sao? Tôi không tin.”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ có vẻ đã sợ đến mất trí, bà ta lắc đầu nói: “Tôi nói thật! Chồng tôi là q/ủy đấy...”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sống cùng chồng ở một căn hộ nào đó trong tòa nhà này. Cuộc sống của họ vốn dĩ khá ổn cho đến một ngày, bà ta nhìn thấy một mẩu truyện trên mạng, nghe nói có thể thử xem một người có phải là q/ủy hay không—
Nghe nói, q/ủy thường tìm đến vị trí cố định theo một hướng nhất định. Nếu đặt giày trước giường với một chiếc quay vào trong, một chiếc quay ra ngoài, q/ủy sẽ không thể tìm được vị trí chếc giường.
Ngày hôm đó, người phụ nữ mặc đồ đỏ bỗng dưng nảy ra ý định thử xem chồng mình có phải là q/ủy không. Bà ta nhân lúc chồng đi tắm, cố ý đặt giày của chồng một chiếc quay vào, một chiếc quay ra trước giường. Kết quả, khi chồng tắm xong đi ra, ông ta cứ đi vòng quanh giường, miệng lẩm bẩm: “Giường đâu rồi? Giường đâu rồi? Sao tôi không tìm thấy giường nhỉ?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đã bị dọa phát hoảng. Mặt bà ta không còn chút máu, cơ thể lạnh toát, run rẩy liên tục, giọng như sắp khóc: “Tôi mới phát hiện ra chồng mình là q/ủy! Tôi đã bỏ trốn khỏi nhà, nhưng ông ấy chắc chắn sẽ ra khỏi nhà và đuổi giếc tôi... Cầu xin cô cứu tôi...”
Sydel khó xử đáp: “Nhưng tôi không phải là người sống trong căn chung cư này, tôi không thể giúp dì... Hay dì thử tìm một phòng nào đó trốn vào?”
Cô tùy tiện chỉ vào một căn phòng, “Biết đâu có người đồng ý cho dì trốn trong nhà họ.”
“Không!” Người phụ nữ mặc đồ đỏ sợ hãi hét lên: “Tôi không thể vào những nơi đó! Tôi...”
Bà ta run rẩy lắc đầu: “Thực ra... thực ra... tôi đã quên mất nhà mình là căn nào rồi…”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ khóc thút thít trong vô vọng: “Lỡ đâu tôi gõ cửa nhầm nhà mình, chồng tôi có thể đang đợi phía sau cửa để tôi tự chui đầu vào bẫy. Tôi không thể gõ cửa, sẽ chếc mất...”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nói cũng có lý, nhưng… nếu chỉ rời khỏi nhà trong vài giờ ngắn ngủi, làm sao có thể nhanh chóng quên được số nhà của mình như vậy?
Ánh mắt Sydel lặng lẽ hạ xuống.
Cô nhìn thấy đôi chân của người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Một chân với mũi chân hướng về phía trước, nhưng chân bên kia lại khác người thường, mũi chân quay ngược ra sau, gót chân hướng về phía trước.
Hai chân, một xuôi, một ngược.
Người phụ nữ áo đỏ... đã chếc từ lâu rồi.
Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 113
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...