Tôn Diệp đã chờ đợi rất lâu bên ngoài phòng.
“Chủ tịch, thiếu gia Thư Hàng và thiếu gia Nghiễn Trạch đang ở phòng trà bên cạnh đợi anh.” Tôn Diệp đuổi theo bước chân của Kỷ Thời Đình, nhẹ giọng thông báo.
Kỷ Thời Đình nhướng mày nhẹ: “Sao hai người đó lại đến đây.”
“Hôm qua tôi dùng chứng minh của mình để đặt phòng cho anh, bị anh ấy phát hiện rồi ạ…”
Ai bảo khách sạn này là do vị tứ thiếu gia kia mở chứ. Ai bảo người này vô cùng hiếu kỳ với đời sống riêng tư của tổng giám đốc cơ chứ…
“Sau này nhớ tránh khách sạn dưới trướng Phong Kiều ra.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, sau đó bước vào thang máy.
Tôn Diệp vô thức cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề. Có vẻ là vị chủ tịch của mình đang có tâm trạng không tốt. Chẳng lẽ…đêm qua chưa đủ vui sao?
Lần này cũng giống như lần trước lúc chủ tịch ném hợp đồng hôn nhân vào máy hủy tài liệu, tâm trạng của anh ấy cũng không tốt…
Trong đầu Tôn Diệp có một số liên tưởng không mấy trong sáng, nhưng anh ấy đã nhanh chóng gạt bỏ.
Nhà hàng chỉ ở ngay bên cạnh, vài phút sau, Kỷ Thời Đình đẩy cửa ra rồi trực tiếp đi đến phòng ăn.
Bên cạnh bàn có hai người đàn ông đang ngồi, là Kiều Nghiễn Trạch và Ngu Thư Hàng.
“Yo, đến rồi à.” Kiều Nghiễn Trạch ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên gương mặt đẹp trai hiện ra một nụ cười “xảo trá” : “Mau lên, đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn họ, vừa cởi áo khoác vừa tiến về phía trước.
“Xem ra các cậu gần đây thật sự rất rảnh rỗi.” Giọng điệu của anh rất điềm tĩnh lại rất vô cảm, nhưng Ngu Thư Hàng và Kiều Nghiễn Trạch biết rằng đây là bộ dạng tức giận của anh.
Ngu Thư Hàng lập tức đứng dậy, năng nổ kéo ghế cho anh: “Thời Đình, tôi thề là tôi không biết gì đâu nhé, là lão Kiều kéo tôi đến đây, nói là có kịch hay để xem.”
“Chậc…” Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh, rõ ràng là chột dạ vì hành vi của anh ấy.
Cái tên Ngu Thư Hàng này dựa vào gương mặt thanh tú nho nhã, lúc nào cũng giả nai tỏ ra vô tội, trong khi Kiều Nghiên Trạch trời sinh mang dáng vẻ đào hoa, lại hay đi cùng Ngu Thư Hàng, thế nên không biết đã phải gánh tội oan bao nhiêu lần.
Ngu Thư Hàng nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không quan tâm đ ến Kiều Nghiễn Trạch, nghiêng người đưa ly cà phê đến trước mặt Kỷ Thời Đình: “Ly latte này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.”
Kỷ Thời Đình nâng tay lên mở chiếc cúc áo trên cùng, uống một ngụm.
“Chuyện gì thế này.” Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày: “Đêm xuân vui vẻ vừa qua, thì không cười với anh em một cái được à?”
Kỷ Thời Đình trước nay luôn rất lạnh lùng, hiếm khi dành tình cảm của mình cho ai đó hay cho việc gì đó. Hơn nữa anh cũng rất kín tiếng với đời sống riêng tư của mình, ngay cả anh em tốt như Nghiễn Trạch cũng biết rất ít.
Nếu không, khi biết rằng Kỷ Thời Đình cùng với cô gái khác vào khách sạn, anh ta cũng không phấn khích đến vậy, còn gọi cả Ngu Thư Hàng đến. Vừa sáng sớm đã chạy đến hóng chuyện đầu tiên.
Nhưng ai mà ngờ rằng tảng băng đó vẫn cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như vậy.
Ngu Thư Hàng đột nhiên sáng dạ, không nhịn nổi mà thốt ra: “Lẽ nào tối qua cậu không “lên” được à?”
Lời này vừa nói xong, Kỷ Thời Đình nhìn anh ta bằng ánh mắt ngập tràn sát khí.
Kiều Nghiễm Trạch “chậc” một tiếng: “Không phải chứ? Lẽ nào thật sự…”
Kỷ Thời Đình dằn mạnh ly cà phê xuống bàn, giọng nói sắt lạnh đến đáng sợ: “Cậu nín đi.”
Ngu Thư Hàng sặc nhẹ một tiếng, không dám đùa nữa: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi và Lão Kiều vừa nãy còn bàn với nhau, chuyến này không chừng có thể may mắn uống được rượu mừng của cậu đấy.”
Họ biết rằng Kỷ Thời Đình đối với phụ nữ lạnh lùng vô tình đến mức nào, có thể khiến anh đích thân bế vào phòng, cô gái này đối với anh là người rất đặc biệt.
“Rượu mừng.” Kỷ Thời Đình duỗi ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào bàn, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười lạnh lùng và giễu cợt: “Có mơ cũng đừng nghĩ đến.”
Anh không biết tại sao mình lại trở nên nhỏ mọn như vậy. Chỉ vì thật sự muốn lên giường với cô, cho dù là bị xem như thuốc giải dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.
Nhưng mà, anh vẫn là vô cùng tức giận.
Ngu Thư Hàng và Kiều Nghiễn Trạch nhìn nhau, cả hai nhìn thấy một thông điệp duy nhất trong mắt đối phương: Cô gái đó, chọc giận anh rồi.
Đồng thời, họ cũng tò mò hơn về thân phận của cô gái này.
Phải biết rằng, con người Kỷ Thời Đình trước nay dù có trèo núi vượt thác mặt vẫn chưa từng biến sắc, khiến anh tức giận chắc chắn không phải người bình thường.
Xem ra, Kỷ Thời Đình thật sự đã động tâm!
Tâm hồn hóng ‘bát quái’ của hai người ngày càng bùng cháy.
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 25
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương tiếp
Loading...