Tống Đàm lấy lại tinh thần, nhận hộp cơm của mình. Đây là bữa ăn hảo hạng có giá tận 188 tệ từ một nhà hàng tư nhân nổi tiếng nhất.
Nhưng vừa mở hộp, mùi thức ăn thơm lừng và một hơi khí khó chịu xộc lên, khiến cô thấy khó chịu. Cô chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, không tài nào nuốt nổi.
Đúng lúc đó, ông chủ được nhân viên gọi là “Vương Bóc Lột” bước vào, nhìn thấy tình cảnh này liền nổi giận đùng đùng:
“Tống Đàm! Cô còn có tâm trạng mà ăn hả, cái PPT tôi yêu cầu đâu rồi? Nói cho cô biết, trước 2 giờ mà chưa nộp thì cô khỏi cần làm nữa!”
Tống Đàm như được trao một cái thang, lập tức đứng dậy:
“Cảm ơn sếp, nhớ chuyển lương đúng ngày nhé, giờ tôi xin nghỉ về quê luôn!”
Cả văn phòng ngỡ ngàng.
Nhìn Tống Đàm bắt đầu thu dọn đồ đạc, Vương Bóc Lột đứng đó, ngơ ngác và có chút tủi thân:
“Tôi… tôi đâu có ý đó…”
Một nhân viên vừa chăm chỉ, vừa ngoan ngoãn, vừa có năng lực, lại trả lương rẻ như cô ấy, không dễ gì tìm được.
Hạ Tuyết Doanh bỏ dở bữa ăn, bước đến khuyên Tống Đàm đừng nóng vội. Thời buổi bây giờ khó khăn, nhảy việc không dễ đâu.
Nhưng khi thấy bên tóc kia của Tống Đàm bị cắt trụi và dán băng, không hiểu sao cô cũng thấy thương:
“Đi thì đi! Đàm Đàm, tôi giúp cô thu dọn đồ! Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, hết giờ tôi sẽ đến tìm cô!”
Câu nói đó của Tống Đàm là ước muốn thầm kín bấy lâu trong lòng. Sau khi nói ra, cô nhanh chóng nhớ lại cảnh núi non xanh biếc, con gà mái béo ục ịch, và chú heo to đùng ở quê nhà…
Heo ở quê không biết có khác biệt gì không, nhưng chắc chắn ngon hơn ở thành phố nhỉ?
Lúc này, trái tim cô đã háo hức muốn về nhà.
“Không cần, tôi nói thật đấy. Thu dọn xong về nhà trọ, sau đó về quê luôn!”
Hạ Tuyết Doanh cũng ngây người.
...
Tống Đàm thu dọn đồ đạc nhanh đến bất ngờ.
Hai kiếp cày cuốc vất vả, chẳng phải chỉ để có một cuộc sống tốt hơn sao?
Giờ đây với những kỹ năng tu tiên trong người (dù chưa bắt đầu luyện), về quê tự cung tự cấp không phải tốt hơn sao?
Từ đồn cảnh sát lấy xong giấy tờ tạm thời, cô ôm vali bắt taxi về nhà trọ.
Phòng nhỏ 20 mét vuông, gần cửa sổ treo vài bộ quần áo, trên bàn là một chồng sách, toàn tài liệu liên quan đến công việc.
Trên chiếc giường nhỏ 1m2, bộ ga trải giường vẫn còn nhàu nhĩ do đi vội vàng hôm qua. Nhìn vào đó, Tống Đàm không khỏi nhớ lại những ngày sống tiết kiệm.
Cô thở dài không tiếng động.
Lấy chiếc hộp giấy không nỡ vứt, đóng gói vài món đồ vệ sinh cá nhân đơn giản, gỡ bộ ga trải giường, một thùng quần áo, ba đôi giày.
Xong.
Dọn dẹp qua loa, cô gọi điện cho chủ nhà, báo trả phòng sớm, mất tiền cọc cũng không sao, còn dư tiền thuê thì được hoàn lại.
Tính qua, hiện giờ còn lại sáu vạn ba nghìn năm trăm tệ!
Về quê thôi!
...
Tàu cao tốc, taxi.
Tổng cộng ban tiếng đồng hồ, Tống Đàm quyết chi mạnh, không phải như trước đây ngồi tàu hỏa rồi đi xe buýt.
Giờ đây, cô đã đứng bên lề đường, sớm hơn năm sáu tiếng so với mọi khi.
Nhìn dòng suối róc rách bên kia đường, hít thở không khí khác biệt so với thành phố (dù còn đôi chút mù mịt), cô cuối cùng đã thoát khỏi trạng thái lửng lơ.
Trên con đường ở sườn đồi xa xa, một chiếc xe máy vang lên tiếng động cơ, chạy xuống, xuyên qua cánh đồng trồng chè hai bên, và dừng lại trước mặt cô.
Người đàn ông nhỏ nhắn, da rám nắng nhìn cô, khuôn mặt chân chất nở nụ cười:
“Đàm Đàm, về nghỉ lễ à?”
Người đàn ông trung niên xuống xe, đặt chiếc vali lớn lên giá sau xe máy, dùng dây da cột chặt vài vòng, lắc thử rồi mới nói:
“Lên xe đi, ba chở về, mẹ con ở nhà nướng khoai rồi, ba cũng vừa câu được mấy con cá chép để nấu cho con, đầu con sao thế?”
Đây là ba cô, Tống Tam Thành.
Mắt Tống Đàm rưng rưng, nhìn người đàn ông bình dị với ánh mắt lo lắng, cô cố gắng mỉm cười, rồi vờ chạm tay vào đầu nói: “Không sao đâu, lúc tan làm con bị va nhẹ thôi. Nhưng gần đây công ty bắt làm thêm nhiều quá, con quyết định về nghỉ ngơi vài hôm.”
“Phải nghỉ chứ, không thì trẻ mà bệnh hoạn thì khổ cả đời.”
Ba cô đạp mấy cái vào cần khởi động, xe nổ máy, Tống Đàm theo phản xạ nắm lấy tay nắm sau xe, cảm nhận làn gió lành lạnh thổi qua mặt.
Lên dốc, quanh co, cây cối ngày một rậm rạp, dù mùa đông vẫn thấy núi chè xanh ngắt, rừng thông...
Đây là quê cô, Vân Thành, trấn Thanh Khê, thôn Vân Kiều.
Nơi có núi có nước, bốn mùa rõ rệt.
Đây là cuộc sống mới của cô.
...
Xe máy vượt núi hơn mười phút, cuối cùng đến gần làng sau một đoạn đổ dốc dài.
Thôn Vân Kiều nằm trong núi, giờ có đường làng nối xã và một chuyến xe buýt mỗi ngày, việc ra ngoài không còn khó khăn, nhưng đường đèo quanh co vẫn gây ít nhiều bất tiện. Những năm gần đây, thanh niên trong thôn ngày một thưa thớt.
Người già lần lượt khuất bóng, thanh niên ngày càng rời đi, người ở lại trong làng ngày càng ít.
Tính sơ sơ, quanh đây không còn đủ 30 hộ dân nữa.
Nhưng thế thì sao? Tu tiên giả, có nơi nào hoang vu chưa từng ở đâu? Đóng cửa bế quan ít thì vài tháng, dài thì vài chục năm, có người hay không chẳng thành vấn đề.
...
Tống Đàm bước xuống xe, chỉ cảm thấy trong người có luồng cảm giác kỳ lạ trỗi dậy, đó là d.a.o động của linh căn, có phản ứng này, chứng tỏ rừng núi nơi đây quả thật thích hợp để tu luyện.
Nghĩ đến khả năng của mình sau khi khôi phục tu vi, Tống Đàm càng thêm tự tin về tương lai.
Trong giới tu tiên, cô sở hữu song linh căn thủy mộc, tu luyện hai hệ công pháp, tràn đầy sức sống.
Chỉ là thiên đạo khó khăn, Kim Đan khó thành. Nếu không kết được Kim Đan, giới tu tiên với quy luật kẻ mạnh nuốt kẻ yếu sẽ khiến cô không thể tự định đoạt số mệnh của mình.
Để tìm cơ hội đột phá, Tống Đàm đã dành trăm năm ở hậu sơn để trồng linh thảo, cẩn thận cảm nhận sinh diệt, khô héo rồi hồi sinh, trải qua gió sương tuyết mưa, nắng mai sương sớm.
Kỹ năng dùng linh khí nuôi dưỡng cây cỏ gần như đã trở thành bản năng.
Giờ đây có được cơ hội sống thêm một đời, cô cũng chẳng mong gì hơn, về nông thôn rồi, cứ trồng thứ gì đó tự mình ăn được là đủ.
Thực phẩm ở thế gian đa phần ô uế, cô thực sự khó nuốt nổi!
Nghĩ đến đây, bụng cô càng réo to vì cả ngày chưa ăn gì, liền ngửi thấy mùi hương ngào ngạt lan tỏa.
Một người phụ nữ thấp béo từ nhà bếp phía bên kia sân bước ra:
“Đàm Đàm, con tối nay muốn ăn gì? Mẹ đã hầm canh cá chép, còn làm thêm vài món, lát nữa mẹ xào trứng cho con nhé, con thích ăn trứng mà phải không? Gà vừa g.i.ế.c không kịp rồi, mai mẹ hầm cho con sau nhé. Ông Tống này, ra vườn hái hai nắm ngò để lát nữa cho vào canh cá đi.”
Ngò chính là rau mùi, cả nhà Tống Đàm ai cũng thích hương vị này.
Nhìn mẹ mình là Ngô Lan, Tống Đàm bật cười: “Cho thêm hai nắm đại hồi nữa mẹ ạ, ở Ninh Thành ăn cá chẳng ai bỏ thứ này vào, con nhớ mùi nó quá.”
Người địa phương ở Vân Thành khi nấu cá đều thích cho đại hồi, mùi thơm rất đặc biệt. Sau khi đến Ninh Thành đi làm, Tống Đàm mới biết, đại hồi này có tên là "hoắc hương," người nơi khác (bao gồm cả Ninh Thành) hình như chẳng ai ăn.
Ngô Lan bật cười: “Quán ăn ngoài kia làm sao ngon được! Nhưng mùa đông này làm gì có đại hồi, thôi thì dùng ngò thôi vậy.”
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 3
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương tiếp
Loading...