Đương nhiên, cho dù có nhìn ra, với mức độ tỉnh táo của cô hiện tại cũng không thể nhớ được anh là ai.
Trong phòng càng thêm yên tĩnh.
Người đàn ông nở một nụ cười: “Bao nhiêu tiền một ly?”
Tô Thời Sơ chậm rãi mở tay ra, năm ngón tay thẳng tắp giơ lên, dưới ánh đèn càng trở nên thon dài hơn.
Trong lòng mọi người trầm xuống.
Trước mắt không nói vì sao Ân Dĩ Mặc xuất hiện ở chỗ này, nhưng bây giờ Tô Thời Sơ thật sự không sợ c.
h.
ế.
t sao, cứ như vậy mở miệng đòi tiền của tổng giám đốc Ân?
Ân Dĩ Mặc mím môi, mí mắt khẽ nâng lên: “Năm triệu?”
“Năm trăm nghìn là được.
” Tô Thời Sơ cười hì hì, duỗi tay đến trước mặt Ân Dĩ Mặc.
Bàn tay nho nhỏ của cô mở ra ở trước mặt Ân Dĩ Mặc, lòng bàn tay hồng hào, thoạt nhìn nhỏ nhắn lại đáng yêu.
Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trước mắt, Ân Dĩ Mặc nhất thời không khống chế được, bàn tay to đặt lên đầu cô.
Đám người ở đây hít một hơi, nhất là Phương Tịnh Huyên, tức giận đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Ân tổng vậy mà lại chủ động kéo tay Tô Thời Sơ?
“Làm gì vậy, chiếm tiện nghi của tôi?” Tô Thời Sơ ngẩn ra, bĩu môi, chuẩn bị rút tay về: “Ngoại hình đẹp trai cũng không thể đùa giỡn lưu manh, nên trả tiền vẫn phải trả tiền.
”
Giọng nói của cô mềm nhũn, mang theo vài phần làm nũng.
“Yên tâm, tôi sẽ trả.
” Ân Dĩ Mặc vốn dĩ tức giận nhưng bây giờ lại ôn nhu nhẹ nhàng, trong giọng nói cũng có phần cưng chiều chính anh cũng không nhận ra.
Nghe được sự chắc chắn trong giọng nói của anh, Tô Thời Sơ cười khanh khách vài tiếng, cô chậm rãi nâng tay lên, vỗ vỗ gáy Ân Dĩ Mặc: “Thật ngoan.
”
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc lập tức trầm xuống, không còn sự kiên nhẫn mà lại có chút phiền não.
“Lâm Hoài, cõng cô ấy đi.
”
“Vâng.
”
Mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn Ân Dĩ Mặc đưa Tô Thời Sơ rời đi, thậm chí không có một câu giải thích.
“Ân tổng và Tô Thời Sơ có quan hệ gì…”
“Không phải Thời Sơ chính là phu nhân của tổng giám đốc Ân trong truyền thuyết đấy chứ?”
Thịnh Vọng vẫn ngồi ở vị trí vừa rồi, ngón tay thon dài sờ cằm, trong đôi mắt hiện lên cảm giác hứng thú.
“Thú vị.
”
…
Trở lại xe.
Ân Dĩ Mặc ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy bộ dáng người phụ nữ tựa lưng ngủ say trong gương chiếu hậu, thở phào nhẹ nhõm.
Mái tóc dài của Tô Thời Sơ buông xuống, che đi khuôn mặt cô, lông mi như ẩn như hiện dưới các sợi tóc, môi anh đào cũng theo hơi thở của cô khép lại, khiến cho người ta không nhịn được muốn hôn ngay lập tức.
Thì ra người phụ nữ này lúc yên tĩnh lại đẹp đến vậy…
Hấp dẫn.
Ân Dĩ Mặc thu hồi ánh mắt, hơi nhắm mắt lại, xoa xoa lông mày.
Buổi chiều, anh vốn đang làm việc trong thư phòng, đột nhiên nhớ đến người phụ nữ kia hình như cả ngày đã không xuất hiện trước mặt anh, lúc này mới tìm người thuận miệng hỏi.
Biết được cô đi tụ tập với bạn đại học, Ân Dĩ Mặc chỉ cảm thấy bên thái dương giật mạnh liên tục, hận không thể lập tức bắt người phụ nữ này trở về.
Hiện giờ nhìn thấy cô uống rượu say đến như vậy, sắc mặt Ân Dĩ Mặc vô cùng khó coi.
“Lâm Hoài, lái xe.
”
Chiếc xe khởi động máy, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Bởi vì uống quá nhiều rượu nên Tô Thời Sơ cũng không thể ngủ ngon giấc, khi nghe được tiếng nổ của động cơ xung quanh, trong nháy mắt lông mày của cô nhíu lại cùng một chỗ, muốn mở mắt ra nhưng không thể làm được, mí mắt nặng vô cùng.
Tô Thời Sơ mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt còn chưa mở ra thì tay đã bắt đầu tìm điện thoại di động trong túi.
“Cô muốn làm cái gì?” Người đàn ông chú ý đến động tĩnh của người phụ nữ sau lưng, giọng nói trầm thấp.
Nghe được âm thanh xa lạ mà quen thuộc, Tô Thời Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mê man có chút cảnh giác: “Anh là ai, tại sao lại bắt cóc tôi?”
Mí mắt Ân Dĩ Mặc giật một cái, không trả lời câu hỏi của cô.
Anh có thể thấy cô đã say rượu đến hồ đồ rồi.
Ân Dĩ Mặc không có tâm tình nói chuyện phiếm với người say rượu, cau mày, cố gắng ổn định cảm xúc nóng nảy của mình.
Nhưng mỗi khi vừa nghĩ đến bộ dạng uống rượu tối nay của cô ở quán bar, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nội tâm anh vẫn là phiền não nói không nên lời.
Nhất là khi ánh mắt nóng rực của Thịnh Vọng nhìn cô, anh chỉ hận không thể cắn nuốt cô cho hả giận.
Nghĩ đến những điều này, hai tay Ân Dĩ Mặc đút trong túi quần hơi co rút lại, đôi mắt hẹp dài toát lên một sự lạnh lùng.
“Anh dám bắt cóc tôi, anh xong rồi!”
Người phụ nữ ở phía sau vẫn là bộ dạng không tỉnh táo, giọng nói bá đạo làm càn: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi là vợ của Ân Dĩ Mặc, anh dám động đến một ngón tay của tôi, tôi sẽ khiến cho anh không có một chỗ đứng ở Thượng Thành này!”
Cô giương nanh múa vuốt, trên mặt còn đặc biệt thể hiện sự kiêu ngạo, không giống như bị bắt cóc mà lại giống như sơn vương đi chiếm lãnh địa của người khác, hơn nữa còn bá đạo vô cùng.
Trong đầu Ân Dĩ Mặc chỉ hiện lên bốn chữ, cáo giả hổ uy.
“Anh không nghe tôi khuyên đúng không? Có tin tôi lập tức điện thoại cho Ân Dĩ Mặc không?”
Tô Thời Sơ say khướt, trong nháy mắt lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm danh bạ điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại di động của Ân Dĩ Mặc rung lên.
“Nhàm chán!”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn trượt điện thoại di động, nhận cuộc gọi của cô, sau đó lập tức tắt micro.
Người phụ nữ ở hàng ghế sau lập tức dán điện thoại lên khuôn mặt, môi cũng hướng vào micro trong điện thoại, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: “Ân Dĩ Mặc, đến đón tôi, vợ anh bị bắt cóc rồi.
”
Ân Dĩ Mặc không lên tiếng, điện thoại di động vẫn để trong túi.
Tô Thời Sơ không nghe thấy gì từ bên kia điện thoại, có chút khó hiểu, nhìn lại điện thoại trong tay xác nhận vẫn đang kết nối.
“Này, này, sao anh không nói lời nào?”
Vẫn không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, bộ dáng kiêu ngạo của Tô Thời Sơ lập tức suy sụp, luyến tiếc không thôi.
“Như thế nào, Ân Dĩ Mặc không đến đón cô?” Ân Dĩ Mặc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của cô, nhất thời cảm thấy hứng thú, nhịn không được mở miệng trêu chọc nói.
Nhìn thấy Tô Thời Sơ một giây trước còn dương dương đắc ý, một giây sau lại giống như bị sét đánh, anh cảm thấy rất thú vị.
“Ân Dĩ Mặc c.
h.
ế.
t rồi…”
Tô Thời Sơ vừa dứt lời, trên mặt Ân Dĩ Mặc vốn tràn đầy ý cười nhất thời cứng lại, chậm rãi mím môi thành một đường thẳng.
Chết tiệt, anh biết, người phụ nữ này điên rồi.
“Hu hu hu, Ân Dĩ Mặc thật sự là chồng tôi, anh ấy không nghe điện thoại của tôi, anh ấy nhất định là đã c.
h.
ế.
t rồi…”
Cảm xúc của Tô Thời Sơ lên xuống liên tục, khóc vô cùng lớn, đôi mắt đỏ bừng, trên mặt cũng tràn đầy nước mắt, giống như là đang khóc tang.
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc càng ngày càng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đừng khóc, câm miệng!”
Bây giờ anh thậm chí còn có xúc động muốn mở cửa xe ném người phụ nữ này xuống đường!
Một câu nói khiến Tô Thời Sơ lập tức im lặng, không dám khóc lớn thành tiếng, chỉ còn những tiếng nấc nhỏ, ủy khuất không thôi.
Anh thật sự điên rồi! Tại sao lại muốn quản sống c.
h.
ế.
t của người phụ nữ điên này?
Đáng lẽ phải để cho cô bị người ta chuốc say trong bữa tiệc, sau đó bị đánh ngất xỉu, để cho người đàn ông khác…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Ân Dĩ Mặc càng tái mét, thái dương cũng phồng lên một cách tuyệt vọng.
Lúc này, áp suất không khí trong xe lạnh như băng!
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 24
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương tiếp
Loading...