Đến tận bây giờ, bọn họ không hề tự xét lại mình, bản thân không muốn nhẫn nhịn tiến tới, chỉ muốn người khác giúp, muốn người khác đỡ đần, muốn người khác chăm sóc, vậy thì phải chịu bao nhiêu khổ cực, cuộc sống thảm đến mấy cũng đều là đáng đời! Không đáng được người khác thông cảm chút nào!
Cả thế giới đều sai hết, cả thế giới, bao gồm cả ông trời đều mắc nợ bọn họ, chỉ riêng bọn họ không sai, bản thân bọn họ chẳng có vấn đề gì, bọn họ đáng thương nhất nên người ta phải thông cảm, nghe có nực cười không cơ chứ!
Từ trước đến nay, sự thông cảm chưa bao giờ rẻ mạt như thế!
Vương Lệ Trân thở dài, cũng nói: “Chẳng có ai hăng hái tranh giành, hi vọng của cả nhà đều kí thác hết cho Ninh Dương, đáng lẽ cậu ta nên không chịu thua, ăn bánh màn thầu hăng hái tranh giành học tập thật tốt chứ? Hình như cậu ta không chịu nổi việc bị bạn cùng trường khinh thường, nên không muốn đi học từ lâu rồi. Nhưng cậu ta cũng chẳng ngẫm lại, mình phải học giỏi, đỗ đạt rồi người ta mới chú ý tới mình chứ, như bây giờ chẳng phải chỉ càng khiến người ta khinh thường hơn ư? Sống chẳng ra người ngợm gì cả, sẽ bị người ta khinh thường cả đời đấy.”
Ninh Hương thật sự đã quá quen với việc này, “Nếu bọn họ có thể nghĩ như thế thì cuộc sống đã không đến nỗi như bây giờ. Chắc trong lòng Ninh Dương cũng oán trách cháu và Ninh lan, bởi vì chúng cháu mà nó phải chịu cảnh bắt nạt, chịu cảnh bị cười nhạo ở trường học, là lỗi của bọn cháu.”
Vương Lệ Trân thở dài lắc đầu, không còn gì để nói.
Một lát sau, bà lại lên tiếng: “Thôi đi, không đánh thức được, bà cháu mình không nói đến bọn họ nữa. Mai bà dẫn cháu đi tham quan bà căn nhà nhỏ của hà họ Lâm, cháu không biết đẹp đến mấy đâu, bà nghe Trần Xuân Hoa nói đều là Kiến Đông thiết kế đấy.”
Ninh Hương khẽ nhoẻn miệng cười, “Dạ, anh ấy học kiến trúc mà.”
Vì thế, ngày hôm sau, lúc mặt trời mới xuống núi, trời còn nhá nhem tối, hai người đi xem ba căn nhà hai tầng của nhà họ Lâm. Lúc đang nắm những căn nhà này thì Trần Xuân Hoa vừa hay đi ra ngoài, cũng nhìn thấy bọn họ.
Thấy Ninh Hương và Vương Lệ Trân, chỉ trong giây lát, Trần Xuân Hoa cười nheo mắt, đi đến, nói: “Ôi chà, A Hương về rồi đấy à?”
Ninh Hương cũng cười rộ lên, trả lời bà ấy, “Vâng ạ, hôm qua cháu vừa mới về, định sáng ngày mai quay về trường, nghe nói nhà bác mới xây ba căn nhà mới, hơn nữa còn do anh ba Lâm đích thân thiết kế, trông rất đẹp, nên cháu mới đi qua ngắm nghía một chút ạ.”
Lần này đến thành phố, nếu sau này không có chuyện gì quan trọng, chắc cô sẽ không quay về cái thôn này nữa.
Trần Xuân Hoa cười đến mặt mày hớn hở, song vẫn khiêm tốn nói: “Nhà bác xây nhà cũng có gì đâu, nghe nói A Hương đã mua nhà trong thành phố rồi hả, nhà bác so ra còn kém cháu lắm. Nếu hỏi ai là người có triển vọng nhất trong đại đội chúng ta, thế thì phải là cháu rồi. Bác nghe Kiến Đông về kể cháu toàn đi đến những nơi đẳng cấp, quen biết toàn người có danh vọng cả.”
Ninh Hương cười thành tiếng, cũng khiêm tốn nói: “Cũng không khoa trương thế đâu ạ.”
Vương Lệ Trân đứng bên cạnh tiếp lời, giống như hai phụ huynh giả lả khen nhau, bà nói với Trần Xuân Hoa: “Kiến Đông nhà cháu cũng giỏi mà, xem cậu ấy dẫn Kiến Quốc, Kiến Quân và Kiến Bình, hai năm qua kiếm được bao nhiêu tiền. Sau này còn muốn làm kinh doanh lớn nữa chứ.”
Trần Xuân Hoa vui vẻ cười thành tiếng: “Ơ kìa thím, thím còn biết chuyện kinh doanh lớn cơ ạ?”
Vương Lệ Trân trả lời bà ấy, “Thím không biết, nhưng A Hương biết.”
Ba người cứ đứng nói chuyện như thế, nói đến nỗi vẻ mặt đều là nét cười không giấu nổi, đặc biệt là hai người Vương Lệ Trân và Trần Xuân Hoa, cười đến nỗi mặt toàn nếp nhăn. Lúc đang nói chuyện, Lâm Kiến Đông và Lâm Kiến Bình đã dọn hàng về đến nhà.
Nhìn thấy Ninh Hương, mắt Lâm Kiến Đông bỗng chốc sáng rực, chào hỏi cô: “Về rồi à?”
Lâm Kiến Bình bên cạnh cũng vẫy tay với cô: “Chị A Hương.”
Nói xong, hai người dắt xe đạp sang bên cạnh, lại cùng lên tiếng chào hỏi Vương Lệ Trân, “Cháu chào bà Lệ Trân.”
Vương Lệ Trân cười cong mắt, nói chuyện với bọn họ, “Trông các cháu thế này, chắc hôm nay lại bán được hàng, kiếm được không ít lãi nhỉ?”
Lâm Kiến Bình cười hì hì không ngừng, nói với vẻ rất khiêm tốn: “Cũng tàm tạm ạ.”
Năm người đứng lại hàn huyên vài câu, Trần Xuân Hoa hồi thần trước. Mắt thấy trời bắt đầu tối sầm, bà ấy vội vàng lên tiếng nói: “Đừng đứng đây nữa, mau vào nhà ăn cơm thôi. A Hương với thím Lệ Trân, hai người cũng ở lại ăn cơm nhé.”
Ninh Hương và Vương Lệ Trân xấu hổ, vội xua tay nói không ở lại, chỉ đến ngắm nhà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nào ngờ Trần Xuân Hoa và Lâm Kiến Bình lại cùng đưa tay, kéo hai người vào nhà, miệng còn nói: “Tối nay cháu nấu cơm nhiều lắm, đủ ăn đấy. Hai người có thể ăn bao nhiêu chứ, cũng đừng về nấu nữa, hai nhà cùng ăn bữa cơm ha.”