Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 105:
__________
Ngôn Trăn dẹp đi đoạn ký ức khó chịu, đứng đó đón gió để thổi bay những suy nghĩ phiền muộn.
Nói thật, nàng cũng không nghĩ bị mấy lời trào phúng của Hà Mẫn Tịnh chọc giận, nàng nhấp ngụm rượu xong mới nhớ ra mình còn chưa hết cảm, Cố Thanh Hà chắc chắn sẽ la, nghĩ thế nên nàng đành buông, không uống rượu.
Không biết Tiểu Cố tan làm chưa, cảm giác tiệc tùng long trọng này còn lâu mới kết thúc, nàng cúi đầu nhẹ thở dài.
"Cô Ngôn, sao em lại đứng đây một mình?"
Giọng nam phía sau truyền đến, Ngôn Trăn quay đầu lịch sự nở nụ cười.
Người nọ không phải ai khác, Lương Hạo Quần, chủ sự bữa tiệc.
Con trai duy nhất của Lương Nghị, tỷ phú Hồng Kong, chủ tịch Phong Hào, kiêm người bạn trai tai tiếng của Hà Mẫn Tịnh.
"Xin chào, Lương tiên sinh, ra hít tí khí trời thôi." Ngôn Trăn bất động thanh sắc khéo léo duy trì khoảng cách.
Lương Hạo Quần cầm ly rượu, bước đến cách nàng 1m.
Trong mắt mọi người, Lương Hạo Quần là người cực kỳ ga lăng, ai ai cũng muốn gả nhanh cho người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền này, nhưng Hà Mẫn Tịnh lại đến trước mà thôi.
Đôi mắt không rõ ý tứ của Lương Hạo Quần bị che bởi thấu kính, hắn dùng ly rượu chặn ánh mắt mình, nhìn từ trên xuống dưới dáng người xinh đẹp của cô gái trước mắt cùng mái tóc mỹ lệ tựa thác nước đen.
Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn trời đêm: "Vậy là không có sao thật."
Ngôn Trăn khẽ cười, nhìn người đàn ông trưởng thành độ ba bốn mươi tuổi, đường nét rõ ràng, bên ngoài cứng rắn sẽ thu hút đông đảo nhiều người khác giới, nhưng tóc trắng trên thái dương lại làm hắn nhìn không khoẻ, cảm giác là cố tình già nua.
Ngôn Trăn nhướng mày, nàng thấy cứ kỳ kỳ.
Nàng ngây người ở ngoài cũng lâu, cơ thể vốn bị cảm nên càng thêm yếu ớt, nàng vô thức rùng mình. Sau đó nhấc chiếc váy màu đỏ lên, lễ phục không có túi, điện thoại nàng còn đặt trong túi, nàng vẫn chưa lấy ra mà ném xuống ghế rồi.
Nàng định quay lại phòng tiệc.
Người kia dường như đoán được tâm tư nàng, rất ga lăng cởi áo khoác cho Ngôn Trăn.
Cảnh này cũng bị máy quay lén quay lại.
"Anh Lương, không cần đâu." Ngôn Trăn cau mày, đưa chiếc áo khoác dính đầy nước hoa, trả lại cho người đàn ông đã quan tâm thái quá đến nàng.
Lương Hạo Quần vẫn không chịu nhận, giọng nói càng lạnh lùng, "Em vẫn muốn từ chối tôi à?"
Ngôn Trăn sửng sốt, nàng cũng nhận ra dụng ý của Lương Hào Quần.
Nàng khách sáo gấp áo lại, đặt lên tay vịn của ghế cạnh bên, "Anh hiểu là được." Xong thì định đi.
Nhưng Lương Hạo Quần rõ là hứng thú rồi, hắn bước hai bước lại chặn Ngôn Trăn - người trời sinh quyến rũ này.
Ngôn Trăn lùi lại nhưng phía sau là lan can cẩm thạch, nàng không thể lui.
Nàng lạnh mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cảnh cáo hắn: "Lương tiên sinh, tự trọng dùm, chỗ này là tiệc từ thiện ngài tổ chức." Nàng nhấn mạnh hai chữ "từ thiện", nhấn rất mạnh.
Tên đó nghe xong lại mím môi thu ý cười, đối phương nói mấy câu này nhầm đánh vỡ bầu không khí ái muội.
Lương Hạo Quần lùi bước, cầm chiếc ly Ngôn Trăn nhấp ngụm champagne.
"Em đúng là đặc biệt, nhưng..." Lương Hạo Quần đổi chủ đề, tuy nhiên không ai thấy con ngươi sắc lạnh của hắn.
Hắn đưa tay chạm tóc Ngôn Trăn, dùng ánh mắt như mê như luyến nhìn tóc nàng, mà Ngôn Trăn cũng tránh đi sự va chạm của hắn, mái tóc mượt mà chỉ xoẹt ngang qua.
Lương Hạo Quần cũng không buồn không giận, hắn nhếch mép nhìn người trước mặt: "Không sao, anh thích như này hơn, anh rất thích cảm giác săn mồi, nếu không quật cười chút thì không vui, chúng ta còn gặp nhau."
Ngôn Trăn cau mày, mấy lời đối phương quái dị làm người ta sởn tóc gáy, thừa lúc có người đi ngang qua nàng vội tránh khỏi sự chặn đường của Lương Hạo Quần, chạy về hội trường.
Trong sảnh, một khúc hòa tấu du dương đẹp đẽ vang lên, nhưng Ngôn Trăn không còn tâm trạng ở lại, nàng muốn đi khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Có lẽ việc về sớm sẽ bị người khác phê phán, nàng siết chặt túi xách, do dự hết lần này đến lần khác. Nhưng theo đạo đức nghề nghiệp nên nàng quyết định im lặng ngồi ở hội trường cho đến khi kết thúc, sau đó về nhà thay bộ lễ phục chết tiệt này ra rồi tắm nước nóng.
Lời Lương Hạo Quần khiến nàng buồn nôn.
Nàng thật nghi ngờ, đối phương không phải đang cùng đố phụ Hà Mẫn Tịnh thân thiết, nóng bỏng sao? Tại sao còn muốn trêu chọc nàng?
Nói những lời làm người ta thấy ghê tởm, da gà rớt đầy đất.
Mấy nhà từ thiện lớn đều đạo mạo vậy sao? Khiến nàng tởm đến muốn ói.
Nhiều nhà đầu tư, thầu cùng doanh nhân mới nổi đang cực lực đấu giá để mua được những sản phẩm giá trị của mấy vị minh tinh kia. Toàn bộ số tiền đấu giá sẽ sử dụng cho Quỹ phúc lợi trẻ em Phong Hào.
Sản phẩm nàng đem đấu giá là chiếc túi xách hàng giới hạn rất mắc, lúc đó Úc Quỳnh cũng muốn một chiếc nhưng có tróc da đầu cũng không mua được. Nhưng con gái vốn yêu túi như mạng, thế mà Ngôn Trăn lại chơi lớn, lấy cái túi đỉnh cao như vậy đem ra, điều đó có nghĩa tình yêu nàng dành cho túi xách đã giảm đi.
Ngôn Trăn giả vờ vuốt vuốt tóc rồi nhìn xung quanh, Úc Quỳnh không ở đây, cô ấy đang bận chụp ảnh cho tạp chí nước ngoài. Còn Lộ Minh mới gặp nàng cũng chạy, trước khi đi còn đánh tiếng bảo sau này giới thiệu nàng với bạn nhà.
Theo hướng này, hai người bạn trong vòng đều không có ở đây, Ngôn Trăn ho khan, cuộc trò chuyện với Lương Hạo Quần khiến nàng ớn lạnh, nàng vội lấy điện thoại ra, vì camera nên không dùng điện thoại công khai được nên phải gửi tin cho Đàm Hằng.
Nếu được thì nàng cũng muốn về sớm, báo cho chú Giả một tiếng.
Đàm Hằng ngồi trong phòng chờ của nhân viên, sau khi nhận được tin nhắn cậu tìm thấy được ngay chú Giả đang nói chuyện điện thoại.
Giả Chiêu Dũng thấy Đàm Hằng bước vào, để âm lượng xuống mức thấp nhất, nói với đầu kia một tiếng rồi cúp điện thoại.
"Sao vậy Tiểu Đàm?"
"Chú Giả, chị Ngôn Trăn nói muốn về sớm, hơn nữa chị mặc ít đồ nên cháu sợ chị lạnh, nếu được thì chú liên hệ với người ta rồi nói mình đi trước." Đàm Hằng lo chị Ngôn Trăn không khoẻ, chị không muốn ăn mấy đồ nguội lạnh trong tiệc đâu.
"Vậy à, nhưng Đại Lang mới lái xe đưa Cao đổng qua hội trường phụ Phong Hào rồi, cậu ấy sẽ không về nhanh được." Chú Giả hơi khó xử, nhìn Đàm Hằng đổ nước ấm vào cốc giữ nhiệt chuyên dụng của Ngôn Trăn.
"Vậy con đi taxi với chị Ngôn Trăn, sếp chị ấy lạnh lâu rồi, hôm nay còn mặc quần áo mỏng, cháu sợ chị ấy đông cứng mất." Đàm Hằng cầm bình nước, chuẩn bị mang qua hội trường cho Ngôn Trăn.
Chú giả vội kéo Đàm Hằng lại, ân cần nhắc nhở: "Tiểu Trăn đang cảm không phải sao? Cậu làm cho con bé tí đường nâu với gừng đi, cậu mang một túi mà đúng không?"
"Ò, đúng, đúng, chú Giả chu toàn quá." Đàm Hằng xé túi bỏ vào cốc, "Sếp nói cái này khó uống, cháu phải nhìn chị ấy uống hết nếu không chắc chị chết cóng mất."
"Vậy đi nhanh đi." Chú Giả thúc giục, "Tiểu Trăn may lắm mới có cậu làm trợ lý."
Đàm Hằng lắc đầu lia lịa rồi phóng nhanh vào hội trường.
Chú Giả nhìn Đàm Hằng đi rồi bấm dãy số lạ: "Tôi làm theo lời cậu rồi."
"Vất vả."
"Về thù lao..."
Người đầu bên kia lạnh lùng ngắt lời hắn: "Tôi cho ông chưa đủ nhiều sao? Nếu nàng trở thành đồ chơi mới thì ông cũng không phải có ít tiền. Trước đó ông im miệng là được."
Giả Chiêu Dũng cầm điện thoại di động, nhìn ánh đèn sáng rực trong hội trường cách đó không xa, do dự vài giây rồi hỏi: "Tôi muốn biết kết cục của nàng."
"Chết."
***
Ngồi đàn ông ngồi sofa đang vuốt ve con mèo Ba Tư, nhìn đồng hồ rồi mở mồm.
"Kêu nàng dậy."
"Đừng làm ướt tóc nàng, chỗ đó là nơi Lương tiên sinh thích nhất."
"Được."
Ngay sau đó, một xô nước đá được dội thẳng xuống cổ người phụ nữ bị trói không thương tiếc.
Thời tiết âm 4 độ, nước đá bao phủ toàn thân đối với ai cũng tàn nhẫn, huống chi người yếu đuối đó còn bị cảm lạnh.
"Khụ khụ khụ..."
Người phụ nữ dưới ánh đèn khổ sở ho khan, toàn thân ướt đẫm.
Chiếc váy bám sát vào làn da đỏ bừng vì lạnh, nàng vô thức run rẩy, cái lạnh khiến đầu óc hỗn loạn của nàng tỉnh táo trong phút chốc, cái lạnh ăn mòn từng tấc da, từng miếng thịt của nàng, nàng không kiềm được mà phát run.
"Tỉnh rồi, thật là có thể ngủ nha, thuốc này tác dụng cũng quá tốt đi."
Người nọ đứng khói sofa, chậm rãi đi đến trước mặt người phụ nữ bị trói, thô bạo kéo tóc nàng, buộc nàng ngẩng đầu đối diện mình.
Đau, đau thấu xương.
Dù cho bị kéo tóc hay ngâm trong nước, từng tế bào cơ thể nàng đều đau.
Ngôn Trăn mở mắt, chịu cái lạnh thấu xương, đối diện với người kéo tóc mình. Nàng cố gắng nhìn thẳng, cơ thể không biết tại sao lại uể oải như vậy, thẳng đến tóc lại bị giật lên, da đầu đau đến mức sắp rách làm nàng mới tỉnh táo đến cực hạn.
"Xì..." Nàng hít một hơi, cố gắng không phát ra âm thanh.
Hà Mẫn Tịnh.
Đồng tử giãn ra, tên của kẻ bạo hành.
"Biết chỗ này là đâu không? Ngôn Trăn."
Hà Mẫn Tịnh nhìn Ngôn Trăn đang cắn chặt môi, khinh miệt mỉm cười.
Sức chịu đựng cũng tốt nha, như xé rách ra cũng chịu đựng được.
Không nghe được tiếng hét như kỳ vọng, Hà Mẫn Tịnh thấy hơi chán, cuối cùng cũng buông bỏ mái tóc khó coi của đối phương ra.
Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 105
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương tiếp
Loading...