Nếu như còn có cơ hội, cậu ta muốn trở thành đồng đội của mọi người.
Chủ nhân của miếng Giấy dán bản ngã này tên là Ứng Mậu, sau khi tách ra với Mục Tư Thần ở trên quảng trường, Ứng Mậu đã từng muốn đi theo hướng của Mục Tư Thần.
Nhưng Ứng Mậu nghĩ đến Mục Tư Thần từng nói nơi cậu đi sẽ rất nguy hiểm, Mục Tư Thần cũng không thể đảm bảo được cho sự an toàn của cậu ta, Ứng Mậu liền do dự.
Ứng Mậu ngồi ở trên quảng trường suy nghĩ thật lâu, sương mù càng ngày càng dày đặc, tâm trạng của cậu ta cũng dần dần trở nên chán nản.
Cậu ta nghĩ, nếu không thể về nhà, không bằng cứ làm trái bần trôi, trở nên vô cảm giống như mấy người dân thị trấn, chí ít còn có thể sống sót.
Tín ngưỡng "Thiên Không Chi Đồng", có vẻ như cũng không phải chuyện gì xấu cả.
Cậu ta càng nghĩ càng mê muội, giống như bị thứ gì đó hiệu triệu, đi vào trong sương mù, đến nhà máy chế biến thực phẩm Lượng Đồng.
Ứng Mậu là một người hoàn chỉnh, đương nhiên sẽ bị phân đến khu nhiên liệu.
Cậu ta nhìn thấy rất nhiều đồ ăn và khu giải trí ở trong văn phòng của công nhân cấp cao, tâm trạng không chỉ không tốt hơn, ngược lại còn càng khó chịu hơn.
Bởi vì những thứ gọi là thức ăn ngon và khu giải trí đó, so ra thì chẳng bằng một góc của xã hội hiện đại. Cho dù là những bộ phim được gọi là kinh điển kia cũng đều là thứ mà cậu ta đã từng xem đi xem lại những mười mấy lần rồi.
Những thứ cậu ta không thèm để vào mắt ở thế giới hiện thực, ở đây lại chính là đãi ngộ cấp cao nhất.
Ứng Mậu ý thức được, cậu ta không thể thật lòng tôn thờ được cái thực thể Vĩ đại giẻ rách nào, cậu ta muốn về nhà.
Nhưng cậu ta đã là người của nhà máy chế biến thực phẩm Lượng Đồng, cậu ta không có đường lui nữa.
Cậu ta bị tín đồ giám sát thúc giục nằm vào trong buồng nhiên liệu, vô cùng miễn cưỡng ấn nút, trong giây mà đầu ngón tay chạm vào cái nút, chỗ gáy được dán Giấy dán bản ngã của cậu ta có hơi lạnh lên.
Nhưng mà sau khi ấn nút, âm thanh thông báo hoàn thành công việc trong truyền thuyết kia lại không hề vang lên.
"Có phải buồng nhiên liệu này hỏng rồi không?" Ứng Mậu ấn liên tục mấy cái ngay trước mặt tên giám sát, vẫn không có tiếng thông báo nào.
Tên giám sát cũng thấy rất kỳ quái, lại gần nói: "Không thể nào, đây là máy nhiên liệu có thể sáng tạo kỳ tích mà thực thể Vĩ đại đã ban cho chúng tôi, sao có thể hỏng được chứ?"
Ứng Mậu không hề có chút kính sợ nào, nói: "Bản thân thực thể Vĩ đại cũng phải nhắm mắt mười hai tiếng đồng hồ, máy móc Ngài tạo ra sao có thể vận hành bình thường mãi được? Kiểu gì cũng phải bảo dưỡng định kỳ chứ. Cái nút này rõ ràng là bị liệt, không tin anh ấn thử xem."
"Thằng công nhân thấp kém nhà mày!" Nghe được lời nói của Ứng Mậu, tên giám sát vốn đang khiêm nhường lễ độ bỗng nhiên vừa phẫn nộ vừa kiêu căng quát ầm lên: "Cái nút này chỉ có công nhân mới có thể chạm vào, mày lại dám bảo tao làm công việc hèn kém như thế này, thật sự là gan to bằng trời! Rõ ràng là mày lười biếng không muốn làm việc, mau ấn xuống cho tao!"
Ứng Mậu bị hắn mắng như tát nước vào mặt, trong lòng khó chịu, âm thầm đeo một đôi bao tay trong suốt lên.
Đây là đạo cụ mới bắt đầu của cậu ta, bao tay vô hình, người khác không thể nhìn thấy được bao tay của cậu ta.
Bao tay có một kỹ năng gọi là "Diệu thủ không không▶", là một loại kỹ năng trộm cắp, chỉ cần dùng bao tay tiếp xúc cơ thể của kẻ địch thì có thể trộm vật phẩm trên người kẻ địch mà không bị đối phương phát giác.
Chú thích: 妙手空空 miào shǒu kōng kōng: ý là chỉ móc túi, cũng hình dung trong tay không có gì cả
Ứng Mậu tốt tính nói với tên giám sát, nói: "Nếu anh không tin, cũng không muốn thử một lần, vậy anh cứ nắm bắt lấy tay của tôi ấn nút đi, dùng sức vào, ấn nhiều lần, xem xem là do tôi lười biếng hay là máy hỏng. Nếu là tôi lười biếng, thì dưới sự đốc thúc của anh cũng sẽ hoàn thành công việc; còn nếu là máy hỏng, vậy phải nhanh chóng tìm chủ xưởng đến sửa đấy."
Tên giám sát nghĩ liền thấy cũng đúng, liền vênh váo tự đắc mà nắm lấy tay của Ứng Mậu.
Nào ngờ đúng lúc đó, Ứng Mậu đã thần không biết quỷ không hay trộm đi ngón tay của hắn.
Bởi vì "Diệu thủ không không" có năng lực làm cho người ta không cảm giác được, tên giám sát không có ngón tay cũng không cảm thấy đau.
Ứng Mậu cứ thế bị tên giám sát nắm lấy tay, nhưng thật ra lại dùng ngón tay của tên giám sát liên tục ấn vào cái nút mấy chục cái.
Buồng nhiên liệu truyền đến tiếng nhắc nhở hoàn thành công việc, Ứng Mậu hoảng sợ nói: "Hóa ra thật sự dùng được à, thế sao trước đó..."
Ánh mắt cậu ta dừng ở trên người tên giám sát, vẻ mặt của tên giám sát đã trở nên đần độn ngơ ngác, giống như đã mất đi linh hồn vậy.
Ứng Mậu sợ tới mức hét ầm lên, lúc này cậu ta mới biết, mới vừa rồi không phải buồng nhiên liệu không dùng được, mà là trong lòng cậu ta vô cùng miễn cưỡng, Giấy dán bản ngã mà Mục Tư Thần cho cảm nhận được cậu ta không muốn nên đã bảo vệ cậu ta.
Cảm giác lạnh lẽo ở gáy chính là tác dụng của Giấy dán bản ngã.
Nếu như không có Giấy dán bản ngã, người hiện tại trở nên ngu ngơ như vậy sẽ chính là cậu ta.
Bất kể thế nào, Ứng Mậu cũng không thể chấp nhận việc trở thành một người như vậy, cậu ta muốn chạy trốn khỏi nhà máy chế biến, trở lại quảng trường, đi theo phương hướng Mục Tư Thần đã biến mất, tìm bạn đồng hành chân chính của cậu ta.
Nhưng mà cậu ta đã không có cơ hội trốn thoát.
Ứng Mậu bị người ta chặn ở cổng chính, yêu cầu cậu ta đợi đến giờ tan làm thì mới có thể rời đi.
Cảm xúc của Ứng Mậu bị kích động, cãi nhau với bảo vệ, hô to cậu ta đã hoàn thành công việc rồi, tại sao không thể đi.
Dưới thái độ kịch liệt như vậy, cậu ta bị bảo vệ cho là không tuân theo quy tắc, bắt đầu dạy dỗ cậu ta.
Nhưng mà biểu hiện kế tiếp của Ứng Mậu lại khiến cho Mục Tư Thần khiếp sợ.
Cũng không biết Ứng Mậu lấy đâu ra sức mạnh, cướp lấy roi trong tay của bảo vệ, thật sự quất bảo vệ một cái.
Sau khi đánh gục mấy tên bảo vệ, Ứng Mậu chạy ra khỏi nhà máy, còn chưa đi đến cổng chính thì đã bị một người có đôi mắt chứa ba con ngươi ngăn lại.
Cảm giác áp lực từ hắn không thua gì Thân cận Vũ Mục, hẳn là quản lý nhà máy chế biến - Thân cận Trọng Đồng.
Thân cận Trọng Đồng nheo mắt nhìn Ứng Mậu, vươn ba ngón tay, chậm rãi mở miệng: "Trước trụ linh thiêng, quỳ xuống!"
Ba đồng tử của hắn phóng ra tia sáng kỳ dị, có cảm giác linh hồn bị thao túng.
Ứng Mậu vẫn còn đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu, nói: "Anh bảo tôi quỳ thì tôi phải quỳ à, anh mọc ra ba con ngươi thì hơn người khác sao? Tôi là người chơi còn cao quý hơn nhé! Mấy thứ đồ ăn vặt, bánh kem giẻ rách mà mấy người phát cho nhân viên cấp cao còn chẳng dỗ được trẻ con ấy, anh từng uống trà sữa chưa? Từng xem phim 3D chưa? Anh từng chơi game VR chưa? Từng đến công viên giải trí chưa?"
Theo lời cậu ta, ba con ngươi trong mắt của Thân cận Trọng Đồng lại hợp thành một cái một cách quái quỷ, mắt trái của Ứng Mậu lại có thêm ba đồng tử.
Trong mắt Ứng Mậu tản ra màu sắc kỳ dị, đám tín đồ đang bao vây thế mà sợ hãi rụt rè né tránh đi, dáng vẻ rất sợ hãi, mà trong mắt phải của Thân cận Trọng Đồng cũng phóng ra ánh sáng ba màu sắc, va chạm với sức mạnh từ ánh sáng phóng ra từ trong mắt Ứng Mậu, triệt tiêu lẫn nhau.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thực lực của Ứng Mậu trong thời khắc đó lại gần như ngang bằng với Thân cận Trọng Đồng.
Lập tức sự tự tin của cậu ta tăng lên gấp bội, nghĩ thầm game chính là game, ông đây cũng là người chơi có bàn tay vàng, còn lâu mới sợ các người!
Ứng Mậu dũng cảm lao về phía Thân cận Trọng Đồng, bỗng nhiên một chiếc lông vũ rơi rơi xuống từ trên không.
Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, Thân cận Vũ Mục từ trên trời giáng xuống.
Thân cận Vũ Mục nhìn Thân cận Trọng Đồng đầy khinh thường, nhàn nhạt nói: "Phế vật."
Hắn dang rộng cánh chim, vô số con mắt mở ra ở trước mặt Ứng Mậu.
Nỗi sợ hãi do Thân cận Vũ Mục mang đến khi ở trên quảng trường đã ăn sâu vào nội tâm của Ứng Mậu, toàn bộ dũng khí của cậu ta biến mất, ba con ngươi trong mắt trái lại trở về trong mắt của Thân cận Trọng Đồng.
Ứng Mậu chậm rãi quỳ xuống, bị mấy kẻ giám sát vây bắt.
Thân cận Vũ Mục thu hồi cánh chim, răn dạy Thân cận Trọng Đồng: "Thân là Thân cận cao quý của "Thiên Không Chi Đồng", thế mà lại bị kẻ sa đọa đè đầu cưỡi cổ, ngươi không xứng quản lý nhà máy chế biến."
"Ngươi dám!" Thân cận Trọng Đồng dùng ánh mắt hung ác nhìn lại.
Từng chiếc lông vũ của Thân cận Vũ Mục bay xuống, bao vây Thân cận Trọng Đồng: "Người tắc trách không xứng làm người bên cạnh "Thiên Không Chi Đồng", giao sức mạnh và quyền hạn của ngươi ra đi."
Khi Thân cận Trọng Đồng sắp bị nuốt chửng, bảo vệ gác cổng của nhà máy chế biến xông đến, hét lên với Thân cận Vũ Mục: "Thân cận Vũ Mục đại nhân, tình nguyện viên của viện điều dưỡng đã phát tín hiệu cầu cứu, nói có kẻ sa đọa đang tấn công người bệnh!"
Thân cận Vũ Mục thu hồi lông chim, nói với Thân cận Trọng Đồng: "Vận may của ngươi tốt đấy, chờ ta giải quyết xong tranh chấp trong viện điều dưỡng thì sẽ đến lấy lại nhà máy chế biến."
Dứt lời, Thân cận Vũ Mục bay đi.
Thân cận Trọng Đồng chật vật đứng dậy, sửa sang lại quần áo, lạnh lùng mà nói với mấy kẻ giám sát, nói: "Quay về hết đi, chuyển công nhân này xuống khu lắp ráp."
Ứng Mậu cho rằng cậu ta sẽ chết, không ngờ Thân cận Trọng Đồng cũng không giết cậu ta, mà là đưa cậu ta đến khu lắp ráp.
Khi đến khu lắp ráp, Ứng Mậu lập tức hiểu rõ, công nhân nơi này chính là công nhân cấp cao đã mất đi cảm xúc, nhiên liệu của máy móc vạn năng mà bọn họ sử dụng đều đến từ khu nhiên liệu.
Những công nhân trung cấp đã trở nên tê liệt này khi đối mặt Ứng Mậu không hiểu sao lại vẫn có cảm giác kiêu ngạo.
Ứng Mậu bị bọn họ nhốt ở trong phòng trừng phạt, nói rằng vị trí công nhân xếp cuối cùng trong hôm nay chính là cậu ta, sẽ bỏ phiếu chọn cậu ta đến khu nuôi trồng.
Lúc này Ứng Mậu mới biết, hóa ra mỗi ngày khu nhiên liệu đều sẽ bỏ phiếu chọn một nhân viên, giáng nhân viên đó xuống khu nuôi trồng.
Mà công nhân viên bị đưa đến khu nuôi trồng cũng không bao giờ trở lại nữa.
Ứng Mậu không biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì, cậu ta vô cùng sợ hãi, nhưng lại không cách nào phản kháng.
Cậu ta kinh hồn táng đảm chờ đợi việc bỏ phiếu trước khi tan làm, tựa như chờ án tử hình.
Nhưng tất cả những điều này lại không xảy ra.
Một trận trời long đất lở bỗng nhiên ập đến, toàn bộ trấn nhỏ giống như đã xảy ra thảm họa gì đó, động đất kịch liệt một hồi lâu mới chậm rãi dừng lại.
Ứng Mậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng việc bỏ phiếu tối hôm đó đã bị hoãn, hôm đó không có ai bị đưa đến khu nuôi trồng.
"Ban ngày" kéo đến, Ứng Mậu vẫn luôn ở trong phòng trừng phạt không dám ra cửa, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được ánh mắt kinh khủng đến từ trên trời, dường như đang tập trung ở một nơi khác.
Cậu ta nơm nớp lo sợ vượt qua một "Ban ngày", sau khi đến "Đêm tối" thì nghe được một tin tức khác.
Có bốn kẻ sa đọa đã cướp viện điều dưỡng, Thân cận Vũ Mục bị thương nặng, "Thiên Không Chi Đồng" nổi giận lôi đình đang dùng sức mạnh cướp lại viện điều dưỡng.
Ảnh chụp của bốn kẻ sa đọa cũng được truyền khắp ngóc ngách của nhà máy chế biến.
Ứng Mậu nhìn ba khuôn mặt quen thuộc của Mục Tư Thần, Trì Liên, Trình Húc Bác mà nước mắt chảy ròng ròng, những đồng đội của cậu ta đúng là đi đến nơi cực kỳ nguy hiểm, còn thắng lợi, đánh cho quái vật đáng sợ như Thân cận Vũ Mục bị thương nặng nữa.
Mà cậu ta, lại chỉ vì một chút hèn nhát nhất thời mà đi tới một nơi quỷ quái như thế này.
Trong lòng Ứng Mậu dâng lên hi vọng, hi vọng sẽ có một ngày đám người Mục Tư Thần có thể tới cứu cậu ta.
Nhờ niềm hi vọng mãnh liệt của cậu ta, Giấy dán bản ngã vốn đã ảm đạm lại sáng lên.
Liên tiếp ba ngày, khu lắp ráp của nhà máy chế biến không bỏ phiếu bầu công nhân hạng chót.
Mãi đến hôm nay, Ứng Mậu nghe được tin tức bắt đầu bỏ phiếu lại.
Bởi vì ba ngày liên tiếp không có đưa người đến khu nuôi trồng, bên khu nuôi trồng thiếu công nhân trầm trọng, bọn họ muốn chọn ra bốn công nhân để đưa đến khu nuôi trồng.
Ứng Mậu đương nhiên bị lựa chọn.
Cậu ta còn nhìn thấy một người có ngoại hình cực kỳ xấu xí, toàn thân mọc đầy con mắt cũng bị chọn. Bởi vì người này mới tới đến nhà máy chế biến, cho nên hắn ta bị xếp hạng cuối cùng, mà Ứng Mậu lại là người đầu tiên đến khu nuôi trồng.
Rốt cuộc cậu ta vẫn không chờ được đồng đội của mình.
Ứng Mậu bị áp giải đến khu nuôi trồng, ở chỗ này, câu ta thấy được rất nhiều ruộng và vườn rau, còn có gia súc gia cầm trong trại chăn nuôi.
Cùng với đồ đằng "Thiên Không Chi Đồng" và một đống xương trắng ở dưới chân.
Cậu ta đứng ở phía trên đồ đằng, trong thời khắc sắp chết đã hiểu vì sao rõ ràng không có ai cày cấy mà những cây nông nghiệp này vẫn có thể phát triển tươi tốt như thế.
Bởi vì những người bị đưa đến khu nuôi trồng như cậu ta phải dùng tính mạng của mình để nuôi những cây nông nghiệp và gia cầm gia súc, giống như phân bón hóa học và thức ăn chăn nuôi để nuôi bọn chúng, bọn chúng cứ không bệnh không tật mà trưởng thành nhanh chóng như vậy.
Hóa ra thức ăn mà người dân trấn Đồng Chi được thực thể Vĩ đại ban cho đều có nguồn gốc từ đây.
Sinh mệnh trở thành năng lượng nuôi động thực vật, cảm xúc trở thành nhiên liệu cho máy gia công, rõ ràng luôn phải tay làm hàm nhai, thế mà có người nói với bọn họ, đây là thần ân ban cho?
Nực cười, dối trá!
Tại thời khắc cuối của sinh mệnh, Ứng Mậu chỉ có một hi vọng.
Cậu ta không muốn trở thành chất dinh dưỡng cho cái thế giới hoang đường này, cậu ta muốn về nhà, cho dù chỉ còn có linh hồn.
Cậu ta rất hối hận, cậu ta không chiến đấu cùng đồng đội.
Nếu như còn có cơ hội, cậu ta muốn trở thành đồng đội của mọi người.
Mục Tư Thần cầm Giấy dán bản ngã, một hàng nước mắt chảy xuống.
"Sao cậu lại khóc?" Trì Liên và Trình Húc Bác thấy cậu tự nhiên lấy một miếng Giấy dán bản ngã rách nát từ ba lô ra, tự nhiên nhắm mắt lại rồi tự nhiên khóc lên, liền trở nên luống cuống.
Trì Liên lấy một bịch khăn giấy từ trong túi áo ra, đưa cho Mục Tư Thần.
"Không phải tôi đang khóc." Mục Tư Thần nhận khăn giấy, lau khô nước mắt, "Là Ứng Mậu."
"Ứng Mậu là ai?" Hai người hỏi.
"Đồng đội của chúng ta." Mục Tư Thần nói.
"Hả?" Hai người hoàn toàn không biết gì cả, mặt tràn ngập nghi hoặc
Mục Tư Thần kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra với Ứng Mậu với bọn họ.
Trì Liên cảm thấy rất đau lòng, cô giật lại gói khăn giấy từ tay của Mục Tư Thần, rút ra một tờ rồi khóc huhu.
"Lúc ấy tôi thấy dáng vẻ của cậu ta có hơi thần kinh, cảm thấy rất ghét. Nếu sớm biết cậu ta sẽ gặp phải mấy chuyện này, tôi sẽ kéo cậu ta đi tìm cậu." Trình Húc Bác tàn nhẫn tát mình một cái.
Mục Tư Thần biết mình cũng có lỗi, nhưng lúc này thảo luận đúng sai đã không còn ý nghĩa nữa.
Cậu nắm chặt nắm tay, siết chặt miếng Giấy dán bản ngã này để nó khắc sâu ở trong lòng bàn tay, kiên định nói: "Chúng ta đi phá hủy nơi này."
"Phá!" Trì Liên quát, "Chỉ cần có thể phá hủy nơi này, cậu bảo tôi làm gì cũng được!"
Trình Húc Bác thì lại khá bình tĩnh đặt vấn đề: "Tôi cũng muốn phá hủy nơi này, thế nhưng giai đoạn hiện tại vẫn còn hai nan đề chưa được giải quyết. Một là làm thế nào để tiến vào khu nuôi trồng, hai là mấy tên giám sát, tuy rằng bọn họ đáng ghét, nhưng đúng thật là rất mạnh. Hơn nữa cái quy tắc chia đều sức mạnh kia cũng không biết là nên làm thế nào, dù chúng ta có mạnh đến thế nào thì cũng phải chia cho bọn họ một nửa, thế này quá không công bằng quá!"
Mục Tư Thần nhìn đồ đằng bản ngã thuộc về Ứng Mậu in ở trong lòng bàn tay nói: "Vấn đề thứ hai, Ứng Mậu đã giúp chúng ta giải quyết rồi."
"Giải quyết? Giải quyết thế nào?" Trình Húc Bác nói.
Mục Tư Thần nói: "Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Thẩm Tễ Nguyệt phải cố gắng dẫn dắt chúng ta theo hướng đó, khiến chúng ta tưởng rằng phải ngoan ngoãn đợi ở khu nhiên liệu hơn mười mấy ngày thì mới có thể bị chuyển xuống khu lắp ráp rồi. "
"Vì sao?" Trì Liên hai mắt đẫm lệ, hỏi.
"Anh ta sợ chúng ta phản kháng giám sát, anh ta sợ chúng ta phát hiện ra bí mật sức mạnh bị chia đều." Mục Tư Thần nói, "Kỳ thật nguyên lý chia bình quân sức mạnh này rất đơn giản, cũng giống như quy tắc của viện điều dưỡng. Hai người hẳn là biết, "Trụ" chỉ là chương trình, không có trí tuệ, bởi vậy các quy định của nó đối với mỗi người là bình đẳng, mà không phải cố tình bảo vệ một người nào đó."
"Vậy tại sao sức mạnh của chúng ta phải chia cho tên giám sát, mà không phải chúng ta chia sức mạnh của bọn họ?" Trình Húc Bác hỏi.
Mục Tư Thần nói: "Bởi vì cảm giác kiêu ngạo. "Trụ" trong nhà máy chế biến cần cảm giác kiêu ngạo làm nguồn năng lượng, nó bảo vệ người có cảm giác kiêu ngạo mạnh mẽ hơn. Hai người đối địch, ai có cảm giác kiêu ngạo mạnh hơn, quy tắc của "Trụ" sẽ có khuynh hướng bảo vệ người đó."
Khi Ứng Mậu nhìn thấy mấy sản phẩm giải trí vớ vẩn cho nhân viên, trong lúc hối hận cũng đồng thời sinh ra cảm giác kiêu ngạo mãnh liệt.
Cậu ta cho là bản thân là người chơi đến từ thế giới khác, là người có kỹ năng, cậu ta được chứng kiến một thế giới rực rỡ tươi đẹp vượt xa những tên điên ở thế giới khác này, cậu ta cho rằng bản thân hơn xa mấy người trong nhà máy chế biến, cho dù là tên giám sát hay là Thân cận Trọng Đồng.
Chính việc được sống trong một thế giới hòa bình đã làm trụ chống cho cảm giác kiêu ngạo mãnh liệt, khiến Ứng Mậu gắng sức lấy đi một nửa sức mạnh của Thân cận Trọng Đồng, chém giết khắp bốn phương trong nhà máy chế biến này.
Cậu ta vốn sẽ nhanh chóng trốn ra được, thế nhưng lại gặp phải Thân cận Vũ Mục.
Việc Thân cận Vũ Mục tịnh hóa bốn người chơi trên quảng trường đã mang đến cho Ứng Mậu cảm giác sợ hãi sâu sắc, khi đối mặt Thân cận Vũ Mục, cảm giác kiêu ngạo của Ứng Mậu không còn chút gì.
Một khi cảm giác kiêu ngạo biến mất, quy tắc của "Trụ" sẽ không tiếp tục bảo vệ cậu ta, sức mạnh mà cậu ta đạt được lại bị Thân cận Trọng Đồng lấy lại.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Mục Tư Thần không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc ấy ở viện điều dưỡng, cậu hành động nhanh hơn chút nữa, phát hiện cách phá giải quy tắc viện điều dưỡng sớm hơn, thu hút Thân cận Vũ Mục đến sớm hơn, có phải Ứng Mậu sẽ không phải chết hay không?
Nhưng mà lúc ấy Mục Tư Thần đang bị vây chặt trong khốn cảnh, làm sao biết ở một nơi không xa, còn có một người bạn khác đang khổ cực chống đỡ.
"Cho nên chỉ cần nội tâm chúng ta thật lòng nghĩ rằng, chúng ta đến từ thế giới hiện thực, chúng ta có tự tôn tự cường, chúng ta có cái tôi, chúng ta mạnh hơn tên giám sát sống một cách vô tri vô giác thì có thể nhận được sự bảo vệ của "Trụ", có thể chiến thắng bọn họ?" Trình Húc Bác hỏi.
Mục Tư Thần gật gật đầu.
"Ứng Mậu đã cho chúng ta một tin tức quý giá." Trì Liên buồn rầu nói, giọng kèm theo tiếng sụt sịt sau khi khóc.
Trình Húc Bác cũng nói: "Hiện tại chỉ còn lại có một vấn đề cần giải quyết là làm thế nào để tiến vào trại chăn nuôi này. Có phải chỉ cần chúng ta đại nào khu nhiên liệu, thu hút Thân cận Trọng Đồng đến, sau đó giả vờ bị bắt giữ thì có thể được đưa vào khu nuôi trồng không?"
Mục Tư Thần lắc đầu: "Như vậy chúng ta sẽ quá bị động, không thể bị bọn họ cưỡng ép đưa vào, mà phải nghĩ cách lén vào. Không biết kỹ năng "Đào góc tường" của tôi có dùng được hay không..."
Cậu còn chưa nói xong, thì phát thanh trong phòng vang lên.
"Thông báo quan trọng, thông báo quan trọng. Có một công nhân trong khu nuôi trồng đã chạy trốn khi đang làm việc, công nhân này tên là Ứng Mậu, xin mọi người hãy chú ý đến người này, một khi phát hiện ra Ứng Mậu, xin hãy lập tức đưa đến khu nuôi trồng."
"Lặp lại, thông báo quan trọng..."
Ngay lúc phát thanh vang lên, TV trong phòng cũng tự động bật lên, khuôn mặt của Ứng Mậu xuất hiện ở trên TV.
Mục Tư Thần nhìn khuôn mặt trên TV, vẻ mặt kiên định mà nói: "Hiện tại, vấn đề làm thế nào để tiến vào khu nuôi trồng, Ứng Mậu cũng đã giúp chúng ta giải quyết rồi."
Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 37
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương tiếp
Loading...