"Mày giỏi lắm." Một gã xăm hình sọ đầu ở giữa ngực, nhìn Brian thốt lời khen ngợi, trong câu khen kia đầy tức giận, hận không thể nghiền nát người lính dũng cảm trước mặt.
Nếu không lầm, kẻ đứng giữa bầy khốn nạn kia chính là gã cầm đầu m.á.u lạnh vô nhân tính, Brian nắm chặt nắm đấm, hai mắt đầy tơ đỏ, một tay kéo lấy báng s.ú.n.g về phía trước, dùng s.ú.n.g ngắm vào đầu gã.
"Khốn nạn! Một lũ chó chết!" Anh câm phẫn, nhìn bọn chúng không khác gì súc vật.
"Đại ca, em vừa tìm thấy thứ này."
Một gã đem balo của Brian đi tới.
Nhìn bên trong có những thứ khủng bố, gã cầm đầu ngửa đầu cười lớn: "Mày đúng là không sợ chết, một mình đảm nhận nhiệm vụ này đúng là kẻ không sợ chết."
"Chết có cái gì mà phải sợ, chỉ cần lấy g.i.ế.c c.h.ế.t lũ khốn nạn tụi mày, cái gì tao cũng không sợ, ngay cả cái mạng này cũng không tiếc." Âm thanh lạnh lẽo của Brian cất lên giữa bầu không khí ngập mùi thuốc s.ú.n.g lẫn m.á.u tanh.
Gã cầm đầu đem b.o.m hẹn giờ cần lên, nhìn về hướng Brian: "Mày định dùng thứ này cho tao?"
"Đúng!"
"Ha." Gã cười lạnh, ánh mắt hững hờ bỗng dưng cay nghiệt c.h.ế.t chóc nhìn Brian trơ trọi một mình.
Anh nắm chặt khẩu súng, lùi bước để tạo khoảng cách.
"Bắt nó lại cho tao." Đám đàn em bắt đầu hành động, Brian lui về một chỗ có bờ tường đã sụp xuống một phần, dùng s.ú.n.g kịch liệt phản kháng.
Bên tai vẫn còn vanh vảng giọng nói của gã kia.
"Tao sẽ để thứ này cho nó nếm thử."
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, đến khi tiếng đạn hai bên dần im ắng.
Số lượng áp đảo, đạn trong tay cũng đã cạn, Brian bị bọn chúng hung hãn áp chế, bọn chúng bắt anh quỳ trước mặt gã, anh nhất quyết không quỳ, bọn chúng lại đánh gãy chân anh, đánh đến khi m.á.u me đầy mặt, sau đó bắt đầu đeo b.o.m hẹn giờ lên người anh, lôi kéo thân thể không còn sức lực đi ra ngoài trước toà nhà.
Tống Miên đánh gã một kẻ xuống đất, vừa ngước mắt nhìn lên, đồng tử liền chấn động.
Phía trên tầng cao nhất toà nhà, ở giữa có một cơ thể đang treo lơ lửng trên đó, người nọ bị buộc một thứ ở ngay trước ngực, dòng chữ số liên tục nhảy, cho thấy thời gian sinh mạng gần cạn kiệt.
Tống Miên kinh hô nhất thời sửng sốt không để ý một nhát d.a.o đang tiến đến thật gần. Clinton phóng tới, cho tên kia một đạp, thành công cứu Tống Miên xém chút rơi vào tay tử thần.
"Brian... " Cánh môi anh mấp máy, thẩn thờ nhìn về một hướng.
Clinton mơ hồ men theo phương hướng, đến khi thấy chiến hữu kề vai sát cánh cùng mình giờ đây m.á.u chảy thành dòng, quần áo tả tơi, tứ chi bẻ gãy, đầu đang gục xuống, lâu lâu lại nhúc nhích đầy đau đớn.
Hai mắt cay xè xé lửa, lần đầu tiên Tống Miên không thể giữ được lý trí và bình tĩnh chạy về hướng đó. Tống Miên biết, nếu không cứu Brian thì chưa đầy năm phút sau ngay cả xác của chiến hữu cũng không thể chạm. Anh không cho phép hình ảnh tan nát như Alan lập lại trên người Brian.
Không có gì đau đớn hơn việc chứng kiến chiến hữu của mình hy sinh ngay trước mắt.
Một lần là Alan ra đi với sự hối tiếc gian dở, một lần là Richer vì đại cuộc làm trọng mà bỏ mình. Lần này, bọn họ nhất định không thể!
Leonard và Clinton đồng thời giữ chặt Tống Miên bất bình tĩnh, chỉ huy Ui từ khắc nào mà đã đứng bên cạnh anh, cả người đầy bùn đất và mùi m.á.u tanh. Chỉ huy Ui lạnh lùng nhìn đám người đứng trước toà nhà, phía trên là binh sĩ của bọn họ, bọn chúng gương mắt cười quỷ dị đắc ý.
Chỉ huy Ui nhìn gã to con đứng ở giữa, không nghiêng đầu mà nói với Tống Miên: "Thứ bọn chúng muốn là làm chủ nước A, chiến sĩ Brian chỉ mà trò nhử để làm chậm tốc độ chiến đấu hai bên để gã có cơ hội bỏ trốn mà thôi. Bây giờ tôi sẽ dẫn binh đánh trước, cậu dẫn binh sĩ bao vây, phân bổ những tổ khác cứu chiến sĩ Brian, thời gian gấp rút, nhanh chóng hành động."
Clinton nói: "Nhưng chỉ huy thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Đừng lo cho tôi, tuổi đời làm quân nhân cống hiến cho lý tưởng bao nhiêu đó đã thoả mãn lắm rồi." Nhớ ra gì đó, chỉ huy Ui nhắc nhở:
"Các đồng chí cử một tiểu đoàn dẫn các tình nguyện viên kia lui về, phải bảo toàn tính mạng cho họ."
Sắc mặc chỉ huy Ui thăng trầm nhìn đám thuộc hạ sau lưng gã kia, còn có những túi xách đen to đùng sau lưng bọn chúng.
Dù có bất an cũng phải bình tĩnh phải nắm chắc bình tĩnh dành cho quân mình.
Chỉ huy Ui dẫn binh sĩ xông lên, tiếng đạn tiếng đao c.h.é.m hỗn tạp xen ngang.
Con đường duy nhất để rời khỏi đây chỉ có một đường, bắt buộc bọn chúng phải vượt qua một lực lượng quân đội mới có thể trốn thoát. Cứ ngỡ kẻ quân nhân bị trói trên kia sẽ làm thay đổi cục diện, sẽ kéo dài thời gian, thậm chí ngỏ lời đàm phán với bọn chúng. Thật không ngờ, binh sĩ nhỏ nhoi kia cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc hết mình vì một đất nước nhỏ bé, c.h.ế.t cũng không thể hết tủi nhục.
Bất quá năm phút kia trôi qua sẽ cho bọn chúng một cơ hội nữa. Binh sĩ nhỏ nhoi kia, đến c.h.ế.t vẫn cho bọn chúng một lợi ích to lớn.
Binh sĩ cùng Tống Miên cật lực vượt qua những chướng ngại vật như s.ú.n.g đạn, lưỡi đao. Ba phút trôi qua vẫn chưa thể nào đến gần toà nhà cao đó. Mà phía trước mắt anh, những cơ thể to lớn không ngừng đ.ấ.m đá giao đấu với binh sĩ quân đội, đây mới thực sự là những kẻ man rợ ghê tởm của bọn tổ chức cực đoan.
Thân thủ vượt xa hoàn toàn với những kẻ trước đây, tảng đá che chắn cơ thể anh vang lên những tiếng va chạm sắt thép, đinh tai nhức óc, bụi bay tứ phía, làn đạn bay loạn không trật tự nhưng chuẩn phương hướng. Anh nhích người, co rút cơ thể né tránh.
Brian, cậu đợi tôi, chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ cứu cậu mà.
Đạn quá sắt bén quá nhanh, thời gian trôi qua từng giây một. Trong lòng anh như có hàng nghìn ngọn lửa lớn nhỏ không ngừng bừng cháy lên. Tống Miên cong chân, thủ thành tư thế sẵn sàng, anh muốn chạy sang chỗ nấp khác để rút ngắn khoảnh cách. Ngay thời điểm đó, một giọng nói gào thét xen lẫn đau đớn cất lên, đánh gãy mọi thứ thanh âm náo loạn ầm ĩ.
"Các đồng chí, số phận của tôi và Alan như nhau, giờ đây cái c.h.ế.t cũng như nhau, chúng tôi cái gì cũng không khác biệt. Chỉ mong hai từ *như nhau* đó, không lặp lại trên người của các đồng chí, không có ở những người chiến hữu của tôi..."
Giọt m.á.u nóng hổi của Brian khẽ chạm xuống góc l.ự.u đ.ạ.n buộc trên người, nhìn hai ba chữ số đỏ chạy nhanh rút ngắn, thoáng chốc chỉ còn ba mươi chín giây. Nghĩ đến cậu bạn thân Alan mà anh cười, thấp giọng yếu ớt thầm thì: "Thật tiếc là không thể chứng kiến nước A hoà bình, Alan nhỉ?"
Brian ngẩng đầu, lướt mắt đảo quanh khung cảnh phía dưới, chiến tranh vẫn còn xảy ra, các binh sĩ dốc hết sức tấn công vào toà nhà, những t.h.i t.h.ể binh sĩ nằm yên lặng dưới đất ẩm, mặc cho người người giẫm lên. Trước mắt Brian dần mờ mịt, một màng nước mắt nóng hổi bật ra, đem bao nhiêu tiếc nuối và đau đớn nuốt vào trong.
Cánh môi run rẩy há miệng hét lớn.
"Đội trưởng tổ bốn Burnice - Brain Yarkham, hoàn thành nhiệm vụ, từ giã tại đây, vĩnh biệt các đồng chí. Tôi về với chân trời của đồng bào quê hương đây." Giọng nói uy nghiêm hét vang cả trời, tiếp theo sau đó tiếng kêu của quả b.o.m như tiếng chuông của tử thần giá lâm.
*BÙM* tiếng nổ um trời, đất trời lay chuyển.
"KHÔNG!!!"
"BRIAN!!!"
Quả b.o.m kia không chỉ mang toà nhà đổ nát rung chuyển sụp đổ, không chỉ là một cảnh cát bụi mịt mù mà còn mang thân xác Brian nổ tung thành từng mảnh nhỏ như hạt cát, khung cảnh nổ b.o.m một màu đỏ lờm như mảnh đất đỏ mà bọn họ từng đóng quân.
Tống Miên thất hồn khụy gối, ánh mắt đờ đẫn hoảng loạn nhìn khung cảnh tang thương trước mắt. Giọng nói của Brian vẫn đang vang vảnh xung quanh đây, từng câu nói như cứa vào tim bao người.
Các binh sĩ chỉ có thể lén rơi nước mắt, cắn chặt răng c.h.é.m chém g.i.ế.c giết. Dốc hết sức lực phanh thây kẻ làm nên tội, phải dùng m.á.u của bọn chúng để tế những linh hồn anh dũng hy sinh.
Chiến sĩ của bọn họ đã bỏ mình cứu nước bạn như thế đấy.
Chad gấp gáp tản các tình nguyện vien về nơi an toàn, không thể làm cẩn trọng, chỉ có thể qua loa nhìn đoàn người lui về, rồi sau đó xách theo s.ú.n.g lên chiến trường gay gắt.
"... Đồng chí Brian... đã... " Trước mắt Chad đen kịt như bầu trời hôm Richer nằm xuống mảnh đất lạnh. Cậu nhóc Silas vừa nghẹn ngào nói vừa giơ tay gạc nước mắt.
Chad chỉ có thể giơ bàn tay của mình, nặng nề đáp xuống vai cậu, run giọng nói: "Không được khóc, bình thường đồng chí Brian thiên vị cậu như vậy, không được để cậu ấy lo cho cậu nữa."
Silas nghe thấy lời chiến hữu, mạnh tay gạc nước mắt, cầm s.ú.n.g trên tay, đôi mắt rực lửa thù: "Phải dùng m.á.u bọn chúng rửa linh hồn chiến sĩ ta!"
Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
Chương 104
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương tiếp
Loading...