Thành phố Vân Hải.
Sau khi xuống máy bay, vẫy tay tạm biệt Liễu Miểu Miểu, Tần Nhan Kim bắt taxi thẳng đến nơi tên tà tu đang ẩn cư.
Đó là một thị trấn giàu nét truyền thống, khắp nơi có thể thấy những ngôi nhà ngói xanh đá xanh, những con đường nhỏ lát đá xanh, mang đậm phong cách tiểu cảnh Giang Nam trong tranh thủy mặc.
Thậm chí khi đi trên những con đường này, dường như cô đã xuyên qua dòng chảy của thời gian đến một đất nước năm xưa.
Tần Nhan Kim đi trên con đường lát đá xanh, tay cầm một chiếc ô giấy dầu vừa mua.
Vốn dĩ cô đã rất đẹp, thanh thoát và tinh tế, lại khoác lên mình bộ thường phục trắng trong đạo phục, kết hợp với khí chất thanh nhã tự nhiên, làm tôn lên vẻ đẹp như tiên nữ bước ra từ tranh thủy mặc.
Những du khách tới đây tham quan khi nhìn thấy cô trong trang phục này, liền không nhịn được mà lén lút chụp vài tấm ảnh khi cô không để ý.
Chỉ là, khi họ xem lại ảnh trên điện thoại, luôn thấy gương mặt cô không rõ ràng.
Điều này khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Có người bí mật đăng ảnh của Tần Nhan Kim lên Weibo của mình, không lâu sau, số lượng bình luận bên dưới bài viết tăng lên một cách điên cuồng.
[Wow! Đây là tiên nữ sao, tại sao lại mang đến cho tôi cảm giác mờ ảo không thể chạm tới?]
[Quá đẹp! Dù không thấy rõ dung mạo, nhưng trực giác mách bảo tôi cô ấy chắc chắn vô cùng xinh đẹp!]
[Một phút thôi, tôi muốn biết toàn bộ thông tin về cô ấy.]
Tần Nhan Kim không biết rằng mình lại một lần nữa trở nên nổi tiếng trên Weibo. Lúc này, cô đang đi trên một con phố bán hàng, bỗng nhiên một bà lão gù lưng đang mua rau thu hút sự chú ý của cô.
Bà lão ấy mặc áo vải thô, tay xách giỏ rau, từng bước chậm rãi, thỉnh thoảng nhìn qua các sạp rau và hoa quả xung quanh.
Lý do Tần Nhan Kim chú ý đến bà ta là vì bà tỏa ra luồng âm khí rất mạnh, thông qua thiên cơ bí pháp, cô biết được rằng bà lão này chính là vợ của tên tà tu từng giao chiến với sư phụ cô.
Không ngờ, bây giờ bà ta lại sống như một lão bà già nua, còn tên tà tu kia vẫn giữ nguyên dung mạo trẻ trung như trước.
Chỉ có điều, khi hai người đứng cạnh nhau, người vợ đã thành bà lão, trở thành người giúp việc chăm sóc cho hai cha con nhà họ.
Tần Nhan Kim lặng lẽ theo dõi bà lão đến một ngôi nhà. Căn nhà này rất bình thường, không có gì khác biệt so với các ngôi nhà khác. Khi bà lão đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bên trong sân hiện ra.
Trong sân nhỏ không lớn, một thanh niên đang bận rộn với thứ gì đó, vô tình ngẩng đầu lên và ánh mắt của hắn chạm vào ánh mắt của Tần Nhan Kim, hắn khẽ giật mình, rồi cửa từ từ đóng lại.
“Đừng đóng!”
Thanh niên quát lớn một tiếng, vội vàng bước nhanh ba bước thành hai, đẩy cửa mở ra.
Nhưng khi nhìn ra ngoài, người phụ nữ áo trắng đã đi xa, hắn không nói lời nào mà lập tức theo dõi, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng của Tần Nhan Kim.
Tần Nhan Kim cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng và chế giễu.
Đã bao năm trôi qua, diện mạo của người này quả nhiên không hề thay đổi, nhưng từ trên người hắn ta, Tần Nhan Kim nhìn thấy vô số nhân khí sống động bao quanh, không chỉ chứa đầy oán khí nặng nề mà còn tỏa ra một luồng tà khí đáng sợ đến nghẹt thở.
Đây chính là biểu hiện của việc cướp đoạt mạng sống người khác để kéo dài mạng sống của mình.
“Này, người đẹp, làm ơn chờ chút.”
Hắn chạy lên phía trước, chặn đường Tần Nhan Kim.
Đôi mắt đen tối và lạnh lẽo của hắn lóe lên tia sáng tà ác và phấn khích, xoa tay, nở một nụ cười quỷ dị: “Chào cô, tôi là Đoạn Văn Bân, rất vui được gặp cô. Cho hỏi cô đến đây du lịch phải không?”
Tần Nhan Kim cau mày, lùi lại vài bước, mặt lạnh tanh: “Xin lỗi, tôi không quen anh và cũng không muốn quen anh.”
Nói xong, cô tránh khỏi hắn, tiếp tục bước đi.
Đoạn Văn Bân sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hắn đã ẩn cư ở thị trấn này bảy năm rồi, tất cả phụ nữ trong thị trấn đều đã bị hắn chơi đùa hết, bây giờ hiếm khi có một người tuyệt sắc như thế xuất hiện, làm sao hắn ta có thể bỏ lỡ cơ hội.
“Người đẹp đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, tôi chỉ thấy da của cô rất đẹp, muốn giới thiệu cho cô một loại mỹ phẩm đặc biệt.”
Hắn hạ giọng: “Loại mỹ phẩm này có tác dụng giữ mãi tuổi xuân, cô nhìn tôi đi, tôi đã 36 tuổi rồi, bây giờ vẫn bảo dưỡng được như một thanh niên trẻ trung. Thế nào, có hứng thú thử không?”
Tần Nhan Kim lộ ra một vẻ mặt “ngươi lừa quỷ”, trong mắt càng toát lên biểu cảm chán ghét và chế giễu.
“Tiên sinh, phương pháp bắt chuyện của anh thực sự không có gì mới mẻ, nhìn vào khiến người ta chán ghét, phiền anh tránh ra, anh đang cản đường tôi.”
Đoạn Văn Bân dường như đã dự đoán được kết quả này từ trước, hắn không nổi giận, mà lặng lẽ lấy ra một con côn trùng nhỏ màu xanh lá cây, tiện tay ném ra, con côn trùng nhỏ giống như nhận được lệnh gì đó, xoay vài vòng rồi rơi xuống người Tần Nhan Kim.
Ngay khi con côn trùng mở miệng cắn xuống, Tần Nhan Kim khẽ búng ngón tay, một luồng khí vô hình trực tiếp đẩy con côn trùng nhỏ bay ra ngoài rồi nổ tung.
Đoạn Văn Bân trông đầy kinh ngạc, sau đó chuông báo nguy khẩn trương vang lên trong lòng hắn, hắn liên tục lùi lại, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Tần Nhan Kim.
Tuy nhiên, Tần Nhan Kim sao có thể cho hắn cơ hội bỏ chạy, cô trực tiếp thả ra uy áp, bao trùm Đoạn Văn Bân vào bên trong.
Đoạn Văn Bân chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên người mình, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, tim đập dữ dội không thể kiểm soát, sau một trận choáng váng, hắn ngã quỵ xuống đất với một tiếng “bụp”.
Khóe miệng hắn ta rỉ ra máu tươi, ánh mắt trở nên mờ ảo và rối loạn.
Tần Nhan Kim từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt đầy khinh miệt.
“Đoạn Văn Bân, đã lâu không gặp, không ngờ bao nhiêu năm qua, ngươi vì kéo dài mạng sống mà từ bỏ phồn hoa đô thị và sự xa hoa trụy lạc, trốn trong cái thị trấn nhỏ bé này, thật không ngờ đấy!”
“Ngươi… là ai?”
Đoạn Văn Bân đầy vẻ sợ hãi và bất an, cảm giác sinh mạng đang dần trôi qua, lòng đầy lo lắng.
“Ngươi không xứng để biết ta là ai. Đoạn Văn Bân, cả đời ngươi mưu tài hại mạng, không xin phép mà cướp đoạt dương thọ của người khác, hôm nay, ta thay trời hành đạo, thu lấy sinh mạng ngươi, linh hồn ngươi sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, mãi mãi đọa địa ngục. Đời sau, làm súc sinh.”
Tần Nhan Kim nói xong, không chần chừ nữa, một luồng uy áp mạnh mẽ ập đến bao phủ khắp nơi.
Phụt một tiếng, Đoạn Văn Bân phun ra một ngụm máu đen tanh hôi, hai đầu gối không còn chống đỡ nổi mà quỵ xuống, chỉ nghe một tiếng “rắc”, xương đầu gối đã bị nghiền nát.
Hắn trợn mắt, phát ra một tiếng gầm rú xé lòng, mùi tanh ngọt lan tỏa trong miệng.
Lại thêm một ngụm máu đen tanh hôi phun ra.
Tần Nhan Kim cười lạnh một tiếng, vung tay nhẹ nhàng, trực tiếp tước đoạt 80 năm dương thọ của hắn, những năm thọ này đều là hắn cưỡng đoạt từ những cô gái trẻ đẹp, bây giờ để hắn nếm thử cảm giác này.
“Không…”
Đoạn Văn Bân nhìn thấy gương mặt mình nhanh chóng già đi và dương thọ biến mất, hận không thể nuốt sống Tần Nhan Kim.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, biểu cảm dữ tợn.
“Ngươi có giỏi thì giết ta đi, nếu không ta làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Đoạn Văn Bân vừa buông lời độc ác, vừa kích hoạt côn trùng trong túi, đó là côn trùng bản mệnh của hắn.
Thực ra thuật cổ trùng của hắn ta rất tầm thường, khi xưa vì muốn không ngừng kéo dài mạng sống, hắn buộc phải học thuật cổ trùng, nếu như hắn có thể chuyên tâm như con trai mình vào việc huấn luyện cổ trùng, chắc chắn sẽ không bị người khác ức hiếp đến mức thảm hại như thế này.
Tần Nhan Kim thấy rõ mọi động tác nhỏ của hắn, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến những trò vặt vãnh đó sao? Đừng mơ nữa, vô dụng thôi, mục đích ta đến đây là để tiêu diệt huyết mạch cuối cùng của ngươi, bây giờ ngươi còn nửa giờ nữa, hãy suy nghĩ kỹ xem nên chọn mộ phần ở đâu đi!”
“Nhớ chọn một nơi rộng rãi, lát nữa con trai ngươi sẽ đến tìm ngươi!”
Nghe thấy mình chỉ còn nửa giờ nữa, Đoạn Văn Bân lại phun ra một ngụm máu đen, trong lòng tràn ngập không cam lòng và sợ hãi, đôi mắt âm u ghê rợn của hắn dán chặt vào Tần Nhan Kim.
Hắn nở một nụ cười độc ác, trước tiên là cười nhẹ, sau đó bật cười lớn, máu đen sền sệt chảy ra từ khóe mắt, mũi, tai, miệng, bộ dạng điên cuồng này chẳng khác nào ác quỷ.
“Ha ha ha ha, ngươi tưởng ngươi thắng rồi sao? Đợi đấy, con trai ta nhất định sẽ báo thù cho ta, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi…”
Tần Nhan Kim không khỏi lắc đầu: “Nếu không phải để ngươi chết có giá trị hơn, ta thật sự đã trực tiếp kết liễu ngươi rồi!”
Nói xong, cô nhìn thoáng qua một chỗ nào đó với ánh mắt mơ hồ, cười nhẹ một tiếng, rồi quay người rời đi.
Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 53
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương tiếp
Loading...