Thanh kiếm gỗ trong tay chung quy lại cũng không đủ sắc bén.
Có thể đủ để đối phó với hung thú tầm thường và võ giả, nhưng khi đối mặt với Huyết Diễm Xà toàn thân có lân giáp thì không là gì.
Kiếm pháp có cao siêu cỡ nào mà kiếm không đủ sắc bén cũng vô dụng.
Xích!
Thuận tay vung lên, Lâm Nhất quyết đoán cắm kiếm xuống đất, bỏ lại kiếm, dùng Mãnh Hổ Quyền để đối chiến.
Ầm ầm ầm!
Advertisement
Huyết Diễm Xà bị Lâm Nhất chọc giận không cho hắn thời gian phản ứng, điên cuồng phát động tấn công.
Vận chuyển Thuần Dương Công, nội kình nồng đậm chạy tán loạn trong cơ thể.
Sau khi né tránh lui về sau, Lâm Nhất không chút hoang mang, lấy Thuần Dương Công thôi động Mãnh Hổ Quyền phản kích.
Một người một rắn, truy đuổi tới lui trong rừng hoa.
Lâm Nhất dùng quyền pháp nghênh chiến, nội kình không ngừng tiêu hao, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thật sự đả thương con Huyết Diễm Xà này.
Advertisement
Trong đại chiến, Lâm Nhất phát hiện ra nhược điểm của con Huyết Diễm Xà chính là đường tơ máu trên lưng nó.
Mặc dù Mãnh Hổ Quyền có uy lực lớn, nhưng vẫn không cách nào phá vỡ lớp vảy bên ngoài, do triển khai quá nhiều quyền kình nên uy lực thâm nhập vào cơ thể đã giảm mạnh.
Hai canh giờ sau, toàn thân Lâm Nhất đẫm mồ hôi, nội kình gần như tiêu hao cạn kiệt.
Triển khai Mãnh Hổ Quyền trên diện rộng yêu cầu nội kình rất lớn, mặc dù có Thuần Dương Công làm nền tảng nhưng cũng không tránh khỏi tiêu hao.
Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị con Huyết Diễm Xà bào mòn đến chết mất.
Trong lòng trào lên một tia không cam tâm, Lâm Nhất tiếc nuối liếc nhìn ngọn lửa máu trên lưng rắn rồi quay người bỏ chạy.
Đánh không lại thì đành chạy thôi.
Lâm Nhất vẫn chưa ngốc đến mức để đối phương bào mòn đến chết, tiềm lực trong cơ thể yêu thú lớn hơn hắn rất nhiều.
Không phải chiến đấu nữa, Lâm Nhất chuyên tâm bỏ chạy đã giảm bớt không ít áp lực.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng vẫn bị Huyết Diễm Xà đuổi theo hơn năm mươi dặm, suýt chút nữa là mệt đứt hơi.
Sau khi con Huyết Diễm Xà đó thấy Lâm Nhất đã bỏ chạy xa thì rống lên vài tiếng rồi không đuổi theo nữa.
Phù!
Sau khi xác định Huyết Diễm Xà từ bỏ, Lâm Nhất mới thở phào một hơi, nằm vật xuống giữa bụi hoa, toàn thân bị thương không nhẹ, trộn lẫn với nhựa hoa, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhiệm vụ linh thạch quả thực gian nan.
Chẳng trách vẫn còn thừa lại cho hắn đến chọn, những đệ tử ngoại môn khác có lẽ đều biết rõ nguy hiểm trong đó.
Trận đại chiến vừa rồi, chỉ cần một sơ suất nhỏ là phải trả giá bằng cả mạng sống.
Nhìn lên ánh mặt trời như thiêu đốt trên đỉnh đầu, trong lòng Lâm Nhất mặc dù không tiếc nuối nhưng vẫn cảm thấy thất bại.
Hắn đã nỗ lực như một tên ngốc tìm kiếm trong Bách Hoa cốc mênh mông bát ngát này đúng bảy ngày trời.
Hắn đã chiến đấu với yêu thú mạnh hơn mình một cảnh giới tới lực chiến đấu cuối cùng.
Hiện đã sức cùng lực kiệt, thiếu chút nữa là bỏ mạng, nhưng vẫn không địch lại được.
Có con yêu thú Huyết Diễm Xà cao hơn hắn một cảnh giới này thì nhiệm vụ linh thạch thu thập Huyết Bách Hợp không thể hoàn thành được.
Tay phải đặt lên hai mắt, che đi ánh mặt trời chói chang.
Mệt mỏi và thống khổ kéo tới, Lâm Nhất có chút bất lực nhắm mắt lại.
...
Nửa canh giờ sau, thể lực đã khôi phục lại kha khá, Lâm Nhất mở hai mắt ra nhìn lên bầu trời.
Trên gương mặt thanh tú toát lên một tia quật cường, bầu trời xanh thẳm xuất hiện ba gương mặt.
Bên trái là Chu Vân, thần sắc âm lãnh, ánh mắt đầy sát khí. Dựa và ngươi mà hai tháng sau cũng muốn khiêu chiến ta ư?
Ở giữa là Vương Ninh, vẻ mặt giễu cợt, khóe miệng cong lên nở một nụ cười khinh miệt. Tên Kiếm Nô, chú ý thân phận của người, đừng si tình vọng tưởng nữa!
Cuối cùng bên phải là Tô Hàm Nguyệt, trên gương mặt tuyệt thế lạnh như sương băng của nàng vĩnh viễn toát lên vẻ cao cao tại thượng, những gì nàng nói so với dung mạo băng lãnh của nàng còn khiến người ta cảm thấy thờ ơ và lạnh lẽo hơn.
Tự giải quyết ổn thỏa đi.
"Tự giải quyết ổn thỏa đi, tự giải quyết ổn thỏa đi...", Lâm Nhất khẽ lẩm bẩm tự nói, gương mặt lóe lên tia phẫn nộ, ta đã làm gì mà tỷ bảo ta tự giải quyết ổn thỏa đi!
Nguyên chủ chung tình với tỷ đến chết cũng chưa từng có bất cứ oán hận nào, cũng chưa từng có bất cứ hy vọng xa vời nào.
Hắn chỉ biết giấu kín tình yêu đó sâu trong tim, ẩn sâu trong cơ thể thấp kém, si tình đến chết!
Một đời mến mộ chưa từng có bất cứ cầu mong nào, vậy mà đổi lại lấy một câu, tự giải quyết ổn thỏa đi.
Ba gương mặt trên bầu trời biến mất, vẻ mặt phẫn nộ của Lâm Nhất lấy lại sự bình tĩnh. Chỉ là cánh tay phải vốn đã vô lực của hắn từ từ siết chặt lại, dùng hết sức lực của bản thân mà nắm chặt lại!
Lâm Nhất đứng dậy, không nói một lời, lại đi về hướng có Huyết Bách Hợp.
Sau thời gian nửa tuần hương, hắn đã đến nơi mà hắn đã bỏ kiếm lại trước đó.
Vào đúng khoảnh khắc hắn định rút kiếm lên thì sắc mặt đột nhiên lộ ra vẻ ngờ vực.
Kiếm gỗ đã trở nên nặng hơn!
Sau khi vận chuyển nội kình mới có thể rút kiếm ra khỏi mặt đất.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 30
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Loading...