"Ngụy Minh." Cố Tây Châu trầm ngâm nhắc lại cái tên mà nữ sinh đề cập đến.
"Gọi Ngụy Minh tới đây." Cố Tây Châu nghiêm túc suy nghĩ rồi nói với giáo viên phụ trách.
Giáo viên phụ trách gật đầu, lấy điện thoại ra, đi gọi điện cho Ngụy Minh, lúc trở lại mới nói: "Hẳn không phải là Ngụy Minh đâu, đứa nhỏ này trông không có vẻ gì là loại người dám làm chuyện như thế này, còn có chuyện Ngụy Minh tự sát mà các em nói là thế nào? Sao thầy lại không biết?"
Mấy nữ sinh nghe thấy giáo viên phụ trách chất vấn thì nhất thời không biết nói gì, một lát sau mới kể lại chuyện đã xảy ra.
Sắc mặt Thư Nhạc không tốt lắm, nói: "Thật ra đấy là chuyện xảy ra từ lúc khai giảng học kì này, bạn trai cũ cắm sừng em để đến bên Tôn Phỉ Phỉ, bởi vì lúc đó em không muốn làm to chuyện cho nên trong lớp không ai biết chuyện em với Tôn Phỉ Phỉ bất hòa, bạn trai của Tôn Phỉ Phỉ cũng không biết.
"Vì trước đó vẫn khá thân với Tôn Phỉ Phỉ, Ngụy Minh lại là bạn cùng lớp nên bọn em có add wechat của nhau.
"Mãi lâu sau, tự nhiên có một hôm em nhận được tin nhắn của Ngụy Minh, Ngụy Minh hỏi gần đây Tôn Phỉ Phỉ có chuyện gì không, sao không để tâm gì đến cậu ấy, nhờ em hỏi han tình hình một chút. Lúc ấy em mới biết Tôn Phỉ Phỉ và Ngụy Minh chưa hề chia tay."
Thư Nhạc hậm hực nói đến đó thì ngừng một chút, thoáng liếc qua sắc mặt hẳn là không thể nào tốt nổi của giáo viên phụ trách rồi mới nói tiếp: "Lúc ấy em rất tức giận nên trực tiếp kể chuyện Tôn Phỉ Phỉ ngoại tình với bạn trai em cho Ngụy Minh nghe, Ngụy Minh không tin lời em, sau đó......
"Sau đó, em cũng không biết bọn họ đã nói gì, hẳn là Tôn Phỉ Phỉ đề nghị chia tay với Ngụy Minh, Ngụy Minh vì chuyện này mà đau lòng chết đi được. Em thấy hai bọn em đều là bên bị hại trong vụ ngoại tình này, cho nên liền an ủi cậu ấy.
"Kết quả một hôm cậu ấy gửi tin nhắn cho em, nói không có Phỉ Phỉ, cậu ấy không muốn sống nữa. Em nhận được tin nhắn của cậu ấy, trong lòng bất an vô cùng, liền cùng mấy người bạn đến phòng tìm cậu ấy thì bạn cùng phòng của cậu ấy nói với chúng em rằng cậu ấy ngủ ở khách sạn, không về.
"Ờm......Lúc ấy mí mắt em cứ giật mãi nên nằng nặc đòi mấy bạn nam đi tìm Ngụy Minh với em, tới phòng khách sạn kia thì phát hiện Ngụy Minh đốt than trong phòng tự sát!"
"Cũng may là phát hiện kịp thời, lúc ấy suýt chút nữa hù chết em rồi!" Thư Nhạc nuốt nước miếng, "Xong việc bọn em đều xúm lại khuyên nhủ cậu ấy, nói không đáng đâu, sau đó có lẽ Ngụy Minh đã nghĩ thông suốt rồi, nói rằng quá mất mặt, không cho bọn em nói với những người khác nên bọn em cũng không kể với những bạn khác trong lớp.
"Về sau Tôn Phỉ Phỉ bị tên đốn mạt kia vứt bỏ, không biết thế nào cậu ấy với Tôn Phỉ Phỉ lại làm hòa, lúc ấy em cũng nói đôi câu, nhưng cậu ấy không nghe em, em liền kéo cậu ấy vào blacklist luôn."
Nói đến chuyện này, rõ ràng Thư Nhạc có chút tức giận, hiển nhiên là vì việc Ngụy Minh cuối cùng vẫn làm hòa với Tôn Phỉ Phỉ mà tức giận.
Đừng nói đến cô ấy, ngay cả Cố Tây Châu cũng cảm thấy Ngụy Minh này mụ mị quá rồi.
Đây là tình yêu chân chính đấy hả?
Cố Tây Châu không khỏi phỉ nhổ trong lòng.
"Cũng may là không có chuyện gì cả, sinh viên bây giờ động một cái là tìm đến cái chết, sao tố chất tâm lý lại kém như vậy chứ." Hiệu trưởng nghe chuyện quá khứ xong, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng nhịn không được cảm thấy may mắ, may mắn là nam sinh này ủ than tự sát không chết, bằng không trường học đã loạn cào cào lên từ lâu rồi, tuy rằng chuyện bây giờ cũng làm người ta đau đầu không kém.
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn ông ta, không thèm để ý đến lời oán thán của hiệu trưởng, nói với giáo viên phụ trách, "Phải bao lâu nữa cậu ấy mới đến?"
"Nhanh thôi, Ngụy Minh đang ở trong kí túc xá, hẳn là chốc nữa sẽ đến ngay."
"Ồ." Cố Tây Châu rũ mắt gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Đợi một lát sau, một nam sinh chạy từ bên ngoài vào, khoảng hơn 1m75, tướng mạo sáng sủa, ngũ quan đoan chính, trên mặt mang theo nét cười, thật sự nhìn không ra người như vậy lại tự sát vì tình.
Ngụy Minh đi vào văn phòng, cũng không có biểu hiện gì dị thường, còn cười đùa trêu giáo viên phụ trách, "Đào ca, thầy tìm em có việc gì đấy nha?"
Ngụy Minh vừa vào liền hỏi.
"Không phải là thầy tìm em," Giáo viên phụ trách chỉ Cố Tây Châu, "Là đồng chí cảnh sát này."
"Chào cậu." Cố Tây Châu đi đến trước mặt Ngụy Minh, trực tiếp kéo người ra một góc, thấp giọng hỏi, "Cậu chính là bạn trai của Tôn Phỉ Phỉ nhỉ."
Ngụy Minh thấy Cố Tây Châu xong, gật đầu trả lời, nói: "Là tôi, cô ấy......có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Cố Tây Châu không nói với Ngụy Minh tin Tôn Phỉ Phỉ tử vong ngay, cũng không trả lời câu hỏi của Ngụy Minh, "Gần đây cậu có liên lạc với bạn gái không?"
"Gần đây không liên lạc gì." Ngụy Minh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng đáp.
Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Vì sao?"
"Chậc......" Ngụy Minh liếc nhìn đám người Thư Nhạc, rõ ràng là không muốn nói.
Cố Tây Châu hỏi lại: "Vì sao?"
Sắc mặt Ngụy Minh đột nhiên trở nên xám xịt, gấp giọng hỏi: "Anh cảnh sát à, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy? Bị hành hung sao?"
"Cô ấy chết rồi."
"Chết? Chết rồi?" Vẻ mặt Ngụy Minh kinh sợ, hiển nhiên là không thể tiếp nhận nổi đáp án này, "Sao lại như vậy? Cô...cô ấy chết như thế nào?"
Ngữ điệu của Cố Tây Châu không nhanh không chậm, chỉ bình dị nói: "Cô ấy bị bóp chết ở trong nhà."
"Trước đó hai người cãi nhau vì chuyện gì." Cố Tây Châu truy hỏi, "Mong cậu trả lời một cách trung thực."
"Các anh nghi ngờ tôi ư?"
Cố Tây Châu buông tay, "Trước khi tìm được hung thủ, ai cũng là đối tượng tình nghi."
Trán Ngụy Minh đổ một tầng mồ hôi, hầu kết nhẹ nhàng lăn lên lăn xuống, có vẻ có chút do dự không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt của Cố Tây Châu, cậu sinh viên vẫn mở miệng, "Tôi vô tình phát hiện ra cô ấy ngủ mở mic với bạn game, tôi không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao cô ấy cũng là bạn gái tôi, tôi không tiếp thu được chuyện đó, sau đó thì cãi nhau với cô ấy một trận.
"Cô ấy giải thích với tôi là không có bất kì quan hệ gì với người kia, chỉ giới hạn trong trò chơi mà thôi. Tôi cảm giác cô ấy coi tôi như thằng đần vậy." Ngụy Minh nói một câu tự giễu.
"Ngủ mở mic?" Hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều mờ mịt, đây lại là cái gì nữa, Cố Tây Châu thậm chí còn có chút hoài nghi nhân sinh.
Ngụy Minh thấy thế, gãi đầu nói: "Chính là lúc ngủ vẫn tiếp tục duy trì liên lạc, không tắt máy, để máy ở trạng thái mở mic trò chuyện mà ngủ, giờ có rất nhiều cặp đôi làm như vậy."
Cố Tây Châu nhướng một bên mày, có chút mê mang.
Hắn vẫn chẳng hiểu nổi, lẽ nào ngủ như vậy sẽ vui vẻ hơn sao? Đời nào!
Cố Tây Châu truy hỏi, "Đó là chuyện từ khi nào?"
Ngụy Minh trả lời: "Cuối tuần trước trước nữa rồi, hình như vậy, anh từ từ, tôi mở điện thoại ra là biết liền, lúc ấy tôi có gửi tin nhắn chất vấn cô ấy!"
Nói rồi Ngụy Minh lấy di động ra tra lịch sử trò chuyện của mình với nạn nhân, "Ở đây, các anh xem."
Cố Tây Châu cầm điện thoại của Ngụy Minh, xác nhận thời gian là thứ ba tuần trước nữa, thời điểm này không giúp ích gì cho bọn họ trong việc giới hạn thời gian tử vong của nạn nhân, sau khi đôi tình nhân mâu thuẫn cãi cọ với nhau xong thì không có bất kì liên hệ gì, có vẻ giống với lời Ngụy Minh nói.
Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc
Chương 152
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương tiếp
Loading...