"Chạy cái gì mà chạy? Ông nghĩ mình có thể chạy được chắc?" Một cậu cảnh sát trẻ túm lấy một người đàn ông trung niên, lấy còng tay ra, còng ngược tay người đàn ông ra sau lưng.
Người đàn ông bị bắt ủ rũ, vị cảnh sát trẻ tuổi bắt được người xong thì một người khác chậm rãi đi đến từ phía xa.
Cậu cảnh sát trẻ nhìn thấy đối phương thì vội vàng hô lên, "Phương đội, đã bắt được rồi!"
Phương Chấp khẽ vuốt cằm, liếc nhìn cậu cảnh sát trẻ, trầm giọng nói: "Áp giải về cục."
"Rõ!"
Phương Chấp thở đài thườn thượt, công việc hôm nay xem như là đã xong, mấy ngày nay cũng không có án nào, cậu cũng vui vẻ nhẹ nhõm. Tan làm xong, Phương Chấp lái xe đi thẳng về nhà.
"Anh, anh về rồi à."
Phương Chấp vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng nói ở trong nhà vọng ra, khẽ giật mình, là Phương Tri đang ở trong nhà.
Sau khi tốt nghiệp xong, Phương Tri quay lại Ninh Khánh làm việc, hiện tại hai anh em đang ở cùng với nhau.
Lại nói đến căn nhà này, Phương Chấp bóp trán, vận may của cậu hiện tại tốt đến quá đáng, tiện tay mua một tờ vé số liền trúng thưởng, share một bài đăng trên Weibo cũng có thể trúng một căn nhà. Ai cũng nói cậu may mắn, nhưng thực sự cậu lại có chút rùng mình với hiện tượng này.
Từ lúc Cố ca tử vong đến giờ cũng đã ba năm.
Phương Chấp trầm mặc nhìn mây bay ngoài cửa sổ, mai là ngày giỗ của Cố ca, cậu vẫn luôn có mặt.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Cố ca trong cánh cổng? Cổng đã xuất hiện rồi, sao Cố ca lại chết?
Cố ca vẫn luôn rất lợi hại, anh ấy biết mọi thứ, hai người bọn họ đi cùng với nhau chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ tới đây, Phương Chấp day day trán, cậu vẫn luôn cảm thấy ngoài những điều này ra, dường như cậu còn quên mất cái gì đó. Lúc ở bên trong thế giới nhiệm vụ, thật sự chỉ có mình và Cố ca thôi sao?
......
Ngày hôm sau.
Xe dừng lại. Gần như cả cục cảnh sát đều xuất quân.
Hôm nay Cố Kình và Chu Tân Nguyệt cũng tới, ôm chú cún hơn hai tuổi mà hồi trước Cố Tây Châu nuôi.
Cún con không được đi vào bên trong nên ở lại ngoài cổng.
Đợi mọi người đều rời đi hết, hai bóng người không biết từ chỗ nào mới ung dung bước ra.
Cố Tây Châu vừa xuất hiện, cún con liền vẫy đuôi điên cuồng, cuống quýt duỗi chân về phía hắn. Cố Tây Châu ngồi xổm xuống, nắm lấy chân nó, cười nói: "Nhớ tao à?"
"Gâu gâu gâu!" Cún con dụi đầu lại gần, hai chân trước khoác lên vai Cố Tây Châu, giống như đang ôm lấy hắn, ôm chặt không buông.
"Gâu gâu gâu!"
Mỗi lần Cố Tây Châu định đẩy nó ra, nó sẽ lại tủi thân mà dựa đầu vào vai hắn.
"Học được cả làm nũng rồi cơ đấy." Cố Tây Châu bất đắc dĩ nhún vai.
Tư Dư cũng từng chăm nó, nhưng cún con tuyệt nhiên không nhiệt tình với anh chút nào. Cố Tây Châu hiểu chủ yếu là do đặc tính của Tư Dư, chỉ cần anh muốn giảm cảm giác tồn tại của bản thân thì tất cả những người từng tiếp xúc với Tư Dư đều sẽ tự động không chú ý đề sự tồn tại của anh, chó cũng không ngoại lệ.
"Nam Phong! Cố Nam Phong! Đừng có chạy lung tung!"
Chu Tân Nguyệt vừa mới lơ là một chút, đứa nhỏ Cố Nam Phong nhoắng cái đã chạy loạn quanh hành lang khu mộ. Chu Tân Nguyệt giật mình, vội vàng đuổi theo. Đồng Giai ngăn bà lại, để mình, đến lúc đuổi kịp Cố Nam Phong, thì phát hiện thằng bé đang đứng trước một ngôi mộ trống.
"Bé Nam Phong, sao cháu lại chạy lung tung thế?" Đồng Giai đi đến, đặt hai tay lên vai thằng bé, nghiêm nghị hỏi.
Cố Nam Phong chỉ vào ngôi mộ trống trước mặt mình, nói: "Đáng lẽ trong này có người."
Đồng Giai nghe Cố Nam Phong nói, theo phản xạ quay đầu nhìn ngôi mộ trống trước mặt, trầm ngâm một lát, đứng dậy nhìn quanh......
Kỳ quái, dường như cô đã từng tới nơi này, từng ngọn cây cọng cỏ ở đây cô đều cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Nếu như Cố Tây Châu tới đây, chắc chắn ngay lập tức có thể biết được ngôi mộ này, nó từng là ---- mộ của Đồng Giai.
Đồng Giai xoa trán, sau lưng có chút rét lạnh, túm lấy Cố Nam Phong, nói: "Thôi nào, bé Nam Phong đi gặp anh trai thôi, chúng ta quay về đi."
Bé Nam Phong khẽ gật đầu, nhanh chóng chạy qua, dừng trước mộ một chút rồi mới cùng người nhà rời đi, đi về phía cổng lớn nghĩa trang.
Bé Nam Phong được Cố Kình bế, nhìn thấy cún con nhà mình ở phía xa đang chồm lên ôm một người, không chịu buông.
"Cún cún! Ba ơi, cún cún!" Cố Nam Phong sốt sắng chỉ vào Cố Tây Châu và cún con, hô lên.
Cố Kình bị chói mắt, nhìn không rõ, tưởng là cún nhà mình vồ người ta, bình tĩnh nhìn kĩ lại mới thấy là cún con chỉ đang ôm chân không cho người ta đi.
"Ba ơi, cho con xuống!" Cố Nam Phong phồng má, giống như con cá vàng nhỏ tức giận.
Cố Kình thả thằng bé xuống. Cố Nam Phong vừa đặt chân xuống đất, cún con đang liều chết ôm lấy chân Cố Tây Châu nháy mắt chạy ra trước mặt thằng bé, miệng cắn áo Cố Nam Phong, kéo đến trước mặt Cố Tây Châu, đẩy hai người vào cùng một chỗ, sau đó ngồi xuống điên cuồng ngoáy đuôi.
"Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Cố Nam Phong trước nay chưa từng thấy bé cún nhà mình như thế này, đột nhiên bị đẩy đến bên cạnh một người xa lạ, vì đứng không vững nên theo phản xạ ôm lấy chân người này.
Cố Nam Phong ngẩng đầu, gương mặt bé con trắng như sứ, đôi mắt to tròn ngập nước, thật sự là......
Có chút.
Đáng yêu.
Đây chính là Chi Chi đây mà!
Chi Chi phiên bản mini, thật là đáng yêu quá đi.
Cố Tây Châu không nhịn được vươn một tay ôm lấy Cố Nam Phong, ôm Chi Chi nhỏ, thật là hạnh phúc!
"Chú ơi." Cố Nam Phong bị ôm thì ngẩng đầu ngọt ngào gọi Cố Tây Châu.
Chú?
Cả người Cố Tây Châu bứt rứt! Ai mà ngờ được ngài quỷ Chi Chi lại có ngày hôm nay nào! Trùng sinh biến thành một thằng nhóc con, cái giọng gọi chú đến là ngọt!
"Gọi thêm hai câu nữa nào." Cố Tây Châu nói với Cố Nam Phong.
Nghe thấy yêu cầu của Cố Tây Châu, cái đầu nhỏ của Cố Nam Phong trong chốc lát không thể phản ứng lại ngay được, vẻ mặt kinh ngạc, "Chú ơi, đây là cún cún của cháu."
"Chú biết, chú sẽ không mang bé cún của con đi đâu." Cố Tây Châu đưa tay vuốt mũi Cố Nam Phong.
Vốn dĩ cún con này là để tặng cậu.
Cố Tây Châu thầm nghĩ trong lòng.
Mới đầu, khi nhìn thấy một người xa lạ ôm con mình, người làm cảnh sát như Cố Kình vô cùng nhạy cảm, nhưng không hiểu vì sao khi thấy hai người thanh niên trước mặt này, ông lại không thể khơi dậy chút cảm xúc chán ghét nào, cứ cảm thấy như đã từng gặp, hơn nữa còn rất thân thiết.
Sau đó những người trong cục cảnh sát cũng lần lượt đi tới, Cố Tây Châu nhìn thấy Phương Chấp, giờ cậu đã chín chắn hơn rất nhiều. Hắn nở nụ cười. Bên cạnh cậu còn có Hướng Nguyên, Mã Kỳ, Vương Ngạo, lão Quách, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.
Đã rất lâu rất lâu hắn không gặp bọn họ, bây giờ gặp lại, lại có chút hoài niệm quãng thời gian làm cảnh sát.
Cố Tây Châu ôm Cố Nam Phong, chọc thằng bé gọi chú thêm mấy bận rồi mới chịu thả ra.
......
Con trai đang cầm điện thoại di động của mình trò chuyện trên Wechat với người khác.
Cố Kình kì quái liếc nhìn con trai mình, nói không nên lời, hôm nay lúc nhìn thấy cậu thanh niên kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại xin số điện thoại.
"Chú ơi, con nhớ chú lắm! Con có thể nói chuyện với chú mỗi ngày được không ạ?"
Cố Tây Châu: "Đương nhiên là được."
Cố Tây Châu nghe một tiếng chú, trong lòng đắc ý, chủ yếu là tại lúc trước bị "quỷ" Chi Chi bắt nạt thảm quá, không có việc gì cũng bị quỷ đánh. Giờ nghe thấy "quỷ" Chi Chi gọi mình là chú, trong lòng sướng khỏi bàn.
Ngay lúc hắn mở miệng ra đáp lời, Cố Tây Châu đồng thời cảm nhận được nhiệt độ trong phòng nháy mắt giảm xuống.
Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Tư Dư đang ngồi bên trái giường: "......"
Tư Dư: "......"
Cố Tây Châu: "Bình tĩnh! Không cho anh muốn Chi Chi chết!"
Tư Dư: "......"
Cố Tây Châu: "Cũng không được muốn cả nhà đều chết! Anh bình tĩnh một chút đi!"
Tư Dư: "......"
Tư Dư liếm môi một cái, nói: "Anh rất bình tĩnh, có điều anh hơi đói bụng rồi."
Cố Tây Châu: "Em đi xem xem trong tủ lạnh còn gì."
Tư Dư bắt lấy Cố Tây Châu đang định rời đi, nói: "Không cần, anh ăn em là được."
Cố Tây Châu: "???"
Lời vừa dứt, Cố Tây Châu phát hiện xung quanh nghiêng trời lệch đất, bản thân đã bị đè xuống giường.
[Toàn văn hoàn]
Vịt: Tóm tắt lại lời tác giả là chỉ có một chương phiên ngoại thui, vốn là định viết phiên ngoại theo một dòng thời gian khác nhưng mà chỉ nghĩ đến cầm tù play =))))
Xong rùi tác giả giới thiệu tóm tắt bộ tiếp theo sẽ là một bộ ABO, tinh tế cơ giáp nè nọ.
Về thiết lập trong bộ này:
*Có hai dòng thời gian. Một là tương lai sau khi Tư Dư thay thế trời và gặp được Cố Tây Châu sau khi đầu thai, dòng thời gian còn lại là ngay lúc này khi trời nghĩ trăm phương ngàn kế để hồi sinh Cố Tây Châu và hy vọng lợi dụng Cố Tây Châu để giết Tư Dư.
*Liên quan đến sự tồn tại của Tư Dư. Thật ra Tư Dư tương đương với một ông giời khác. Trong thiết lập thì chỉ một trời sinh ra vào mỗi một thời điểm, nhưng sự tồn tại của anh lại xuyên suốt từ quá khứ đến tương lai, cho nên tất cả hiện tượng linh dị thần quái vẫn tồn tại.
1. Hai mươi năm trước Cố Tây Châu chết, xương đùi bị lấy làm xúc xắc, sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, xúc xắc được vận khí bài bạc mài giũa, về sau có sinh mệnh, thành tinh, biến thành Tư tổng. Sau đó Tư tổng kế thường niềm tin của Tây Châu về "Nhân quả*", dần dần thay thế "trời" nguyên bản, lập ra quy tắc mới. Năm 2021 cả người và quỷ cùng tồn tại, cho nên tử vong không phải là kết thúc.
*Raw là "Thiện ác hữu báo"
2. "Trời" nguyên bản muốn diệt Tư tổng, nhưng không phải cứ đơn giản giết ngay được, chỉ có thể lợi dụng quy tắc của Tư tổng "Hoàn thành nguyện vọng của quỷ" hoặc là "Thay đổi thế giới nhiệm vụ có thể ảnh hưởng tới hiện thực". Không thể trực tiếp hồi sinh Tây Châu của 20 năm trước, cho nên thông qua thế giới nhiệm vụ để Tây Châu sống lại trong cơ thể của Chi Chi, phong ấn ký ức, ngụy tạo ký ức vụ trở thành ma tu.
3. Tây Châu và Tư Dư luôn có nhân quả. Nếu như Tây Châu 20 năm trước không chết, vậy thì xương đùi sẽ không bị làm thành xúc xắc, vậy thì chuyện Tư tổng được hình thành sẽ không tồn tại. Phục Dịch Nhiên có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, biết việc Tây Châu hồi sinh là vì "trời" muốn diệt Tư tổng – người về sau sẽ thay thế "trời". Vì vậy mới nói Cố Tây Châu là một thành "đao", Tây Châu và Tư tổng đến cuối cùng chỉ một người có thể sống.
4. Thế giới của Đồ Dao lúc đầu bị khóa, bởi vì Tư tổng không muốn để cho Tây Châu đi vào, một mặt là chính anh sẽ biến mất, mặt khác là có thể Tây Châu sẽ chết. Nhưng cuối cùng họ vẫn tiến vào, vì "trời" dẫn đường.
*Đoạn này tui thấy giải thích cụt wa nên mạn phép được giải thích thêm theo ý hiểu của tui. Tại sao lại "Tiến vào vì trời dẫn đường"? Vì Cố Tây Châu được chia sẻ sức mạnh của Tư Dư, Tư Dư lại quá yêu Cố Tây Châu nên khi Cố Tây Châu muốn thì sức mạnh đó sẽ tự động ưu tiên ước muốn của Cố Tây Châu hơn Tư Dư. Thế nên "trời" bày ra đủ trò để khơi dậy ước muốn sống lại của Cố Tây Châu, ý là sống lại bằng cơ thể thật ý. Ví dụ là cho Cố Tây Châu vào thế giới của Chi Chi, để Cố Tây Châu nhận ra quá khứ thay đổi thì người sẽ sống lại; lôi lại vụ án 20 năm trước ở trong thế giới thực để Cố Tây Châu mong muốn bản thân và đồng đội sống lại như thế cũng sẽ ngăn chặn bọn buôn nội tạng ngay từ 20 trước, cứu được rất nhiều người; xong rùi lại thêm quả Cố Tây Châu tự lập luận là mình sống lại với cơ thể thực thì Chi Chi cũng sẽ sống lại nữa. Thế là dù Tư Dư không muốn mở thế giới của Đồ Dao thì vẫn phải mở thui, vì em iu muốn thế.
5. Cuối cùng HE bởi vì Tây Châu cũng chia sẻ một phần sức mạnh với Tư tổng, lợi dụng sức mạnh để sử dụng "quy tắc". Nếu như 20 năm trước hắn không chết sẽ dẫn đến Tư Dư tử vong, vậy nên hắn lựa chọn tử vong -> Cố Tây Châu nguyên bản của 20 năm trước vẫn chết và biến thành quỷ có cổng (Theo quy tắc của Tư Dư) -> Vẫn có xương đùi -> Xúc xắc vẫn thành tinh.
6. Bởi vì Tư tổng vẫn thành tinh, còn Tây Châu lại biến thành quỷ có cổng thuộc về quy tắc của Tư Dư, cho nên đến cuối cùng trở thành "quỷ" dưới quyền "tân thiên", anh mở cánh cổng của Tây Châu, đón hắn quay về.
Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc
Chương 183
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương tiếp
Loading...