Lâm Đỗ Hoa vừa quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào, anh ta nghiêng người dựa vào bàn làm việc, cúi đầu, châm một điếu thuốc.
Người đàn ông chậm rãi thở ra một làn khói, anh ta nhìn về phía Lâm Đỗ Hoa, ánh mắt thâm sâu, ánh nhìn dính chặt lấy Lâm Đỗ Hoa đầy ẩn ý.
“Anh là ai? Có ai không, đuổi tên lạ hoắc này đi cho tôi!” Lâm Đỗ Hoa đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát.
“Mấy tên rác rưởi của anh à? Anh nghĩ bọn chúng còn trả lời anh được sao?” Trần Xuân Độ nhả khói, cười nhạt.
“Anh là ai? Anh đã làm gì bọn họ?” vẻ mặt Lâm Đỗ Hoa đông cứng, anh nghiêm giọng hỏi.
“Bọn họ buồn ngủ quá nên tôi đế cho bọn họ ngủ một lát…” Trần Xuân Độ trả lời dửng dưng.
“Anh vào đây từ bao giờ, anh là ai?” Lâm Đỗ Hoa khua tay, bảo thư ký đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Trần Xuân Độ cười một tiếng, ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của Lâm Đỗ Hoa, nhìn chằm chằm vào Lâm Đổ Hoa đầy ấn ý, ánh mắt thâm sâu khó lường, “Giám đốc Lâm, anh đúng là quý nhân hay quên mà, chỉnh lưng chúng tôi xong thì
không nhớ chúng tôi là ai nữa à…”
“Là anh…” Lâm Đỗ Hoa cảm thấy Trần Xuân Độ rất quen, anh nhìn kỹ lại thì mới chợt nhận ra.
“Không phải anh có mối quan hệ mập mờ với cô Lê à, sao nào, rảnh rỗi lại tìm đến chỗ tôi thế này?” Lâm Đỗ Hoa biết được thân phận của Trần Xuân Độ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cười lạnh một tiếng, thì ra là người do Lê Kim Huyên phái tới.
“Giám đốc Lê và tôi có chút bất đồng về tin tức của anh nên tôi muốn cùng anh thảo luận và chỉnh sửa một chút.” Trần Xuân Độ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
“Chẳng có gì để nói cả.” Lâm Đỗ Hoa bật cười, xua xua tay, “Anh quay về nói với cô Lê là tin tức của tôi hoàn toàn chính xác, không có tin đồn thất thiệt, không cần sửa đổi.”
Trần Xuân Độ hơi nheo mắt lại: “Giám đốc Lâm từ chổi nhanh chóng vậy sao? Không c’ân…!cân nhắc một chút à?”
“Cân nhắc cái gì? Tay săn ảnh của tôi đã chụp được chuyện của anh và cô Lê từ lâu rồi, chỉ là tòi luôn suy nghĩ cho danh tiếng vàng ngọc của cô Lê nên mới không nói ra ngoài, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi chê tiền” Lâm Đỗ Hoa chậm rãi nói: “Tôi là một doanh nhân, ai báo giá cao thì tôi giao dịch với người đó.”
“Hiểu rồi, xem ra cậu Lê đã cho anh điều kiện rất tốt đấy nhỉ.” Trần Xuân Độ đột nhiên nhận ra.
“Không phải chỉ là vấn đề tiền bạc, quan trọng nhất là..danh ta là cậu hai nhà họ Lê ở Yến Kinh, tôi không giúp anh ta, chẳng nhẽ lại đi đắc tội với anh ta sao?” Lâm Đỗ Hoa cười rồi hỏi lại.
“Nếu anh có thế gỡ tin tức xuống thì tôi sẽ cho anh cái giá cao gấp đôi cậu Lê.” Trần Xuân Độ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói.
“Giá cả không thành vấn đề, quan trọng là anh không phải cậu Lê…” Lâm Đỗ Hoa sốt ruột xua tay, “Anh đi ra đi, chuyện này không cần nói nữa.”
Trần Xuân Độ cau mày, ánh mắt lạnh lùng, “Anh Lâm, điều kiện đã nói xong rồi, tôi cho anh một lời khuyên..dtốt nhất đừng từ chối đề nghị của tôi.”
Lâm Đổ Hoa nhìn chằm chằm Trân Xuân Độ một lúc rồi cười lớn: “Anh là cái thá gì chứ, anh nghĩ anh là cậu Lê à, giả vờ cái gì? Mau cút đi, không thì tôi sẽ cho cả nước c biết chuyện của mấy người đấy…”
Lâm Đỗ Hoa hoàn toàn không để ý tới Trần Xuân Độ, cho dù Trần Xuân Độ đã cho anh những điều khoản hào phóng hơn rất nhiều..dở trong mắt Lâm Đỗ Hoa, thân phận và địa vị của anh ta đều thua kém rất nhiều so với cậu Lê, vậy thì tại
sao anh phải qua lại với loại người này?
Từ góc nhìn của Lâm Đỗ Hoa, anh chỉ là một con chó của Lê Kim Huyên, Lâm Đổ Hoa đương nhiên sẽ không nghe lời một con chó.
Lâm Đổ Hoa càng ngày càng bực bội, cuối cùng ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên lạnh lùng: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, giám đổc Lâm, đây là tự anh lựa chọn đấy nhé…”
“Ái chà, giả vờ giả vịt gì chứ..dông đây chọn thế thì sao? Anh làm gì được tôi?” Lâm Đỗ Hoa khoanh tay trước ngực: “Anh làm sao so sánh được với cậu Lê, việc gì tôi phải nghe theo anh?”
“Tôi thật sự không tính được, nhưng một phút nữa anh sẽ hối hận thôi.” Trần Xuân Độ nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt giễu cợt.
Lâm Đỗ Hoa dường như bị lời nói của Trần Xuân Độ kích động, tức đến mức bật cười: “Được rồi, tôi sẽ chờ xem, một phút nữa ai mới là người hổi hận!”
“Rẻ rách, tôi có rất nhiều thông tin về anh và Lê Kim Huyên ở đây, chỉ cần tùy tiện để lộ ra một chuyện thôi là có thể kéo hai người xuống nước rồi, đòi đấu với tôi à!” Lâm Đỗ Hoa lấy ra một ổ USB từ trong ngăn kéo, trịch thượng nói: “Tất cả các người đều sẽ bị tay săn ảnh của tôi chèn ép đến chết thôi.
Tôi khuyên anh trong vòng một phút hãy
nhanh chóng biết điều dập đầu tạ lỗi đi…!Nếu không, tôi sẽ hủy hoại Lê Kim Huyên trong phút chốc!”
Lâm Đỗ Hoa vẻ mặt kiêu ngạo, vô cùng tự tin, một cái USB trong tay cũng đủ khiến Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên từ giờ sẽ không thế sống ở thành phố T được nữa, khó ngóc đầu dậy nổi!
Trần Xuân Độ cúi đầu, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn, sau đó bình tĩnh nhìn Lâm Đỗ Hoa.
“Mười, chín, tám…” Rất nhanh sau đó, Trần Xuân Độ bắt đầu đếm ngược, còn Lâm Đỗ Hoa thì mang vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Trần Xuân Độ lại thực sự là kẻ không biết điều như vậy.
“Được, tự anh chọn lấy đấy nhé.” Lâm Đỗ Hoa cười lạnh, vừa nhấc USB chuấn bị cắm vào máy tính, đột nhiên chuông điện thoại bàn vang lên.
Lâm Đỗ Hoa nhấc máy, vẻ mặt thay đối hoàn toàn chỉ trong giây lát!
“Không, không thể nào…” Lâm Đỗ Hoa không ngừng lắc đầu, vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin, hàng loạt cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Cơ thể Lâm Đỗ Hoa run rấy, cơn chấn động mà tin tức này đem lại cho anh chẳng khác gì tin
công ty phá sản từ trên trời rơi
Advertisement
xuống!
Toàn thân Lâm Đỗ Hoa run lên, trong mắt lộ rõ vẻ không cam lòng!
Sau khi cúp máy, Lâm Đỗ Hoa ngồi xuống, hai chân mềm nhũn…!vẻ mặt đờ đẫn đến khó tin.
“Sao thế, Lâm Đỗ Hoa, có hổi hận không?” Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh như cũ, không chút thay đối.
“Sao anh làm vậy được…!Công ty của tôi, lớn như vậy…!sao anh có thế mua được!” Lâm Đổ Hoa nhìn Bắc Xuân Độ đầy oán hận, hai tay nắm chặt, tức giận đến run rẩy!
“Công ty của anh, chẳng qua chỉ có tiếng trong thành phố T mà thôi…” Trần Xuân Độ nói đầy thám thúy: “Tặng anh một câu, núi cao còn có núi cao hơn…”
“Anh…” Sắc mặt Lâm Đỗ Hoa khó coi vô cùng, anh không thế chấp nhận được rằng cuộc gọi vừa nãy lại là thông báo cho anh…!công ty truyền thông Đô Thị, đã bị cưỡng ép mua lại rồi!
Tất cả những điều này đến quá bất ngờ, khiến anh ta không kịp phòng bị, thậm chí không thể tin nổi!
Loại chuyện này có nằm mơ cũng không
thấy được, vậy mà thật sự đã xảy ra với anh!
“Tôi không tin… anh chỉ là tên núp váy đàn bà thôi, cho dù là Lê Kim Huyên cũng không có khả năng thâu tóm như thế được!!” Cho dù Lâm Đỗ Hoa có tức giận đùng đùng thế nào, Trần Xuân Độ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ung dung như không…
Lâm Đổ Hoa không cam tâm! Anh ta không cam tâm! Anh không thể ngờ rằng sự hối hận mà Trần Xuân Độ nhắc đến chính là ý này!
“Bây giờ tôi chính thức bãi nhiệm anh với tư cách là chủ tịch và cổ đông lớn nhất của công ty.” Trần Xuân Độ dửng dưng nói.
“Không thể… anh không thể làm thế!” Lâm Đỗ Hoa mềm nhũn cả chân, cuối cùng anh ta cũng hối hận rồi! Anh hối hận tại sao lúc đầu khi Trần Xuân Độ nhắc đến điều kiện kép anh lại không đồng ý, nếu không thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này…!Anh đã mất hết tất cả!
“Cút đi.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói, nét đùa cợt ngập tràn trong ánh mắt.
“Không.,.!tôi còn có nó…!còn có nó nữa…” Lâm Đổ Hoa đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền điên loạn tìm kiếm trên bàn làm việc.
“Anh đang tìm nó à?” Trần Xuân Độ nhẹ giọng hỏi, trong tay cầm một ổ USB.
Ngay khi Lâm Đỗ Hoa vừa nhìn sang, Trần Xuân Độ liền khẽ cười, “Xin lỗi, chỗ dựa duy nhất của anh cũng không còn nữa rồi.”
Trần Xuân Độ nói xong, tay phải mạnh mẽ dùng lực, ố USB trong lòng bàn tay anh vang lên tiếng răng rắc!
“Bụp-”
Lâm Đỗ Hoa ngồi sụp xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng…
Trần Xuân Độ chậm rãi thả tay, chỉ thấy ổ USB kia đã hoàn toàn bị nghiền nát trong tay Trần Xuân Độ, biến thành bột mịn rơi xuống.
“Anh dựa vào cái gì mà kiêu ngạo với tôi?” Dáng vẻ lúc này của Trần Xuân Độ, ánh mắt bình tĩnh đặt lên người Lâm Đổ Hoa, toàn bộ đều là sự giễu cợt vô cùng!
Từ đầu đến cuối, Trần Xuân Độ gần như không làm gì cả! Vậy mà chỉ trong nháy mắt, công ty mà anh dày công gây dựng đã bị giao vào tay người khác!!
Thật quá mỉa mai! Lâm Đỗ Hoa thực sự không thể tưởng tượng nối…!Trần Xuân Độ phải có bao nhiêu tiền mới có thể tiện tay mua lại cả một công ty…
“Giám đốc Trần… Tôi sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa!” Lâm Đỗ Hoa đột nhiên đưa ra
một quyết định khó khăn, anh ta nhìn chằm chằm Trân Xuân Độ, rồi rồi bất ngờ nói ra từng chữ: “Giám đốc Tfân…!Cho dù đế tôi ở đây làm lao công cũng được…!Đây là công ty do một tay tôi gây dựng..dtôi không muốn rời xa nó…”
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, không có bất kỳ thay đổi gì.
Lâm Đổ Hoa nghiến răng, anh bỗng nhiên đứng dậy, đưa ra một quyết định mà ngay cả Trần Xuân Độ cũng không ngờtới!
“Bộp-”
Toàn thân Lâm Đỗ Hoa run lên…!Đ’âu gối đập mạnh xuống đất! Quỳ xuống dập đầu!
“Giám đốc Trần…!là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn…!tôi đã đắc tội anh…” Cơ thể Lâm Đổ Hoa run rấy, dáng vẻ vô cùng biết lỗi!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lâm Đỗ Hoa, trong mắt ngập tràn vẻ trầm tĩnh thâm sâu.
Đầu của Lâm Đổ Hoa đập xuống sàn, một âm thanh buồn tẻ lọt vào tai Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ suy nghĩ một chút…!Công ty này…!là anh tùy tiện mua lại, nhưng nếu thật sự muốn anh quản lý thì anhcũng không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Việc nhà hàng ngày còn chẳng kịp làm, lấy đâu ra thời gian mà đi quản mấy chuyện không
đâu này.
Nghĩ đến đây, Trần Xuân Độ chậm rãi nói: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội…!Phát tán bộ ảnh và video này đi, tôi muốn những bức ảnh và video này phải nối bật hơn cả hotsearch bây giờ.” Trần Xuân Độ đặt một chiếc USB lên bàn, đợi đến khi Lâm Đổ Hoa run rấy ngấng đầu lên thì Trân Xuân Độ đã ra khỏi phòng làm việc rồi.
“Còn về công ty này, phải xem biểu hiện của anh rồi nói tiếp…” Bên ngoài hành lang, một giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng vang lên, khiến trái tim Lâm Đỗ Hoa run rấy.
Lâm Đỗ Hoa quay trở lại ghế ngồi, hít một hơi thật sâu, nhét chiếc USB do Trần Xuân Độ đưa vào máy, mở tệp tài liệu ra.
Từng bức ảnh và video hiện ra, Lâm Đổ Hoa lướt qua một lượt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lâm Đỗ Hoa ngay lập tức hiếu được suy nghĩ của Trần Xuân Độ…lanh bị ý đồ của Trần Xuân Độ làm cho sợ hãi tột cùng!
Chiêu trộm đào lấy lê này…!Đây là một đòn đánh ngược lại!
Tay cầm chuột của Lâm Đổ Hoa khẽ run lên, khó có thể tưởng tượng nếu những hình ảnh và video này bị phát tán ra ngoài, thì ước tính không chỉ ở thành phố T…!mà thậm chí cả Yến Kinh xa xôi cũng sẽ bị ảnh hưởng chứ?.
Long Vương Ẩn Mình
Chương 99
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Loading...