Chương 10: Cừu thế mạng
Lâm Chính không ngờ chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Tô Cối lại gây ra chuyện lớn như thế.
Hóa ra sau khi chữa bệnh cho cụ bà Tô, người của đài truyền hình thành phố vừa khéo đến thăm, cũng tiện thể đăng một ca bệnh Đông y này lên mạng, tuyên truyền phối hợp với chính quyền thành phố. Kết quả trùng hợp là nhà họ Từ ở Nam Thành nhìn thấy tin tức này, mà chứng bệnh của cụ Từ rất giống với cụ bà Tô. Vì vậy nhà họ Từ vội vàng đưa cụ Từ đến Giáng Thành mời Tô Cối chữa trị.
Tô Cối nghe tin thì mừng rỡ.
Nhà họ Từ ở Nam Thành!
Đây là gia tộc đứng đầu Nam Thành!
Nhà họ Tô so với nhà họ Từ thật sự là trăng sáng và đom đóm.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để làm quen với nhà họ Từ!
Cũng là cơ hội trời cho để Tô Cối một bước lên mây!
Vì thế dưới sự cổ vũ của cụ bà, Tô Cối châm cứu cho cụ Từ theo cách làm của Lâm Chính ban ngày.
Ông ta còn nhớ huyệt vị của một kim cuối cùng, ông ta cảm thấy mình đã hiểu rõ “bài Linh Thủ” một cách hoàn mỹ rồi.
Nhưng… khi châm cứu, không ngờ cụ Từ đáng ra còn xem như có tinh thần hôn mê ngay tại chỗ, hai phút sau đưa vào phòng cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết.
Nhà họ Từ nổi giận.
Tô Cối bối rối.
Tình hình một lần nữa mất khống chế.
Tô Cối bị nhà họ Từ bắt lại, bác sĩ chuyên gia được mời đến.
Trải qua mấy tiếng cấp cứu, bệnh tình của cụ Từ tạm thời ổn định, nhưng vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng, được đưa về trong đêm, để bác sĩ riêng của nhà họ Từ chăm sóc.
Nhưng chuyện này chưa xong, nhà họ Từ và nhà họ Tô cũng vì thế mà kết thù!
Nhưng mà… nhà họ Tô lấy gì đấu với nhà họ Từ đây?
E rằng một ngón tay của nhà họ Từ cũng có thể giết chết nhà họ Tô rồi!
Người nhà họ Tô hoang mang.
Tô Nhu bị gọi đến biệt thự của cụ bà Tô ngay trong đêm để bàn đối sách.
Đợi khi cô trở về từ chỗ cụ bà Tô đã là mười hai giờ đêm.
“Chuyện sao rồi?”, Lâm Chính còn ngồi trên sofa, dường như đang đợi cô.
“Không… Không có gì…”, sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên lắm, cũng không nhìn Lâm Chính, nói nhỏ một câu rồi vội trở về phòng.
Lâm Chính hơi nhướng mày.
Dáng vẻ này chắc chắn là có chuyện.
Nhưng ở trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính là một tên vô dụng, nói với anh chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, vì thế gặp phải chuyện gì, Tô Nhu hoặc là tự giải quyết, hoặc là bàn bạc với bố mẹ Tô Quảng, Trương Tình Vũ của mình.
Tô Nhu không nói, Lâm Chính cũng lười hỏi.
Kết hôn ba năm, Lâm Chính vẫn luôn ngủ ở phòng khách. Vừa qua mười hai giờ, Lâm Chính đã nằm trên sofa ngủ say như chết.
Không biết khi nào, bên tai vang lên tiếng động.
Lâm Chính mở mắt ra theo bản năng, mới phát hiện Tô Nhu muốn ra ngoài.
Mới bảy giờ?
Không phải tám giờ rưỡi Tô Nhu mới phải đi làm sao?
Hơn nữa trông vẻ mặt mệt mỏi của cô, hình như tối qua hoàn toàn không ngủ.
Cô gái này muốn đi đâu?
Lâm Chính thầm tự hỏi, nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng đi theo.
Sau khi ra ngoài, Tô Nhu gọi xe rời khỏi Giáng Thành, Lâm Chính cũng gọi một chiếc taxi đuổi theo sau.
“Đây là đường đến Nam Thành?”
Lâm Chính mơ hồ đoán ra manh mối.
Tô Nhu xuống xe ở một khu biệt thự.
Cô nhìn điện thoại, theo địa chỉ đi đến trước một căn biệt thự sang trọng ở trung tâm khu biệt thự.
Tô Nhu hít sâu một hơi, giơ tay lên run rẩy muốn nhấn chuông, nhưng mãi không dám…
Mãi đến lúc một bàn tay to duỗi tới từ bên cạnh, nhấn chuông thay cô.
Đính đong!
Tô Nhu sửng sốt, mới phát hiện Lâm Chính đứng bên cạnh từ lúc nào.
“Sao anh lại đến đây?”
“Ai ở bên trong?”, Lâm Chính nhìn căn biệt thự trước mặt, hỏi.
“Bác hai”, Tô Nhu ấp úng nói: “Sau khi xảy ra chuyện, bác hai cũng bị dẫn đi, người nhà họ Từ không thả ông ấy ra. Bà nội mong tôi có thể thay nhà họ Tô đến xin lỗi nhà họ Từ, bàn cách giải quyết, đưa bác hai về, cố hết sức xử lý chuyện này trong hòa bình”.
“Cho nên mục đích cuộc họp của nhà họ Tô tối qua là muốn bảo cô đi làm con cừu thế mạng?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu không đáp.
Cô hiểu rõ cụ bà Tô chỉ muốn dùng mình thăm dò thái độ của nhà họ Từ.
Cô không có quyền lựa chọn, vì đây là yêu cầu của cụ bà Tô.
Nhìn từ trạng thái tối qua, tình trạng của cụ Từ rõ ràng rất gay go, nếu không cũng sẽ không bắt Tô Cối lại, lúc này còn có ai dám đi trêu vào nhà họ Từ chứ? Ngay cả vợ con Tô Cương và Lưu Diễm của Tô Cối cũng không dám đến đã đủ hiểu nhà họ Từ đáng sợ đến mức nào rồi.
Ai cũng không muốn đi, cụ bà chỉ có thể bảo Tô Nhu đi.
Dù sao người cụ bà Tô không quan tâm nhất cũng là Tô Nhu, hơn nữa cả nhà Tô Quảng vẫn luôn yếu đuối, đẩy chuyện này cho Tô Nhu, chỉ cần cụ bà không phản đối, Tô Nhu sẽ không thoái thác được.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 10
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Loading...