Chương 62: Đến Khoa Cấp cứu
“Cuộc so tài y thuật Hoa Quốc - Hàn Thành?”.
Lâm Chính sửng sốt, sờ cằm: “Hình như trước kia đã đọc trên báo, nhưng không xem kỹ, chuyện là sao?”.
“Một tháng trước, vài thành viên của Hội y học Hàn Thành đã lập thành một nhóm đến giao lưu học tập, lấy lý do nghiên cứu giao lưu tri thức y học mà tiến vào Hoa Quốc khiêu chiến khắp nơi. Bọn họ đã đi được vài tỉnh, công khai khiêu chiến y học Hoa Quốc, đồng thời tuyên bố khiêu chiến với các chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng ở địa phương.
“Những tiền bối đó làm sao nhịn được sự khiêu khích của giới y học Hàn Thành? Bọn họ lần lượt nhận lời khiêu chiến, kết quả tất cả đều thất bại. Nhóm bác sĩ Hàn Thành sẽ đến Giang Thành trong ba ngày tới, đồng thời tổ chức một cuộc so tài y thuật Hoa - Hàn với ông nội tôi.
“Đây là trận so tài cuối cùng rồi, bởi vì nhóm bác sĩ Hàn Thành đã thắng được năm trận. Nếu trận này chúng ta còn thua nữa, bọn họ sẽ về nước đăng ký với quốc tế, yêu cầu chứng thực y học cổ truyền Hoa Quốc xuất phát từ y học Hàn Thành. Đồng thời tuyên bố với thế giới, y học cổ truyền Hoa Quốc chúng ta là đánh cắp từ y học Hàn Thành…”.
“Đúng là vô sỉ”, Lâm Chính khinh bỉ nói: “Người đời đều biết y học Hàn Thành xuất phát từ y học Hoa Quốc, đến miệng bọn họ lại trở thành chúng ta đánh cắp của bọn họ? Chuyện này có được xem là khi sư diệt tổ không?”.
“Cuộc thi này rất quan trọng, nghe nói Hiệp hội Y học Hoa Quốc và Hiệp hội Y tế Quốc tế đều sẽ có người đến. Các chuyên gia bác sĩ nổi tiếng khắp nơi, những người có uy tín trong Đông y và Tây y đều sẽ đến, thậm chí ngay cả bên phía Yên Kinh cũng sẽ có người theo dõi”.
“Đó là đương nhiên, nếu thua thì Đông y Hoa Quốc sẽ trở thành trò cười trên thế giới, ảnh hưởng rất lớn. Sao Yên Kinh có thể không theo dõi được?”.
“Nhưng với trình độ y thuật của ông nội, chắc ông ấy sẽ không thua đâu”, Lạc Thiên thở dài nói: “Mặc dù hành vi của ông nội rất quá đáng, nhưng trình độ Đông y thì khắp Hoa Quốc này, người có thể so tài y thuật với ông ấy không nhiều. Trong tỉnh Giang Nam cũng chỉ có ông Tần Bá Tùng là có thể ngang tài ngang sức với ông nội”.
“Thế sao?”.
“Ba ngày sau, cuộc thi đấu sẽ tổ chức ở sân vân động Giang Thành. Lâm Chính, anh có muốn đi xem không?”.
“Tôi không có hứng thú với mấy trò mèo ba chân của đám bác sĩ Hàn Thành, nhưng nếu có thời gian, tôi cũng có thể xem một chút”.
“Nghe nói họ sẽ không mở cửa cho người bên ngoài, người bình thường sẽ không vào được, nếu anh muốn đi, tôi sẽ đến đón anh”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó cúp máy.
Khó khăn lắm mới có công việc, kết quả lại xảy ra chuyện này, đúng là xui xẻo.
Nhưng giờ Tô Nhu cũng không bắt anh đi tìm công việc nữa, không phải cô muốn Lâm Chính ra ngoài kiếm tiền về, mà chỉ mong rằng Lâm Chính không tiếp tục ở nhà làm một kẻ vô dụng nữa, hi vọng rằng Lâm Chính sẽ thay đổi.
Mà bây giờ Lâm Chính cũng đã bắt đầu thay đổi.
Dù không lớn lắm.
Lâm Chính xem đồng hồ, lúc gần đến giờ, anh xuống lầu, lái xe đến nhà họ Ninh một chuyến.
Ngày nào anh cũng đến xoa bóp cho Ninh Tiểu Uyển vào đúng giờ này.
Đây cũng là chuyện hạnh phúc nhất, đáng mong chờ nhất của Ninh Tiểu Uyển mỗi ngày.
Cô ấy yếu ớt nằm đó, Lâm Chính xoa nắn chân cho cô ấy vài lần, cô ấy sẽ chìm vào giấc ngủ.
Dường như bàn tay Lâm Chính ẩn chứa ma lực.
Bây giờ Ninh Tiểu Uyển đã không còn trở ngại nào trong việc đi lại, có thể chạy nhảy. Điều này khiến cả nhà Ninh Long rất kích động.
Nụ cười trên mặt Ninh Tiểu Uyển càng ngày càng nhiều thêm.
Rời khỏi nhà họ Ninh, không có việc gì làm, Lâm Chính đi dạo trên đường lớn.
Nhưng không lâu sau, một cuộc điện thoại đã phá vỡ sự nhàn nhã của anh.
“Ông Tề?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Cậu Lâm, cậu đang ở đâu?”.
Ông Tề ở đầu kia điện thoại vô cùng sốt sắng.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Nếu cậu có thời gian, mong cậu hãy lập tức đến Khoa Cấp cứu của bệnh viện thành phố, vô cùng gấp!”.
“Bệnh viện thành phố? Không phải ông làm việc ở bệnh viện Đông y sao?”.
“Bệnh viện thành phố có một bệnh nhân rất khó xử lý, bây giờ bác sĩ giỏi của cả thành phố đều đến đây, nhưng không ai chữa được cho bệnh nhân. Hiện nay, các chuyên gia lãnh đạo của bệnh viện đều đang rất phiền não. Thân phận của bệnh nhân này rất đặc biệt, nếu người đó có chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân viên y tế của cả Giang Thành chúng ta. Tôi đã thử hết cách rồi, đến nước này chỉ đành nhờ vào cậu Lâm thôi”.
Dường như ông Tề đã sốt ruột đến mức sắp khóc.
Ảnh hưởng lớn thế sao?
Lâm Chính kinh ngạc, sau đó hạ giọng nói: “Đợi tôi!”.
Anh nói xong thì cúp máy, chui vào chiếc 918, đạp ga đến thẳng bệnh viện thành phố.
Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất ở Giang Thành, nơi này không những có thiết bị y tế tiên tiến nhất Giang Thành, mà còn hội tụ nhiều nhân viên y tế hàng đầu tỉnh Giang Nam.
Hằng ngày, người đến bốc số khám bệnh ở bệnh viện thành phố có thể xếp hàng đến tận cửa.
Lâm Chính đỗ xe xong, vội vã chạy vào Khoa Cấp cứu.
Lúc này, bên ngoài Khoa Cấp cứu có rất nhiều người.
Ngoài những bác sĩ của các bệnh viện ở Giang Thành ra, còn có vài người tóc vàng mắt xanh.
Bọn họ có vẻ sốt ruột, đang bàn bạc cách giải quyết, còn những người tóc vàng mắt xanh thì tức giận mắng chửi bằng tiếng Anh.
Nhiều bác sĩ nghe hiểu được, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, nhưng không chấp nhặt với đám người đó.
Lâm Chính nhíu mày, lại thấy ông Tề đi tới.
“Những người này là ai?”, Lâm Chính hỏi.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 62
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Loading...