Hôm nay cũng như mọi ngày, Đậu Đậu và Bối Bối sẽ được ba mẹ của mình đưa đến trường mầm non.
.
Hai đứa trẻ lúc nào ngoan ngoãn, vui vẻ đến trường, Sở Diệu Linh cũng sẽ cùng anh đến tập đoàn làm việc, vẫn như lúc đầu, cô vẫn sẽ làm thư ký riêng cho anh, vẫn cùng anh làm việc chung một phòng!
Cả hai tập trung làm việc sau sưa trong phòng, thì điện thoại của Sở Diệu Linh ở trên bàn không ngừng reo lên.
.
Reo.
.
reo.
.
Màn hình điện thoại hiển thị số của cô giáo bảo mẫu, nơi mà hai tiểu bảo bảo đang học, Sở Diệu Linh liền nhanh chóng nhắc máy ngay, xem có chuyện gì không!
Vì bình thường vào giờ này hai tiểu bảo bảo sẽ đi ngủ, bây giờ cũng đã là giờ trưa, nếu không có chuyện gì quan trọng cô giáo sẽ không gọi điện cho cô.
.
_Alo, tôi nghe đây cô giáo.
.
!
_Xin lỗi vì đã gọi điện cho phu nhân vào giờ này, nhưng tôi có một chuyện quan trọng cần báo ngay cho cô biết.
.
!!
Đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ tuổi trung niên.
.
_Có chuyện gì cô giáo cứ nói.
.
!
_Hai đứa bé con của cô, Đậu Đậu và Bối Bối đã mất tích rồi, xin lỗi phu nhân chúng tôi đã tìm hết tất cả mọi nơi trong trường nhưng lại không thấy hai bé ở đâu cả.
.
!!
Sở Diệu Linh nghe thấy con mình mất tích thì vô cùng hoảng hốt.
.
_Cô nói gì, mất tích sao, sao lại mất tích hả, các người giữ con tôi kiểu gì vậy hả.
.
!
_Chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm hai bé khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy, hết cách chỉ có thể báo với cô.
.
!!
Cô giáo không ngừng nói lời xin lỗi cô, nước mắt ướt đẫm hết cả khuôn mặt, không ngừng hút thích giải thích!
Trong khi đó Sở Diệu Linh lai vô cùng tức giận thẳng thừng tắt máy, không muốn nghe bên kia giải thích nhiều lời.
.
Hàn Hạo Dương nghe thấy con mình mất tích thì vô cùng tức giận, bước nhanh đến bên cạnh cô, chưa kịp lên tiếng hỏi thì điện thoại của cô lại lần nữa reo lên.
.
Reo.
.
reo
Màn hình điện thoại lại một lần nữa hiển thị một dãy số lạ gọi đến, Sở Diệu Linh cứ tưởng người bên trường mẫu giáo gọi đến để giải thích, khiến cô tức giận mà quát lớn vào điện thoại.
.
_Các người còn muốn nói gì nữa.
.
!
_Xin chào, Hàn thiếu phu nhân sao lại tức giận như vậy, không biết cô còn nhận ra giọng nói của tôi không.
.
!!
_Cô là ai.
.
!
_Hàn thiếu phu nhân đây mau quên thật đấy.
.
!!
Sở Diệu Linh nghe thấy giọng nói rất quen tai, trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng nhận ra.
.
_Cô không phải là Lâm Tiểu Nhu đấy chứ.
.
!
_Haha, cuối cùng thì cô cũng nhận ra tôi rồi.
.
!!
_Không biết ai dám to gan làm thiếu phu nhân đây giận dữ đến vậy.
.
Nhưng mà bây giờ tôi lại có một món quà rất lớn muốn tặng cho thiếu phu nhân đây, không biết cô có muốn nhận lấy hay không đây, mà hình như món quà tôi sắp tặng, rất quan trọng với thiếu phu nhân thì phải! !!
Ngay sau đó Lâm Tiểu Nhu liền bật cười ha hả!
Sở Diệu Linh cảm thấy điều chẳng lành, nhanh chóng mở loa ngoài để Hàn Hạo Dương cùng nghe.
.
_Baba.
.
baba! !!!
Sau đó là tiếng khóc lớn của Bối Bối!
_Sao, hai người có nghe rõ tiếng của con mình không vậy.
.
!!
_Tiểu Nhu sao Đậu Đậu và Bối Bối lai ở cạnh cô hả, có phải cô bắt cóc con tôi không! !
Sở Diệu Linh nghe tiếng của hai tiểu bảo bảo, không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, hét lớn lên.
.
_Haha, tôi sẽ để cho hai người biết, cảm giác mất đi người thân sẽ đau đớn thế nào! !!
_Lâm Tiểu Nhu cô muốn gì mới chịu thả con tôi đây hả.
.
!
_Tôi muốn cả hai người ngay lập tức đến vị trí mà tôi đã gửi, không được dẫn thêm người đến, nếu không tôi sẽ không chắc, hai đứa bé có bình an hay không nữa.
.
!!
_Được chúng tôi sẽ đến ngay, cô không được làm bậy.
.
!
Nhận được câu trả lời đúng ý mình, Lâm Tiểu Nhu liền tắt máy ngang, sau đó một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Sở Diệu Linh.
.
Hàn Hạo Dương sao đó gọi Trác Viễn vào phòng, sau đó không lâu Cố Minh cũng đến, cả bốn người bắt đầu lên kế hoạch giải cứu hai tiểu bảo bảo.
.
Một lúc sau Hàn Hạo Dương và Sở Diệu Linh cũng lái xe rời khỏi tập đoàn Hàn Thị, chiếc xe nhanh chóng chạy vị trí mà Lâm Tiểu Nhu gửi đến!
Muốn đến được đây cả hai phải băng qua một cánh rừng, sau đó thì dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang, nơi này vô cùng hoang vắng!
Nơi này là một trong những nơi ẩn nấp kín đáo nhất của những kẻ phạm tội, cũng như buôn lậu!
Phía trên nhìn xuống, Lâm Tiểu Nhu nhìn thấy một chiếc xe chạy đến thì vô cùng cảnh giác, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Hàn Hạo Dương thì mĩm cười độc ác, sau đó ra hiệu cho đám đàn em!
Trong khi đó Hàn Hạo Dương và Sở Diệu Linh cũng nhanh chóng bước xuống xe, đang quan sát xung quanh, thì từ phía trong căn nhà hoang, hai tên to lớn bặm trợn bước ra ngoài!
Cả hai được dẫn lên tầng trên, vừa trông thấy hai tiểu bảo bảo, đang nằm trên tay Lâm Tiểu Nhu thì vô cùng tức giận.
.
Trọng Sinh Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu
Chương 77
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương tiếp
Loading...