Lê Duẫn Mặc nhíu mày nói: “Gia đình này trông có vẻ bình thường, nhưng cũng có điều gì đó không ổn.”
Trương Tĩnh Thiền gật đầu, suy nghĩ một lúc, anh gọi điện cho Đinh Trầm Mặc, nói vài câu.
Đinh Trầm Mặc nói: “Cái này hơi không đúng quy tắc.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Cha tôi, mẹ tôi, vệ sĩ, chú Lê, Trương Phượng Minh, người giúp việc, kẻ phóng hỏa, tổng bảy mạng người. Còn nửa cái mạng của tôi lúc thành người thực vật. Tuy vụ án đã đóng lại, ông cũng đã nghỉ hưu rồi. Nhưng nếu tôi phát hiện ra điều gì, ông có lật lại vụ án không?”
Đinh Trầm Mặc im lặng một lúc, chỉ nói một từ: “Lật”.
Không lâu sau, Đinh Trầm Mặc gửi đến một số tài liệu hộ khẩu và ảnh chân dung, trên đó có tất cả mối quan hệ họ hàng của gia đình dì: anh em họ, thậm chí cả người thân trong ba đời của hai vợ chồng.
Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc nhìn thấy hai cái tên quen thuộc trong đó:
Em gái họ của chồng dì: Lưu Quế Chi.
Em trai của dì: Vương Minh.
Ảnh của Lưu Quế Chi là lúc bà ta còn trẻ, nhưng Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc đều nhận ra ngay, đó chính là chị Lưu – người giúp việc năm xưa của nhà Trương. Còn Vương Minh, trùng khớp với ảnh của kẻ đã kiếm được 300 triệu từ thị trường hợp đồng tương lai mà Trương Tĩnh Thiền đã tìm ra trước đây.
Lê Duẫn Mặc nhìn những bức ảnh và tên của mấy người này, tưởng tượng ra mạng lưới những người này tạo thành, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nói: “Mẹ kiếp, bọn chúng nhằm vào nhà anh từ rất sớm rồi.”
Người giúp việc của nhà Trương được giới thiệu thông qua thị trường lao động, Lưu Quế Chi đã làm việc nhiều năm. Ai lại đi điều tra mối quan hệ phức tạp như vậy?
Trương Tĩnh Thiền dựa một tay lên cửa xe, tay kia bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, đường nét yết hầu khẽ chuyển động, anh nói: “Rất nhiều thông tin, cho dù bố tôi thuê đội ngũ bên ngoài để kiểm toán hay mua hợp đồng tương lai, đều không phải bị rò rỉ từ nội bộ Phúc Minh, mà bị lộ từ bên trong nhà tôi. Ai cũng không để ý đến một người giúp việc. Tôi nghi bà ta đã lắp thiết bị nghe lén trong phòng làm việc của bố. Kẻ đứng đằng sau, mặc dù là cấp dưới của bố tôi, nhưng lại có ham muốn kiểm soát rất mạnh, luôn âm thầm theo dõi tình hình của bố và gia đình tôi.”
Lê Duẫn Mặc nuốt nước bọt: “Anh đã đoán ra là ai chưa?”
Trương Tĩnh Thiền không trả lời, mà lại gọi điện cho Đinh Trầm Mặc: “Lão Đinh, Lưu Doanh lấy họ của cha dượng, mẹ cô ta từng ly hôn, giúp tôi tra xem chồng trước của mẹ cô ta tên gì, còn có đứa con nào khác không?”
Lê Duẫn Mặc: “Tại sao anh lại cảm thấy người đó có thể là anh hoặc em trai của Lưu Doanh?”
Trương Tĩnh Thiền: “Đời tư của Lưu Doanh rất loạn, cô ta không coi đàn ông ra gì. Kẻ nào có thể khiến cô ta tình nguyện đứng ra làm mục tiêu của công chúng? Kẻ sẵn sàng giết người để bảo vệ cô ta? Chỉ có người thân thiết nương tự vào nhau mới làm được.”
Bởi vì chồng trước của mẹ Lưu Doanh sống ở tỉnh khác và đã chuyển hộ khẩu, nên lần này Đinh Trầm Mặc tìm kiếm tài liệu mất khá nhiều thời gian. Đến khi màn đêm buông xuống, Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc đã dừng chân ở khách sạn địa phương, Đinh Trầm Mặc mới gửi tài liệu qua.
Chồng cũ của mẹ Lưu Doanh họ Hứa, lúc đó hai người sinh được một trai một gái, sau khi ly hôn con gái theo mẹ, con trai theo bố. Đứa con trai đó nhỏ hơn Lưu Doanh 5 tuổi, năm nay tính ra đã 34 tuổi, tên ghi trên sổ hộ khẩu là Hứa Tòng Lan.
Người trong ảnh khoảng 7, 8 tuổi, Lê Duẫn Mặc cầm bức ảnh, nhíu mày: “Anh Thiền, sao em thấy người này trông quen quen…?”
—
Hôm nay lúc trời chưa tối, Lý Hiếu Ý đang nấu cơm thì thiếu gia vị và trứng bắc thảo, Lý Vi Ý xung phong đi siêu thị mua, Chung Nghị cười đi theo.
Siêu thị cách nhà chị gái chừng 700, 800 mét, ở trên đường lớn. Lý Vi Ý thấy anh rể đi theo cô, bất đắc dĩ cười: “Anh rể, em không phải là trẻ con, chỉ đi đường thôi, đông người thế kia, có thể xảy ra chuyện gì được? Anh ở nhà giúp chị em đi, được không.”
Chung Nghị lắc đầu: “Anh đã hứa với A Thiền, thì phải làm cho bằng được.”
“Anh hứa gì với anh ấy vậy?”
Chung Nghị nhìn cô, lôi điện thoại ra cho cô xem. Lý Vi Ý nhìn thấy dặn dò “Bảo vệ cô ấy giúp em” của Trương Tĩnh Thiền, gương mặt hơi ửng hồng, nói: “Anh rể, anh ấy chỉ nói bừa thôi, anh đừng để ý quá.”
Chung Nghị trả lời: “Em vừa giao tài liệu cho cảnh sát, chuyện này rất quan trọng, cẩn thận hơn cũng tốt.”
“Được rồi.”
Mặc dù nói vậy, Chung Nghị cũng cảm thấy ở khu thành thị sầm uất này, không thể xảy ra chuyện gì được. Hai người men theo đường cái đi một đoạn, sắp đến cửa siêu thị.
Bên cạnh siêu thị có một con ngõ nhỏ, xe có thể qua lại được, thông đến cửa sau siêu thị, thường có xe chở hàng hóa đi qua. Khi hai người vừa đi qua ngõ được mấy bước thì bỗng một chiếc xe tải đột ngột lùi lại. Ánh mắt Chung Nghị lạnh lẽo, anh ta kéo cánh tay Lý Vi Ý đứng lại.
Cửa xe tải “rầm” một tiếng mở ra, hai người đàn ông to khỏe, cường tráng nhảy xuống, đầu đội mũ đeo khẩu trang, tay cầm gậy sắt dài. Chung Nghị kéo Lý Vi Ý chạy ra phía sau xe đến siêu thị đông người. Thế nhưng hai gã đàn ông đó phản ứng rất nhanh, rõ ràng cũng là những người từng luyện võ, hai cây gậy sắt cùng đánh xuống đỉnh đầu Chung Nghị.
Chung Nghị đẩy Lý Vi Ý lên phía trước, hét: “Chạy!” Xoay người tránh được hai nhát gậy, đấm một cú về phía một trong hai gã. Cú đấm của Chung Nghị vừa nhanh vừa mạnh, với sát khí khác hẳn người bình thường. Gã đàn ông to lớn trúng một cú đấm, người hơi lùi lại phía sau. Tên kia nện một gậy vào lưng Chung Nghị, anh cong lưng đá hắn. Gã kia bị đá khuỵu đầu gối, quỳ rạp xuống đất. Động tác của Chung Nghị nhanh như chớp, cướp lại cây gậy liên tiếp đánh xuống, hạ gục được tên đó.
Gã còn lại thấy vậy cũng kinh hãi, có lẽ không ngờ Chung Nghị lại mạnh như vậy, hắn vung gậy lên, gậy của Chung Nghị chặn lại hất phăng cây gậy của đối phương, rồi đánh trúng cổ họng hắn ta. Hôm nay Chung Nghị ra tay rất mạnh, tên đàn ông đó trực tiếp bị đánh bất tỉnh.
Chung Nghị lau mồ hôi trên trán, cố chịu đựng cơn đau ở lưng, nắm chặt cây gậy sắt chạy về hướng Lý Vi Ý phía sau xe.
Nhắc đến Lý Vi Ý lúc trước bị Chung Nghị đẩy ra phía trước, trong lòng vừa sốt ruột vừa hoảng sợ, nhưng cô rất tỉnh táo biết mình không thể giúp được gì, cắn môi bỏ chạy, đồng thời lấy điện thoại ra gọi 110*. Nhưng ngay khi cô vừa nhấn nút, cánh cửa xe van ở phía cô đột ngột mở, hai tên đàn ông xông ra. Một tên trong tay cầm cây gậy sắt đánh về phía cô, Lý Vi Ý bị đánh trúng mu bàn tay, đau đến mức khiến cô lảo đảo, điện thoại trong tay rơi xuống đất.
(* 110: số điện thoại cảnh sát Trung Quốc)
Cô muốn nhặt lại, thì một tên khác từ sau lưng choàng tay qua thắt lưng cô, kéo cô lên xe. Lý Vi Ý vùng vẫy dữ dội, nhưng cánh tay hắn vững như bàn đạp. Lý Vi Ý hét lớn: “Anh rể! Anh rể!” Rồi hét về phía đám đông xung quanh: “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Gọi 110! Ghi lại biển số xe…” Lời còn chưa dứt đã bị một tên bịt mạnh vào miệng.
Nhưng trong đám đông, đã có người lén lấy điện thoại ra. Chỉ là với vẻ mặt hung ác của mấy gã đàn ông kia, nên lúc đó không ai dám xông vào.
Chung Nghị chỉ cách Lý Vi Ý vài mét, nghe thấy tiếng kêu cứu, anh ta lao nhanh ra, trong mắt toàn vẻ dữ tợn, đánh một gậy trúng lưng gã đang ôm Lý Vi Ý. Lý Vi Ý đồng thời cắn mạnh vào cánh tay gã, tên đàn ông đó đau đớn buông cô ra. Chân Lý Vi Ý vừa chạm đất, thì bị một tên khác lại túm lấy. Lý Vi Ý hét lên, liều mạng đá rồi đẩy hắn, Chung Nghị hét to: “Buông ra…” Một gậy của anh đánh rơi cây gậy trong tay gã, rồi lại nâng cây gậy đánh tiếp, gã đàn ông ngã sõng soài.
A Thiền - Đinh Mặc
Chương 106
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương tiếp
Loading...