Lý Vi Ý đi vệ sinh xong, nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền đẩy cửa phòng ngủ bước ra, mắt cô sáng lên.
Cô gái có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, phần thân trên mặc chiếc áo hoodie trắng viền xanh. Thân dưới mặc quần thể thao màu xanh, trông rất năng động đáng yêu. Chỉ có điều, biểu cảm của cô gái lại lạnh lùng điềm tĩnh, không hợp với tuổi tác.
Lý Vi Ý thật lòng khen ngợi: “Rất đẹp, nhìn rất dễ thương! Cũng rất ngầu, làm sao mà bạn học Lý Vi Ý có thể kết hợp hai phong cách khác hẳn nhau một cách hoàn hảo như vậy!”
Trương Tĩnh Thiền đi ra ngoài: “Tôi thấy bình thường.”
Lý Vi Ý đuổi theo: “Sếp Trương quá khiêm tốn rồi.”
Trương Tĩnh Thiền đứng lại, một tay đút vào túi quần, ngẩng đầu nhìn cô. Cô quan tâm khom lưng xuống, đưa mặt lại gần rồi nhìn anh cười.
Trương Tĩnh Thiền nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc này, lần đầu tiên anh thấy một nụ cười tươi xán lạn xuất hiện trên khuôn mặt này. Anh sững sờ trong giây lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh giơ tay vỗ nhẹ lên da mặt cô: “Da mặt dày thật đấy?”
Lý Vi Ý cười hì hì: “À, đây là mặt của ai nhỉ, là mặt của sếp Trương đấy.”
Trương Tĩnh Thiền lạnh lùng “hừ” một tiếng, đi ra ngoài, nhưng ánh mắt lại hiện lên nét cười.
Nhìn thấy ngôi biệt thự quen thuộc ấy một lần nữa, Trương Tĩnh Thiền không khỏi ngẩn người. Vài năm sau, anh đã từng quay trở lại đây lần nữa, nhưng căn biệt thự đã bị bán đấu giá cho người khác. Có lẽ do sợ xui xẻo, chủ mới đã thay cánh cổng, toàn bộ sân vườn thay đổi hoàn toàn, phía bên ngoài được ốp lại bằng đá… Trông như một căn biệt thư khác hoàn toàn.
Nhưng bây giờ, ngôi nhà vẫn như cũ. Phía trước căn nhà trồng một hàng cây quýt mà anh thích ăn; từng bụi hoa cỏ đều được mẹ anh đích thân chọn…
Kỳ thực, mỗi một góc trong căn nhà anh nhắm mắt cũng có thể miêu tả được.
Càng suy nghĩ nhiều, sắc mặt của Trương Tĩnh Thiền càng lạnh lẽo. Anh đỗ chiếc xe Ferrari vào gara, Lý Vi Ý hỏi: “Anh đã chuẩn bị tâm lý xong chưa? Hai người họ bây giờ vẫn khá ổn đấy.”
Trương Tĩnh Thiền nhếch mép, đúng vậy, đều khá ổn. Đối mặt với cuộc khủng hoảng nghiêm trọng xảy ra vào cuối năm nay, một người không biết gì hết và một người cố chấp mù quáng.
Lý Vi Ý đi đến trước cửa phòng chơi mạt chược, bên trong đang hừng hực khí thế. Cô gọi: “Mẹ ơi ra đây một lúc, con có một người bạn rất quan trọng đến.”
Trương Tĩnh Thiền vẫn ngồi một mình trên ghế xô pha, chị giúp việc Lưu đi đến chào hỏi: “Xin chào, cô muốn uống gì? Cà phê, sữa, hồng trà, trà xanh đều có.”
Trương Tĩnh Thiền khẽ gọi: “Chị Lưu.”
Chị Lưu ngạc nhiên.
Trương Tĩnh Thiền: “Trà Long Tỉnh, cảm ơn.”
Chị Lưu: “Vâng…”
Thấy một cô gái có khuôn mặt trẻ con ngồi trên ghế xô pha, Ngô Hinh Tuệ sửng sốt.
Lý Vi Ý kéo Ngô Hinh Tuệ ngồi xuống, nói: “Đây là một người bạn rất tốt của con, hôm nay dẫn cô ấy về nhà chơi, làm quen với mẹ một chút.”
Ngô Hinh Tuệ không hề có yêu cầu gì về vợ của con trai sau này, dù gì thì họ cũng là gia đình đi lên từ hai bàn tay trắng, chỉ cần có nhân cách tốt và con trai thích là được. Nhưng cô bé đang ngồi nghiêm chỉnh trước mắt, trông có vẻ hơi nhỏ tuổi thì phải? Chắc là… đã trưởng thành rồi nhỉ?
Ngô Hinh Tuệ cười gượng gạo: “Chào cháu, hoan nghênh đến nhà chơi, thằng bé A Thiền này khá lỗ mãng, cũng không thèm báo trước gì, để bác sắp xếp chiêu đãi cháu. Chị Lưu, gọt hoa quả rồi lấy thêm ít đồ ăn vặt, nước uống.”
Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt phơi phới rạng rỡ trong trí nhớ, anh nói: “Xin chào.”
Ngô Hinh Tuệ cảm thấy ánh mắt của cô bé rất kì lạ, viền mắt hơi đỏ, để lộ cảm xúc phức tạp. Ngô Hinh Tuệ cũng không biết làm sao bỗng cảm thấy trong lòng âm ỷ khó chịu. Bà nói: “Không biết tại làm sao, bác vừa nhìn đã cảm thấy cháu là một đứa trẻ ngoan.” Sau đó bà nở nụ cười yêu thương chân thành.
Trương Tĩnh Thiền quay đầu đi, thở nhẹ một hơi, thắt lưng thẳng đứng như một cây thông nhỏ. Lý Vi Ý đã quen nhìn dáng vẻ anh lạnh lùng điềm tĩnh, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh dạt dào cảm xúc như vậy.
Một sếp lớn dũng cảm trả mọi khoản nợ, thì cũng chỉ là đứa con nhớ mẹ.
Lý Vi Ý thầm thở dài trong lòng, cười nói: “Mẹ sang bên này ngồi đi, ba người chúng ta ngồi nói chuyện gần chút.”
Ngô Hinh Tuệ ngẩn người, nhóc con này chưa từng lấy lòng con gái như vậy. Bà chỉ còn cách ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Lý Vi Ý nghĩ, dù sao thì ba ngày nữa tôi cũng quay về rồi, lo nhiều như thế làm gì, nắm lấy bàn tay của Ngô Hinh Tuệ đặt lên trên mu bàn tay của Trương Tĩnh Thiền. Ngô Hinh Tuệ ngượng ngùng bật cười: “Con, cái thằng bé này…” Vừa định rút tay lại, thì cô gái lại nắm chặt tay bà. Ngô Hinh Tuệ ngẩn người.
Thế nhưng một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền đã buông bàn tay Ngô Hinh Tuệ ra, anh nở nụ cười như không, nói: “Bác đi đánh bài tiếp đi, cảm ơn đã tiếp đón cháu. Bác đừng chơi quá muộn, chú ý nghỉ ngơi.”
Ngô Hinh Tuệ nhìn vào đôi mắt đen trầm của cô gái, bà hơi sững sờ: “Được, được, cảm ơn sự quan tâm của cháu… A Thiền, chăm sóc tốt cho bạn gái con.”
Lý Vi Ý: “Vâng ạ.”
Ngô Hinh Tuệ vừa đi vào phòng mạt chược, thì có hai người bước vào cửa, hô lớn: “A Thiền.” “A Thiền.”
Lê Duẫn Mặc dẫn theo Trình Duệ Nghiên đi cùng.
Sắc mặt Lý Vi Ý cứng đờ, đầu lưỡi bỗng thấy tê tê.
Lê Duẫn Mặc cười hì hì, Trình Duệ Nghiên nhất quyết đòi đi cùng cậu ta đến nhà Trương. Mỹ nữ đã nhờ vả, thì cậu cũng phải nghe theo thôi, dù sao thì vị này cũng là chính thất. Nhưng khi cậu ta nhìn rõ cô gái đang ngồi trên xô pha, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng đen lại. Toi rồi! Anh Thiền muốn múc cậu rồi.
Trình Duệ Nghiên nhìn sắc mặt hai người cứng đờ, rồi nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế xô pha, đã đoán được ra cái gì đó. Sắc mặt cô ấy dần trở nên trắng bệch.
Chỉ có duy nhất Trương Tĩnh Thiền – cô gái đang ở tâm bão, cầm tách trà Long Tỉnh thượng hạng lên nhấp một ngụm, rồi đặt lại lên bàn trà, chầm chậm ngồi tựa về phía sau, một tay đặt lên thành ghế xô pha. Ánh mắt anh bình thản nhìn Lê Duẫn Mặc và Trình Duệ Nghiên, giống như mình mới là chính thất của căn nhà này.
(Đinh Mặc: Không được, tôi phải tự kiềm chế bản thân mình lại. Nếu mà cứ tiếp tục thì hình tượng nham hiểu kiêu ngạo của nam chính sẽ bị hủy hoại mất!)
A Thiền - Đinh Mặc
Chương 30
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương tiếp
Loading...