Đứng ngay tại trong căn phòng của mình ở năm 2022, cảm giác của Lý Vi Ý vừa chân thực lại vừa không chân thực. Nhưng cô không muốn quay về sớm như vậy.
Lồng ngực Lý Vi Ý đập mạnh, bởi vì cô nhận ra trong ký ức mình xuất có thêm một chuyện – vào mùa đông năm lớp 11, cô đã bị rơi xuống nước và hôn mê ba ngày trong bệnh viện. Mẹ cô còn nhắc đến người cứu cô là A Thiền, nhưng người đó chưa từng xuất hiện lại, khiến bố mẹ cô cảm thấy khá buồn.
Cô nhớ rõ ràng trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, chỉ có việc bị rơi xuống nước, không bị hôn mê, càng không có A Thiền. Nhưng bây giờ, cô lại nhớ rất rõ sự việc này, đây là một cảm giác rất kỳ lạ, như là bạn có hai ký ức về một sự kiện, mà ký ức đằng sau đang đè lấp lên ký ức phía trước.
Ký ức về chị gái vẫn không hề thay đổi: Chị gái kết hôn với Chu Chí Hạo, sinh con, cãi nhau, bạo hành gia đình… Lòng Lý Vi Ý chùng xuống, cô nhìn đồng hồ, là 6 giờ 40 phút sáng, cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, rồi nhấn nút gọi điện thoại
Chị gái đã tắt máy.
Nếu mọi thứ không thay đổi, thì chị gái đã nhảy lầu từ hôm qua. Điện thoại của người chết không thể tự nhấc máy.
Lý Vị Ý nghẹn ngào, cô tiếp tục gọi điện cho bố mẹ, nhưng không ai nhấc máy. Cô nghĩ rằng họ chắc đang lao lực lo hậu sự cho người thân đã mất. Cô lập tức lấy thẻ căn cước, chạy đến bến xe.
Cô nhớ hôm qua mình đã mua vé xe lúc 8 giờ sáng để về nhà.
—
Đã bắt đầu bước vào mùa xuân, nên rất đông người ở bến xe. Lý Vị Ý cầm thẻ căn cước, quẹt thẻ mấy lần ở máy tự động lấy vé, đều hiển thị không có đặt vé. Cô ấy chạy đến quầy bán vé hỏi, nhân viên bán vé khẳng định chưa đặt vé. Lý Vi Ý nhớ rõ rằng cô hôm qua đã thanh toán mua vé, trong lòng nghĩ có thể là bị lỗi hệ thống, nhưng cô không có thời gian để đôi co với nhân viên bán vé, chỉ yêu cầu mua thêm một vé.
Nhưng vé lúc 8 giờ đã bán hết, chỉ còn vé lúc 9 giờ rưỡi.
Lý Vị Ý đi đến một góc ở trạm xe buýt tìm một cái bục ngồi xuống, im lặng đợi đến 9 rưỡi, trong lúc đó chị Chu gọi điện đến, hỏi cô tại sao không đi làm, cô nói đại là mình không khỏe nên xin nghỉ ốm.
Chặng đường đi về nhà hết 2 tiếng, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến 11 giờ, bố gọi lại cho cô: “Vi Ý à, sao sáng sớm đã gọi điện cho bố mẹ, có chuyện gì vậy? Bố mẹ đã đi tập thể dục lúc sáng sớm không mang điện thoại, còn đi siêu thị mua rau nữa, giờ bố mới thấy có điện thoại con gọi tới.”
Lý Vi Ý: “Tập thể dục ạ?”
“Ừ, không phải ngày nào bố mẹ đều đi tập thể dục sao?”
Lý Vị Ý cảm thấy có gì đó không ổn, một sự thật mà cô luôn bỏ qua sắp trở nên rõ ràng. Cô hỏi: “Chị con… ở đâu?”
“Hiểu Ý sáng sớm đã đưa Nữu Nữu qua đây, còn mang theo một vali, nói là mấy ngày này phải đi công việc ở ngoài với Chí Hạo. Nữu Nữu lại đây, nói chuyện với dì nhỏ này.”
Lý Vi Ý thấy não mình như muốn nổ tung, cô hốt hoảng: “Báo cảnh sát ngay, lập tức đến nhà chị! Chị ấy muốn giết Chu Chí Hạo, chị ấy muốn tự tử!”
“Hả?”
“Nhanh lên bố! Chậm hơn thì không kịp nữa!”
Sau khi cô tắt điện thoại, tất cả mọi người ngồi trên xe đều nhìn Lý Vi Ý, nhưng cô ấy như người mất hồn nhìn về phía trước. Sau khi tỉnh dậy lúc sáng sớm, cô ngay lập tức cho rằng bản thân đã trở về sau hôm chị gái mất, tức là ngày thứ hai sau khi xuyên không. Vì vậy, dù sáng sớm đã nhìn vào lịch, nhưng cô không kịp phản ứng.
Cô đã quay lại cùng một ngày, lặp lại cùng một ngày. Có nghĩa là mọi thứ vẫn chưa xảy ra, chị gái vẫn chưa chết, cô vẫn chưa bị sa thải, vậy nên trạm xe buýt không có thông tin đặt vé của cô. Vốn dĩ ban đầu tối nay cô vẫn ở lại Tương Thành, gặp Trương Tĩnh Thành lúc trời mưa tại bờ sông.
Trong lòng Lý Vi Ý như có một tia sáng lóe lên.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, còn nửa tiếng nữa, mới đến được nhà cô ở thành phố Thần
—
Ngày 14 tháng 1 năm 2014
Sáng sớm ở bệnh viện nhân dân thành phố Thần rất yên tĩnh. Cô gái nằm trên giường sắc mặt hồng hào, hơi thở đều đặn, khác hoàn toàn với những bệnh nhân ở giường bệnh khác.
Cô gái từ từ mở mắt, nhìn xung quanh với vẻ bối rối, cô ngồi dậy, nhìn thấy chị gái đang gục đầu bên giường bệnh.
“Chị? Chị ơi?”
Lý Hiểu Ý ngẩng đầu dậy, ngạc nhiên: “Vi Ý, cuối cùng em cũng tỉnh lại?”
Lý Vi Ý 17 tuổi cảm thấy mờ mịt: “Tại sao em lại ở bệnh viện?”
Lý Hiểu Ý lập tức gọi y tá, rồi gọi điện thoại cho bố mẹ. Rất nhanh sau, cô được kiểm tra sức khỏe toàn thân, họ xác nhận Lý Vi Ý hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí có thể chạy mười vòng quanh bệnh viện.
Cả nhà quyết định gọi taxi đi về nhà. Bác sĩ cũng không thể giải thích tại sao cô bé này lại hôn mê tận ba ngày, kết luận cuối cùng, có thể trước đó học tập quá sức dẫn đến thân thể bị suy nhược, lại ngã nước rồi bị sốt, đây là cơ chế tự bù đắp của cơ thể.
“Trương… Tĩnh Thiền?” Lý Vi Ý cắn ống hút sữa, “Con không biết người này, cũng chưa từng nghe đến cái tên này.”
Mọi người trong gia đình thấy rất kỳ lạ, Lý Hiểu Ý lay lay cánh tay em gái, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy nói là bạn thân của em, một ngày nhắn cho chị ít nhất 10 tin, hỏi em đã tỉnh lại chưa.”
Lý Vi ý đỏ mặt, kề bên tai chị gái nói nhỏ: “Em thật sự không quen biết anh ấy.” Cô ở trường học cũng có vài người theo đuổi, lẽ nào người này cũng là một trong số đó? Nhưng người này cũng mặt dày quá đi. Cô đột nhiên thấy hơi sợ hãi.
Mẹ Lý cười nói: “Thằng bé là ân nhân của gia đình chúng ta, đợi khi cậu ấy đến, con nhớ cảm ơn cậu ấy.”
“Vâng…”
Nhưng người nhà Lý lại không ngờ rằng, rất lâu sau đó, Trương Tĩnh Thiền không hề xuất hiện trở lại, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của họ.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà Trương.
Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi, xoa đầu tỉnh lại, cảm giác như vừa bị người ta đánh một trận, đầu rất đau. Anh đi rửa mặt, thay quần áo, cúi đầu nhìn lịch và thời khóa biểu. Hôm nay là thứ ba, anh mơ hồ cảm thấy mình đã quên điều gì đó,, nhưng đầu óc choáng váng, không nhớ ra được.
Anh bước xuống cầu thang với vẻ mặt cau có.
Chị giúp việc Lưu cười tươi như hoa và gọi anh với giọng điệu thân thiết mà trước đây chưa từng có: “A Thiền A Thiền, tổ yến đã chưng cách thủy rồi, hôm nay còn thêm táo đỏ với hoa hồng nữa, cậu thử xem có thích không?”
Trương Tĩnh Thiền nhìn chị với ánh mắt như đang nhìn người điên: “Cho tôi? Hầm tổ yến?”
Chị Lưu: “Ừ…”
“Ai thèm ăn nước bọt của chim yến, sau này đừng hầm nữa.”
“…” Chị Lưu suýt khóc, A Thiền, ngày hôm qua cậu rõ ràng còn liếm sạch cả bát nữa mà.
Trương Tĩnh Thiền lại nhìn đồ ăn sáng thanh đạm, bày biện đẹp đẽ trên bàn ăn, chỉ thấy chán ngán, quay đầu rời đi.
Khi anh đi đến sân, cuối cùng cũng mỉm cười. Hóa ra chiếc xe mà bố anh hứa đã đến. Anh nhớ lúc nãy đi qua tủ đựng giày có treo chìa khóa xe Ferrari. Anh đi lấy chìa khóa, khởi động chiếc xe và huýt sáo.
Ngay khi rời khỏi cổng biệt thự, anh thấy Lê Duẫn Mặc đứng bên đường, vẫy tay về phía anh: “A Thiền.”
Lê Duẫn Mặc lưỡng lự hỏi: “A Thiền, anh hôm nay không đau đầu nữa à, có lái được xe không?”
Trương Tĩnh Thiền một tay đặt lên vô lăng, tay còn lại ấn vào thái dương: “Vẫn hơi chóng mặt.” Anh nghiêng đầu nhìn về phía cậu: “Sao cậu biêt tôi bị chóng mặt?” Lẽ nào do họ tối hôm qua uống rượu, nên nay anh không nhớ được?
Mắt của Lê Duẫn Mặc sáng lên: “Trời ơi, chóng mắt thì anh đừng lái xe, hay là để em lái hộ nhé?”
Trương Tĩnh Thiền nhìn cậu như nhìn tên ngốc: “Lần đầu tiên của xe tôi mà để cậu lái? Mặt mũi to thế cơ à?”
Lê Duẫn Mặc như bị đóng băng: “Hả…”
“Có lên không, không lên thì tránh ra.”
A Thiền - Đinh Mặc
Chương 19
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương tiếp
Loading...