Thanh thần, Triển Nha tỉnh dậy trong cơn mơ kỳ lạ, trời khá lạnh nhưng cô vẫn đổ mồ hôi, nhìn xung quanh đây là Thượng Uyển, thì ra tối qua không phải cô nằm mơ, Đặng Tâm Minh thực sự đã ôm lấy cô, còn ánh mắt đau lòng ấy là gì...
Không nghĩ nhiều cô liền lấy điện thoại mình đã bỏ quên trên bàn gọi điện cho mẹ cô, lòng chưa bình ổn, đầu bên kia một lát đã có người nghe máy
"Alo, Tiểu Nha à?...!mẹ con vừa đi ra chợ mua ít đồ, hiện tại không có nhà, con vẫn khỏe chứ?"
Giọng nói trầm ổn này là của ba cô
Triển Nha cắn chặt môi, tay hơi run rẩy, đến cổ họng cũng trở nên khô khốc
"Ba...!đừng giấu con nữa được không? con biết mẹ ở đó..."
Đầu bên kia hơi sững lại một chút sau đó chỉ khẽ thờ dài
"Tiểu Nha.., nếu con biết rồi thì đừng đau lòng nữa..."
Tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng, khóe mắt cay xè, cô vội lắc đầu
"Cho con gặp mẹ..."
Ông Triển có nghĩ tới con gái có chút đau lòng
"Ngoan, đừng khóc, ba mẹ cũng không muốn nói dối con, chỉ là không muốn con lo lắng."
Triển Nha chỉ biết lắc đầu
"Con không sao, thật sự không sao mà!"
Ba cô nhẹ giọng vỗ về cô,
"Tiểu Nha, ngoan, mẹ con đã khỏe hơn nhiều rồi, để ba chuyển máy cho mẹ con."
Cô gật đầu, lấy tay dụi mắt, ba nói cô không được khóc.
Đàu bên kia truyền tới âm thanh nhẹ nhàng của người phụ nữ, có chút yếu ớt
"Tiểu Nha"
Cô cố mỉm cười không nhận ra nước mắt mình lăn dài xuống, cô cảm thấy bản thân đã có lỗi với ba mẹ rất nhiều...
"Mẹ..."
Sở Mạn mỉm cười nhẹ nhàng an ủi cô
"Mẹ không sao, Tiểu Nha ngoan, mẹ thực sự đã khỏe hơn rất nhiều, mẹ rất chăm chỉ điều trị."
Cô biết mẹ sợ cô lo lắng, sợ cô nghĩ nhiều, cho nên ba cô luôn là người nghe máy, nghĩ tới chuyện mẹ luôn một mình chịu được lồng ngực cô càng đau, nếu Sở Y Y không nói, ba mẹ nhất định còn giấu cô...
"Con không khóc, con gái của mẹ rất mạnh mẽ."
Có câu nói trước mặt ba mẹ con cái dù lớn thế nào cũng chỉ mãi mãi là một đứa trẻ
Mẹ cô khẽ thở dài
"Đều tại mẹ không tốt, nếu con thật sự lo lắng nhất định phải cố gắng, chăm chỉ học tập thật tốt."
Triển Nha gật đầu
"Vâng, con sẽ chăm chỉ"
Đầu bên kia im lặng một lúc cuối cùng cũng lên tiếng
"Con ở trên đó, mội chuyện vẫn ổn chứ?"
Cô mỉm cười thật tươi, giọng nói mềm mại
"Con sống rất tốt, gia đình dì Lâm Nguyệt đều tốt với con."
Sở Mạn gật đầu
"Vậy được, gửi lời hỏi thăm của ba mẹ tới gia đình dì Lâm, còn nữa...!con không được quay về thành phố Lâm thăm mẹ."
Triển Nha cố gắng gật đầu thật mạnh, cô cắn môi, cảm giác...!không còn cảm giác nữa
"Mẹ...!mẹ nhất định phải giữ gìn sức khỏe."
Cúp máy, bờ vai cô vô thức run rẩy, cô gục đầu xuống, mẹ cô quả thực rất hiểu cô, cô bây giờ không thể quay về thăm mẹ...
Tất cả đều vì cô....
Tâm trạng của Triển Nha liên tiếp một tuần quá thực không tốt chút nào, cô thường ngẩn người ra, lên lớp cũng không được chú tâm, đôi khi đứng yên, cảm xúc cô rối loạn, trái tim cũng đang rối loạn...
Các bác nhận ra ba mẹ là tốt nhất, bữa sau lớn lại không được làm nũng nữa •3•
Hehe...
Sắp tới sẽ thổ lộ tình cảm!
Ahaha...
Chúng ta đã đợi quá lâu đúng không các bác T_T
"I guess i kinda liked the way you helped me escape
Toi nghĩ tôi đã thích cách bạn giúp tôi thoát khỏi nỗi đau."
- Someone you loved (Lewis Capaldi)-.
Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư
Chương 58
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương tiếp
Loading...