Trời về đêm se lạnh, người người qua đường vẫn còn tấp nập.
Ở đây là trung tâm thành phố, tuy đã rất khuya vẫn còn đông người, những con người cố gắng vì bản thân, vì sự nghiệp mỗi ngày luôn phấn đấu hết mình.
Dương Hi Văn ôm hành lý trên tay mình, nói hành lý chứ thật ra chỉ là một cái balo mang vài bộ quần áo cũ kĩ của cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đặt chân lên thành phố.
Dương Hi Văn vừa sinh ra thì bị mẹ bỏ rơi, bà ngoại cô liền nuôi lớn cô, ba cô cũng chỉ chăm sóc cô thời gian rồi mất tích.
Bất chốc thành đứa trẻ không cha không mẹ, mọi chuyện cô đều nương tựa vào bà ngoại, cùng bà sống qua ngày trong căn nhà nhỏ, mặc dù rất khó khăn nhưng hai bà cháu sống rất tốt.
Chỉ là...bà đã lớn tuổi, còn đổ bệnh nặng.
Gia đình không đủ kinh tế để cứu bà, ấy vậy mà trước khi mất, bà đã sớm bán căn nhà cũ
kĩ của hai bà cháu đi, nhờ người đưa cho cô số tiền bán nhà và tiền để dành bấy lâu nay kèm theo một tấm thư.
Nội dung bên trong nói rằng cô hãy rời khỏi đây, đi đến đâu đó có tương lai
đi, hãy đi tìm ba mẹ của con.
Dương Hi Văn lúc đầu không chịu đi, nhưng nhà đã bán, cô cũng không còn nơi nào để về.
Cuối cùng ở bên cạnh mộ bà ngoại hai ngày liền, cô suy nghĩ kĩ, ôm balo rời khỏi vùng quê mình đã ở từ bé đến lớn đấy, chân ướt chân ráo lên thành phố này.
Năm nay cô đã tròn hai mươi, nhưng mà lần đầu đến chỗ đông người, xung quanh toàn là tòa nhà cao ốc trọc trời kia cô cũng không biết làm sao.
Lang thang trên phố cả ngày vẫn chưa tìm ra chỗ ngủ cho đêm nay, Dương Hi Văn cố gắng bước đi, ít nhất cô cũng phải tìm được cái ghế để làm chỗ tựa cho mình chứ?
Đi qua một con hẻm nhỏ, cô nghe tiếng ẩu đả.
Tim đập bịch bịch, bà ngoại nói làm người thấy khó khăn phải giúp đỡ, nhưng nó chỉ nằm trong phạm vi của mình thôi, cũng đừng quá lo chuyện bao đồng, nếu không sẽ rơi vào rắc rối to.
Cô cắn môi dưới, định bước đi tiếp thì tiếng đánh nhau càng lúc lớn hơn, mọi người đi ngang ai cũng biết bên trong con hẻm có chuyện, nhưng tất cả đều vô cảm, không ai muốn rước họa vào thân.
Lương tâm Dương Hi Văn không cho phép mình rời đi như vậy, cô bước vào trong, dùng sức hô to: "Cảnh sát, cảnh sát, chỗ này có đánh nhau ".
Nghe tiếng của cô la lên, đám người kia liền nhanh chân chạy đi, thoáng chốc đã không còn ai, Dương Hi Văn nấp ở một bên, xác nhận đám người hung dữ kia đã rời đi cô mới tiến sâu vào con hẻm đó, nhìn thấy một người đàn ông người đầy máu, cô bỏ balo của mình qua một bên đỡ anh ta ngồi lên.
"Này, anh có sao không? Anh còn thở chứ?" Mộ Tần nghe cô gọi mình, anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt rơi xuống đất, cô đưa tay lấy balo của mình, cô là người kĩ tính, hay mang theo những vật dụng cần thiết bên người mình, thuốc sát trùng, thuốc bôi và băng gạc cô đều mang đủ.
Dương Hi Văn run rẩy tiến lại chỗ anh, mặc dù người đàn ông này làm cô thấy lạnh sống lưng nhưng anh ta bị thương nặng, cô cũng không nên đôi co vào tình huống này.
" để tôi xử lý vết thương trước nhé?" Cô hỏi.
Mộ Tần không nói gì, tức là anh đồng ý đấy.
Thấy anh im lặng, cô nuốt nước bọt, đưa tay vén tóc mái anh lên, rồi dùng bông gòn lau hết những vết máu dính xung quanh rồi mới rửa vết thương.
Mộ Tần ngồi im cho cô làm gì làm, tay anh bấm bấm gì đó trên điện thoại của mình, cô tò mò cũng liếc mắt nhìn một cái.
Anh ta đang gọi điện thoại cho ai đó?
" Đến đón tôi, con hẻm.
"
Mộ Tần nói địa chỉ, chẳng cần đợi đối phương trả lời thì đã cúp máy, Dương Hi Văn tay vừa làm vừa suy nghĩ, người đàn ông này chắc có tiền hoặc có chức vụ gì lớn lắm đây.
Phong thái toát ra đúng là không phải dạng vừa, ấy vậy mà sao anh ta lại để bản thân cho đám người kia đánh đến chẳng thương tiếc gì vậy chứ?
“Xong rồi, tôi không giỏi mấy chuyện này, anh...!anh nên đến bệnh viện kiểm tra lại " Cô nói, nhìn mấy vết trầy xước trên tay anh, rồi nhìn Mộ Tần lần nữa.
" Tôi...xử lý nốt nhé?".
Mộ Tần hiểu ý, đưa tay cho cô.
Thấy anh ngoan ngoãn hợp tác cô cũng thấy an tâm, nhanh chóng làm xong công việc của mình.
Cuối cùng loay hoay cũng xong, vừa dừng tay thì người Mộ Tần gọi cũng đến, anh thấy bọn họ liền đứng lên, không ngó ngàng gì đến Dương Hi Văn.
Thấy anh bước ra khỏi con hẻm đến chiếc xe sang trọng, một câu cảm ơn cũng không nói, Dương Hi Văn chỉ thở dài.
Cô thu dọn đồ đạc định rời đi thì anh ở phía trước khựng lại, xoay người nhìn cô.” Cô gái, cho tôi số điện thoại được không?”.
Dương Hi Văn tròn xoe mắt nhìn anh, cô đưa tay lên quơ quơ.
"Tôi...tôi không có điện thoại " Anh nghe vậy cau mày, đàn em đứng cạnh thì sợ toát mồ hôi hột rồi.
Cô gái này...ôi cô gái ơi, cô sắp đi tong thật rồi.
"Không có điện thoại? Cô từ trên rừng xuống sao?” Mộ Tần khó chịu hỏi, trước giờ ít người làm trái ý anh, cô không có điện thoại thật hay là tránh né anh một cách lươn lẹo đây?
“ Tôi từ vùng quê lên thành phố, tôi thật sự không có điện thoại.
Anh xem, nhìn vào cũng thấy rõ bộ dạng nghèo khổ của tôi rồi.
Điện thoại gì đó tôi chưa từng cầm lấy trên tay " Dương Hi Văn ngây ngô nói.
Mộ Tần đưa mắt nhìn cái balo cũ cô đang ôm, cả bộ quần áo trên người cô.
Xem ra cô gái này không nói dối anh, đúng là từ nơi khác đến đây rồi.
“Cô gái.
Có muốn đi cùng tôi không?”.
Mộ Tần nghiêng đầu ngỏ ý, tay bỏ vào túi quần đi đến chỗ cô:" Đi với tôi, tôi sẽ dạy cho cô cách dùng điện thoại.
Cũng dạy cô biết nhiều thứ khác ở nơi xa hoa và đông người này".
Dương Hi Văn bắt đầu đề phòng, cô lùi lại phía sau.
Chết thật mà! Cô va vào loại người này bây giờ đúng là khó thoát ra rồi!
“Không, không cần"
Chưa nói xong câu Mộ Tần đã đưa tay vác cô lên vai, Dương Hi Văn nhỏ con lại còn gầy nên ở trên vai anh cũng không thấy nặng nề gì.
Anh đưa cô vào xe, thẳng thừng đóng cửa xe rồi cho người chạy đi.
Dương Hi Văn ngồi trong xe bất lực nhìn anh, vừa tức giận chuyện lúc nãy, một phần là chú ý đến vết thương trên vai anh.
“ Nó...nó lại chảy máu rồi kìa." Dương Hi Văn nói.
Dù sao cô cũng có tấm thân này, người đàn ông này trông giàu có, chắc anh ta cũng chẳng cướp gì được từ cô đâu nhỉ?
“Đừng để ý, dù sao tôi cũng quen rồi "
" Chúng ta nên giới thiệu chút nhỉ?” Mộ Tần nhìn cô, tên đàn em đang lái xe vừa muốn tập trung vừa tò mò, cứ đưa mắt quan sát anh và cô qua gương chiếu hậu.
Mộ Tần dĩ nhiên nhận ra, anh rút khẩu súng lục dưới ghế ra, đưa lên phía trước.
"Nếu mày còn liếc mắt một cái tao sẽ bắn chết mày đấy?".
" Dạ...dạ...em xin lỗi “ Tên đàn em kia sợ hãi nói, không dám nhiều chuyện nữa.
Mộ Tần đúng là quá đáng sợ mà .
Dương Hi Văn thấy súng liền sợ xanh mặt, bà ơi, bây giờ cháu quay đầu muốn chạy còn kịp không?
" Cô gái, giới thiệu về mình đi.
Tôi tò mò về cô lắm đấy".
Em Là Mật Ngọt Của Anh 2
Chương 1
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương tiếp
Loading...