Chuyện nhà chưa êm, cơm chiều chưa ăn, nào có chuyện ấm no sanh “d.âm” dục.
Cậu Ba dù có lòng “làm này làm đó”, lại ngó sắc trời bên ngoài còn sáng trưng, chỉ đành bấm bụng ôm vợ trong lòng, chốc chốc lại hôn mấy cái, chốc chốc lại sờ sờ nắn nắn mấy nơi.
Cả người Trúc mềm nhũn ngồi trong lòng cậu, đầu gục trên đầu vai cứng rắn săn chắc nọ, hai tay nắm chặt mép áo hơi lộn xộn của mình, nhất quyết không chịu buông tay đầu hàng.
Hơi thở rối loạn trầm bổng lên xuống giữa phòng, cô hơi cựa quậy người, dịu giọng xuống nước: “Mình đủ chưa đó? Em...!mệt!”
Ba Hưởng không chút nể mặt bật cười thành tiếng, lại chơi xấu đem môi cạ nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần, thấy cô thoáng rùng mình né tránh mới dùng giọng trầm khàn đáp lời: “Em đã động gì đâu mà than mệt.
Chuyện gì tôi cũng tự tay làm.
Tôi thương em như thế, em còn kêu than ư?”
Trúc trợn mắt trừng cậu.
Ai bảo cô không làm gì hết? Nếu cô không liều mình giữ chặt mép áo, hai người họ sớm đã lăn ra giường, nào có chuyện vừa ngồi vừa ôm vừa nói chuyện không đứng đắn thế này!
Thấy cô giận dỗi không nói chuyện nữa, ba Hưởng sao nỡ trêu đùa thêm.
Cậu thở dài, sau đó giúp cô chỉnh sửa lại quần áo đàng hoàng, cuối cùng mới chịu đem người thả xuống ngồi bên cạnh mình, nắm tay tâm tình nói: “Được rồi, là lỗi của tôi.
Em đừng giận nữa.”
Trúc nguýt cậu, hung dữ hỏi: “Mình biết mình sai chỗ nào chưa?”
Cậu Ba gật đầu, chân thành đáp: “Chỗ nào cũng sai hết! Em thương tôi thì thương cho trót, đừng giận tôi mà tội nghiệp tôi đa.”
Miệng lưỡi đàn ông, thích nói lời ngon ngọt.
Thấy cô cứ dùng dằng chẳng chịu bỏ qua, cậu Ba cái khó ló cái khôn, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay mình đi đâu đó? Hồi trưa tôi nghe người ta truyền tai nhau rằng thằng Tư kéo bè kéo phái quậy phá quán người ta! Mình có biết chuyện này không đa?”
Chuyện này đúng là cô không có tham gia vào, cô chỉ đứng xem ở đoạn phía sau mà thôi.
Nghĩ thế, cô thành thật lắc đầu, đáp: “Chú Tư...!hẳn là biết chừng mực mà mình.
Mình đừng quá lo xa.”
Nào ngờ Ba Hưởng lại hừ ra tiếng, nói: “May cho nó lúc tôi tới thì nó chạy trước rồi, bằng không tôi mà tóm được là nhừ đòn với tôi.”
Trúc cười cười, đáp qua loa: “Ba nghiêm khắc, mình cũng chẳng kém gì.
Chỉ tội chú Tư tánh tình hiếu động, cứ bị hai người đòi đánh đòi mắng suốt thôi.”
Ba Hưởng lại không đồng tình, cãi lại: “Nó cũng còn nhỏ gì đâu, bây giờ không uốn nắn, về sau lại chuốc vạ vào thân.”
Nghe vậy, Trúc thầm thở phào nhẹ nhõm vì Ba Hưởng vẫn chưa hay chuyện tư Rìa lén giúp cô Hai trốn ra ngoài.
Nhưng cô chưa nhẹ nhõm được bao lâu, thì thằng Đực hớt hả hả đẩy cửa chạy vào.
Nó quýnh quáng quên luôn phép tắc, chân vấp ngạch cửa té nhào ra đất.
Lúc này nó cũng không còn tâm trạng kêu than, chỉ biết lòm còm bò tới chân cậu mợ, mặt mài tái mét bẩm:
“Cậu ơi, mợ ơi...!cậu Tư bị ông đánh ở ngoài phòng khách...!sắp không xong rồi cậu mợ ơi!”
Lòng Trúc run rẩy, chẳng lẽ chuyện Hai Hoa trốn đi bị lộ, phú ông giận dữ nên đánh cậu tư Rìa?
Ba Hưởng ngược lại bình tĩnh hơn cô nhiều.
Cậu đứng dậy, cau mày nhìn thằng Đực, hỏi: “Có chuyện gì? Mày đem mọi chuyện nói rõ ràng cho tao nghe.”
Thằng Đực quỳ trên đất, ánh mắt lấm lét liếc về phía Trúc, ngập ngừng nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Chuyện lần này...!lớn lắm cậu ơi.
Dượng Hai...!À không...!Cậu Tài...!cẩu...!cẩu...”
Ba Hưởng mất kiên nhẫn, đạp nó một cú không nặng không nhẹ, quát: “Nói lẹ! Gã làm sao?”
Thằng Đực mếu máo, dập đầu thưa: “Cẩu...!chết rồi cậu ơi!”
Trúc ngồi trên giường giật mình đứng dậy, vì dùng lực quá lớn mà cả người chao đảo, cũng may có Ba Hưởng nhanh tay đỡ kịp.
Cô đẩy Ba Hưởng ra, ngón tay run rẩy chỉ về phía thằng Đực, hỏi: “Chết? Ai chết cơ?”
Thằng Đực tái mặt đáp: “Thưa mợ, là cậu Tài.”
“Không thể nào?” Trúc mất hồn lẩm bẩm.
Ba Hưởng đi tới đỡ vai cô, hỏi thẳng ra điểm đáng ngờ: “Gã chết thì làm sao? Liên quan gì tới thằng Tư?”
Thằng Đực dập đầu, nói: “Hồi trưa cậu Tư dắt người đi bắt cậu Tài trước mặt rất nhiều người.
Không lâu sau...!không lâu sau thì có người phát hiện cậu Tài mặt mài tím tái chết dưới một cái hố đầy rắn, cá...!Hơn nữa...! hơn nữa...”
Ba Hưởng giận run người, nạt: “Nói tiếp!”
Thằng Đực tiếp lời: “Hơn nữa người ta còn tóm được đứa hầu nhà mình mất hồn sợ hãi bên hố.
Trong miệng cậu Tài còn cắn chặt một chiếc khăn tay...!mà khăn tay kia...!từ kiểu cách tới tên thêu bên trên là của mợ Ba ạ!”
Ba Hưởng giận dữ, đạp nó một cái, mắng: “Chuyện này liên quan gì tới mợ Ba, mày ăn nói đàng hoàng cho tao!”
Mất một lúc lâu Trúc mới bình tĩnh lại.
Sợ hãi lui đi, cô bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện trong đầu một lần.
Cô kéo tay áo chồng mình, giọng khô khốc nói: “Mình đừng nóng.
Em có chuyện muốn thưa với mình.”
Ba Hưởng nhìn gương mặt trắng bệch của cô, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài.
Cậu kéo đôi tay đã lạnh toát của cô ủ ấm, trầm giọng nói: “Vừa đi vừa nói.
Đừng sợ, trời sập cũng có chồng em gánh cho em!”.
Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa
Chương 128
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương tiếp
Loading...