Sáng sớm, Bạch Kỳ vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi phòng ngủ, chiếc áo ngủ rộng để lộ một bên vai. Mái tóc mềm mại dài ngang vai được buộc lỏng, nhìn thì lôi thôi nhưng lại mang một chút vẻ quyến rũ lười biếng.
Tần Văn Lan ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, dưới chiếc rổ lưới úp trên bàn là cháo ngọt, bánh bao thịt và sủi cảo hấp. Thấy Bạch Kỳ ra khỏi phòng, mắt cậu lập tức dán chặt vào anh.
Bạch Kỳ hai tay chống lên bàn cúi xuống nhìn, "Cậu làm à?"
Tần Văn Lan không trả lời, tất nhiên không phải, đây là cậu sớm nhờ vệ sĩ mang đến. Cậu không ngại khó nhọc tự mình làm, chỉ là không muốn để Bạch Kỳ ăn không ngon.
Bạch Kỳ giơ tay nhón một cái bánh hấp nếm thử, mùi vị bất ngờ rất ngon, liền dùng tay kia xoa đầu Tần Văn Lan, "Không tệ."
Tần Văn Lam nhếch mép cười, Bạch Kỳ nhìn thấy tia máu trong mắt cậu, chân mày không khỏi nhíu lại, "Đêm qua ngủ không ngon?"
Tần Văn Lan không nói gì chỉ mỉm cười, cậu nhớ rõ từ lần đầu gặp anh cho đến sáng nay, từng chút từng chút giữa hai người đều rõ ràng trong trí nhớ. Đối với cậu, anh quả thực là một sự tồn tại đặc biệt.
"Ngốc." Bạch Kỳ mỉm cười chạm nhẹ vào mũi cậu, "Ăn đi."
Sau khi ăn sáng, Bạch Kỳ lại chui vào phòng chơi 《Mạt Đồ》, Tần Văn Lan dọn dẹp xong bát đĩa liền quay về phòng ngủ, điện thoại trên giường lại bám riết không tha vang lên lần nữa, mần hình hiển thị hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Nhấn phím nhận cuộc gọi, giọng của Tần Tu lập tức vang lên, "Công việc trên công ty chất đống thành núi rồi, chiều nay anh phải về thành phố Y, em..."
"Không về." Tần Văn Lan nói.
"Người nhà đều lo lắng cho em, nếu em không về họ sẽ đến thành phố M đấy." Tần Tu nói.
"Không được, em sẽ giận." Nói xong, Tần Văn Lan liền thẳng thừng cúp máy.
Tần Tu "..." Có một đứa em trai bướng bỉnh thật là đau đầu.
Không chỉ mình anh mà cả nhà họ Tần đều sợ Tần Văn Lan giận, không phải vì quá nuông chiều cậu, mà là mỗi khi cậu giận, sức phá hoại y như vũ khí hạt nhân đến một đám vệ sĩ cũng không khống chế nổi.
Tần Tu im lặng hồi lâu rồi lại gọi lại, khi điện thoại được nối, anh lập tức nói, "Lời của em anh sẽ nói với gia đình, anh để vệ sĩ lại, họ ở ngay cạnh phòng em có chuyện gì... tút..."
Lại bị cúp máy, Tần Tu nhăn nhó, có một cảm giác muốn hóa thân thành khủng long ngửa mặt gào thét, "Thằng nhóc thối!"
Cúp điện thoại của Tần Tu xong, Tần Văn Lan ngồi ngây một lúc rồi lấy máy tính ra, mở 《Mạt Đồ》 đăng nhập tài khoản "Ta một mét chín", sau đó dùng công nghệ định vị chỗ của Bạch Kỳ.
Trong một thị trấn nhỏ bị chiếm đóng, tường đổ nát hoang tàn khắp nơi, Bạch Kỳ điều khiển "Thượng Giới Đệ Nhất Thần" đánh nhau với một đám quái nhỏ, Hắc Thất gặm ngô nhìn rất tập trung.
Bạch Kỳ không phải là một học sinh chăm chỉ, nhưng lại là một học sinh có thiên phú cực cao, học cái gì cũng rất nhanh, ngay cả Hắc Thất cũng phải thán phục anh ở điểm này.
Bạch Kỳ đang đánh quái thì đột nhiên nhíu mày, Hắc Thất vẫn luôn chú ý đến tình hình lập tức nhắc nhở, "Phía sau!"
Bạch Kỳ xoay người lùi lại, nhưng một nửa cơ thể vẫn bị một con quái đánh trọng thương, máu giảm mạnh. Hắc Thất thấy tình hình không ổn, nhanh chóng lao lên trước để giải quyết những con quái còn lại cho cậu.
"Anh mất tập trung rồi." Hắc Thất nói.
Bạch Kỳ rời tay khỏi bàn phím máy tính, xoa cổ tay phải, "Bị đau rồi."
"..." Hắc Thất sững sờ, có phải do huấn luyện quá thường xuyên nên tay bị chấn thương không?
"Anh..." Hắc Thất định bảo anh nghỉ ngơi một chút nhưng lại bị cắt ngang bởi một luồng kiếm khí từ đâu lao tới.
Hắc Thất kéo Bạch Kỳ tránh né kiếm khí, rồi nhìn thấy một đội tám người từ bốn phía vây lại, người dẫn đầu có ID là — Nhất Kiếm Phong Tuyết.
"Chạy đi, tiếp tục chạy!" "Nhất Kiếm Phong Tuyết" vác một thanh kiếm nặng cao bằng một người, nghiến răng nghiến lợi hét vào "Bất Bại Xuyên Dương",
Hắc Thất nhìn Bạch Kỳ, Bạch Kỳ tỏ vẻ mơ hồ, "Nhất Kiếm Phong Tuyết... nghe quen quen."
"Nhất Dương ông nội nhà anh!" Trước màn hình máy tính, Ngụy Tử Dung giận dữ nhảy dựng lên.
"Ồ, là hắn hả." Bạch Kỳ bừng tỉnh, quên mất mình đang bật mic, nói thẳng, "Ngụy Tử Dung, đội trưởng ngu ngốc của đội Tường Huy muôn năm hạng nhì."
Đội Tường Huy "..." Đang bị bao vây mà ai cho anh dũng khí nói láo vậy?
"Đến cả rồi?" Chiến đội Mộ Phong đến muộn, người dẫn đầu chính là Trúc Hạ Thanh và Vũ Trung Xích Thố.
"Quá chậm." Ngụy Tử Dung oán trách.
"Cậu vừa định vị xong là chúng tôi đến liền." "Vũ Trung Xích Thố*" Hứa Tuấn Dư nói.
*Mình nhớ chương trước mình để là Thỏ nhưng giờ mình để thành Thố nhé, nghe Vũ Trung Xích Thỏ cứ lạ lạ tai ý =")
"Chà, mấy ông đến sớm thật." Đội Lôi Vân theo sát đội Mộ Phong mà tới.
"Trúc Hạ Thanh" Tào Lăng nhìn đội Lôi Vân hỏi Ngụy Tử Dung, "Ông thông báo à?"
"Đã úp sọt thì phải có trận địa chứ." Nói "úp sọt" mà trên mặt Ngụy Tử Dung không chút xấu hổ.
"Tình huống gì đây?" Hắc Thất mặt mày ngơ ngác.
"Bốn phía mai phục, thù trong giặc ngoài." Bạch Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp, "Rất rõ ràng, chúng ta bị một đám lưu manh chặn đường rồi."
"Đánh hay chạy?" Hắc Thất hỏi.
"Hừ!" Bạch Kỳ cười khẽ, điều khiển nhân vật lùi lại và giữ khoảng cách với "Bất Bại Xuyên Dương", "Bây giờ "Bất Bại Xuyên Dương" là ngươi dùng, ta chỉ là người qua đường vô tội thôi."
Hắc Thất "..." Vô liêm sỉ! Bại hoại! Cặn bã! Đồ lưu manh!
Ba đội hàng đầu trong giới chuyên nghiệp của 《Mạt Đồ》 đều có mặt, Ngụy Tử Dung nhìn "Bất Bại Xuyên Dương" đang yếu thế bị bao vây, cười trên nỗi đau của người khác, "Nhiễm Dương, hạ vũ khí đầu hàng thì giữ được toàn thây."
"Liên minh kẻ bại trận à?" Bạch Kỳ mỉa mai không thương tiếc.
Chỉ một câu đã đắc tội một loạt, riêng về khoản gây thù oán thì Hắc Thất chỉ phục mỗi ký chủ của mình.
"Bây giờ anh là miếng thịt trên thớt, món ăn trong nồi, nhìn rõ thực tế đi, hiểu không!?" Ngụy Tử Dung như thường lệ chỉ một chút đã nổi điên.
Dương ca*... "Song Tinh" trong đội Hắc Vân nhìn "Bất Bại Xuyên Dương" bị bao vây, vẻ mặt phức tạp, muốn gọi người nhưng lại ngại mở miệng.
*Ở đây mn thích anh Dương hay Dương ca nhỉ?
Ngụy Tử Dung khẩu chiến không chiếm được thế thượng phong liền tức giận ném thanh kiếm nặng xuống định động thủ, "Không thấy quan tài không đổ lệ!"
"Bản Thượng Thần có thể đánh bại các ngươi một lần, cũng có thể đánh bại các ngươi hai lần ba lần." Bạch Kỳ đáp trả.
Hắc Thất nói không nên lời liếc nhìn Bạch Kỳ đang đấu khẩu với người khác, không phải anh đánh nên không biết sợ à?
"Vù!" Một cuộn giấy đen dài hai mét mở ra xung quanh "Bất Bại Xuyên Dương", đồng thời trên mặt đất xuất hiện một dấu ấn vàng chói lóa.
"Chết tiệt! Anh ta lập trận lúc nào vậy?" Ngụy Tử Dung hét lên cùng những người khác nhanh chóng lùi lại.
Dấu ấn nổ tung, tạo ra luồng khí dài trăm mét, ngay lập tức làm giảm hai mươi phần trăm máu của nhóm người, vòng vây bị phá vỡ mạnh mẽ. Hắc Thất điều khiển "Bất Bại Xuyên Dương" quyết đoán bỏ chạy.
"Chặn anh ta lại!" "Vũ Trung Xích Thố" Hứa Tuấn Dư hét lên đuổi theo, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
Một nhóm các tuyển thủ chuyên nghiệp hung hăng đuổi theo "Bất Bại Xuyên Dương". Bạch Kỳ bị bỏ qua đang nhai khoai tây chiên nhìn Hắc Thất dùng móng mèo "bốp bốp" gõ bàn phím, thư thả đến mức Hắc Thất muốn quay ra cắn anh một cái.
Cùng lúc đó trên kênh thế giới:
"Tôi... tôi thấy đội Tường Huy rồi, không chỉ có Kiếm Thần mà cả ID của toàn đội nữa!"
"Còn có đội Mộ Phong, Lôi Vân nữa, các đại thần rảnh rỗi quá chơi game giết thời gian sao?"
"Tôi xem thiên tượng, tính toán một chút, chuyện này chắc chắn có liên quan đến đại thần Xuyên Dương."
"Lầu trên nói thừa."
"+1."
...
Bạch Kỳ nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi cơn đau cổ tay biến mất mới tiếp tục gõ bàn phím điều khiển nhân vật tiếp tục đánh quái. Nhưng khi anh quay người định vào phó bản thì thấy một người đứng chặn ở điểm kích hoạt phó bản.
Bạch Kỳ cảnh giác, liếc mắt nhìn ID của người đó, "Ta một mét chín", rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này. Bạch Kỳ chậc một tiếng, "Người này chắc chắn cao từ một mét sáu đến một mét bảy thôi."
Sau khi chế nhạo ID, Bạch Kỳ nhìn lại cấp độ tài khoản của người đó, cấp sáu, thấp hơn mình hai cấp, có lẽ không phải tuyển thủ chuyên nghiệp. Nghĩ vậy, Bạch Kỳ bèn hạ bớt đề phòng, đi lướt qua người đó vào phó bản.
Tần Văn Lan vốn định đến tìm Bạch Kỳ, nhưng khi đến nơi dựa theo định vị, kế hoạch bắt chuyện của cậu tan thành mây khói khi nhìn thấy diện mạo của "Thượng Giới Đệ Nhất Thần".
Nhân vật trong 《Mạt Đồ》 có thể tùy chỉnh khuôn mặt. Khi Tần Văn Lan chỉnh chiều cao của mình lên một mét chín thì đã biết thông tin nhân vật ở đây đều là giả. Nhưng người trước mắt...
Trái tim đập thình thịch, giống như lần đầu gặp Bạch Kỳ, mình bị bệnh sao? Tần Văn Lam cảm thấy mơ hồ, cũng có chút hoảng loạn.
"Một con mèo cũng ăn khoai tây chiên? Không sợ chết à?" Trong phòng ngủ, Bạch Kỳ chế nhạo Hắc Thất không kén ăn.
Tần Văn Lan đang chìm đắm trong sự tự trách bỗng nghe được câu này, lập tức sững người, đây là... giọng của Bạch Kỳ? Nhưng vừa rồi...
Tần Văn Lan quay đầu nhìn Bạch Kỳ. Nếu anh ấy là Nhiễm Dương", thì vừa rồi "Bất Bại Xuyên Dương" là ai? Thông tin mình điều tra có sai không?
Tần Văn Lan nghi ngờ kết quả điều tra của mình nhưng lại vui mừng vì ID trước mắt, dù là trong thực tế hay trong trò chơi, anh ấy đối với mình luôn là điều đặc biệt.
Bạch Kỳ vào phó bản, Tần Văn Lan không đi theo, vì cậu biết dù mình có vào cũng không gặp được anh.
Hắc Thất bị đuổi chạy trốn khắp nơi, cuối cùng trốn vào một tòa nhà, dù nó có ba đầu sáu tay, một người đối mặt với cả đám cũng chắc chắn chịu thiệt, nhưng chiến tranh du kích và tấn công bất ngờ là sở trường của nó.
Hắc Thất di chuyển trong tòa nhà, cuộn giấy đen được nó điều khiển linh hoạt, khiến các đội tuyển khổ sở không nói nên lời.
"Nghề nghiệp của anh ta rốt cuộc là Huyễn Sĩ hay Thích Khách? Hack game à!? Báo cáo báo cáo báo cáo!" Bị chơi một vố đau, "Nhất Kiếm Phong Tuyết" tức giận đập bàn phím.
"Có chắc là anh ta thực sự vì chấn thương mà giải nghệ sao?" Sau khi một đồng đội nữa bị hạ gục, Hứa Tuấn Dư cười khổ, "Cảm giác còn khó đối phó hơn thời kỳ đỉnh cao của anh ấy."
"Lối chơi đã hoàn toàn thay đổi." Tào Lăng nói.
"1 năm vừa qua không phải anh ta giải nghệ mà là bế quan luyện công à?" Đội trưởng đội Lôi Vân "Kinh Phong Phá Vũ" cười nói.
"Nhiễm Dương, có gan thì ra solo! Đừng chơi trò bẩn thỉu của Thích Khách nữa!" Ngụy Tử Dung tức giận lên kênh thế giới nói.
Hắc Thất trốn trong tòa nhà nhìn thấy liền cười khẩy, "Tới bắt tôi đi, bắt được để cậu hehehe, hehe~~"
"Đê tiện quá." Các tuyển thủ chuyên nghiệp nói.
"Trời ạ, đại thần Xuyên Dương bị kích động đến mất thần kinh rồi." Các người chơi khu vực một nói.
Ngụy Tử Dung tức đến thiếu oxy, "Ra đây đánh nhau với ông, xem ông có đánh chết anh không!"
Hắc Thất trả lời bằng một biểu cảm cười nhăn nhở, "Năm sau sẽ có cơ hội."
Ngụy Tử Dung sững sờ, các tuyển thủ chuyên nghiệp sững sờ, toàn bộ người chơi khu vực một đều sững sờ.
Năm sau sẽ có cơ hội... Ý gì đây? Ai cũng biết giải đấu chuyên nghiệp lần thứ bảy đã bắt đầu, đội nào không kịp chỉ có thể chờ năm sau, ý của "Bất Bại Xuyên Dương" là... sẽ quay lại giải đấu chuyên nghiệp vào năm sau?
Bạch Kỳ im lặng nhìn cảnh này, uống một ngụm nước, rồi nói nhạt, "Hắc Thất..."
Khi mọi người còn đang ngơ ngác, có một tin nhắn mới trên kênh thế giới:
"Có thù báo thù, có oán báo oán, đừng sợ." — Bất Bại Xuyên Dương.
Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà
Chương 27
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương tiếp
Loading...