Khi Lữ Hách Minh biết Chu Phi Dận cùng Đỗ Tam Gia đi đến nhà Đỗ gia, hắn ta không khỏi cảm thấy mơ hồ. Hắn thực sự không hiểu Chu Phi Dận đang muốn làm gì.
Từ Hội Đấu Bảo cho đến việc khai quật mộ Cố Họa, rõ ràng Chu Phi Dận đang nhằm vào Đỗ gia.
Nhưng giờ đây, Đỗ gia đến Chu trạch cầu cứu thì Chu Phi Dận lại đồng ý theo Đỗ Tam Gia đi một chuyến, đây là có ý gì?
Suy nghĩ của Lữ Hách Minh rất rối loạn, vừa không hiểu hành động của Chu Phi Dận, lại sợ anh "lâm trận phản chiến" quay ra giúp Đỗ gia.
Lữ Hách Minh đã đến thăm dò Đỗ gia chủ, nhưng ông cũng không thể hiểu được. Cuối cùng hắn quyết định tạm dừng việc chèn ép Đỗ gia, xem thử hành động tiếp theo của Chu Phi Dận.
Chu Phi Dận cùng Đỗ Tam Gia và Đỗ Thiệu Huy đến Đỗ trạch mãi đến nửa đêm mới trở về.
Bạch Kỳ đang ngồi sau bàn đọc một cuốn dã sử, nghe thấy tiếng mở cửa chỉ liếc nhìn một cái, "Về rồi à?"
Chu Phi Dận im lặng trở vào phòng, biểu cảm thâm trầm, ánh mắt tối tăm u ám, cả người như bị bao phủ bởi mây mù.
Bạch Kỳ nhận thấy tâm trạng của Chu Phi Dận nên đóng sách lại và quay qua nhìn anh.
"Nhìn biểu cảm của ngươi, dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống ta đấy?"
"Em động vào mộ tổ của Đỗ gia à?" Chu Phi Dận trầm giọng hỏi.
"Phải." Bạch Kỳ thản nhiên thừa nhận.
"Ai cho em làm chuyện đó!" Chu Phi Dận đập bàn tức giận, cơn giận bộc phát khiến Bạch Kỳ không khỏi giật mình.
Bạch Kỳ ném quả quýt vừa bóc dở trở lại đĩa, khóe miệng nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
"Đỗ Tiêu hại ta chết thảm, còn không cho phép ta xả giận sao?"
"Tôi hiểu em hận Đỗ gia, nhưng dù hận đến đâu cũng không nên động vào mộ tổ Đỗ gia, thay đổi phong thủy của họ."
"Động vào mộ tổ người ta sẽ khiến em mang nghiệp chướng, hại mình hại người, nếu tội nghiệt quá nặng sẽ bị trời phạt!"
Cơn giận của Chu Phi Dận xuất phát từ việc Bạch Kỳ không biết bảo vệ bản thân, thậm chí còn tự làm hại mình.
"Ta có kế hoạch của ta." Bạch Kỳ hiểu được nguyên nhân cơn giận của Chu Phi Dận, ánh mắt lạnh lùng giảm bớt một chút.
"Kế hoạch gì?"
"Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ"
Việc khai quật mộ Cố Họa chỉ là khởi đầu, khi dư luận bùng nổ hoàn toàn, mọi điều bất lợi đều chỉ về Đỗ gia, bức tranh "Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ" sẽ không còn là niềm tự hào của họ, mà trở thành cục than nóng bỏng tay.
Bạch Kỳ động vào mộ tổ Đỗ gia, khiến họ gặp vận rủi, khi họ ba lần cầu cứu đến nhà Chu gia, Bạch Kỳ sẽ đề nghị lấy bức "Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ" làm thù lao.
Bạch Kỳ muốn giúp Cố Họa khôi phục danh dự, giành lại vinh quang của mình, nhưng di nguyện của hắn cũng phải hoàn thành, — phá hủy bức "Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ"
"Thật nực cười!" Chu Phi Dận đen mặt cực kì giận dữ.
"Kế hoạch hai bên cùng tổn thất chỉ khiến em trông thật ngu ngốc!"
Bạch Kỳ "......" Tiểu Thất, hắn đang mắng ta sao?
"Hệ thống đã vào chế độ ngủ, ký chủ có việc xin để lại lời nhắn." Thần tiên đánh nhau người thường gặp họa, nó vẫn nên lẩn đi thì hơn.
"Chuyện của Đỗ gia tôi sẽ giúp em, từ hôm nay, không có sự cho phép của tôi em không được đi đâu cả!"
"Rầm!" Cửa phòng bị Chu Phi Dận rời đi đóng mạnh.
"Mình... bị cấm túc?" Bạch Kỳ sững sờ.
"Chậc, xem ra hắn giận thật rồi." Tiểu Thất cảm thán.
Bạch Kỳ liếc nhìn Tiểu Thất một cách nguy hiểm, "Ngươi không phải đang ngủ sao?"
"... Vừa mới— mở máy."
"Ngươi ngủ luôn đi, không cần tỉnh lại nữa." Bạch Kỳ vung tay tát Tiểu Thất bay ra ngoài.
Đúng như Tiểu Thất nói, Chu Phi Dận thật sự giận rồi, từ đêm đó rời đi, Bạch Kỳ không còn thấy anh nữa.
"Ai chẳng có lúc nóng nảy?" Tiểu Thất càu nhàu.
"Ta có làm sai không?" Bạch Kỳ hồ nghi.
"Về lý trí mà nói anh không sai, sai là ở chỗ anh chiếm vị trí quá nặng trong lòng hắn." Tiểu Thất trả lời.
"Quan tâm quá ắt loạn." Bạch Kỳ hiểu được ý của Tiểu Thất.
Chu Phi Dận yêu thích Bạch Kỳ, khi biết Bạch Kỳ không tiếc "tự làm hại mình" để báo thù, anh không giận điên mới lạ.
"Tiểu Thất." Bạch Kỳ hỏi, "Ngươi nghĩ ta là một vị thần như thế nào?"
Kiêu ngạo, bạo lực, ích kỷ, lạnh lùng, phóng túng... tóm lại là có vô số khuyết điểm.
"Sức mạnh cao, trí tuệ cao, một vị thần siêu cấp đỉnh cao." Tiểu Thất nịnh nọt.
"Ồ." Bạch Kỳ bình thản thu hồi đao đã rút ra.
Tiểu Thất "......"
Không biết Chu Phi Dận đã bố trí gì bên ngoài nhà Chu gia, mỗi khi Bạch Kỳ định ra ngoài đều bị một lực lượng đẩy trở lại.
Lực lượng đó tuy mạnh nhưng không có tính công kích, ngoài việc ngăn Bạch Kỳ ra ngoài thì không hề làm hại y chút nào.
Bạch Kỳ bị cấm túc cảm thấy muốn chửi thề.
Dù Chu Phi Dận không cho phép Bạch Kỳ rời khỏi Chu trạch nhưng không ngăn y đi lại trong nhà.
Sau khi phá xong phòng ngủ, Bạch Kỳ dẫn Tiểu Thất đi ra ngoài cửa, cùng Chu Phi Dận chơi trò "mèo bắt chuột" mỗi ngày một lần.
Phía nam sân khấu kịch của nhà họ Chu có một thư viện gồm hai tầng, bên trong có ít nhất mười vạn cuốn sách từ xưa đến nay.
Tiểu Thất là một kẻ cuồng dữ liệu, nhìn thấy những cuốn sách chủ yếu là độc bản hoặc tàn quyển này, cả người hệ thống đều phấn khích.
"Ký chủ, tôi có thể sao chép chúng không?" Tiểu Thất hỏi.
"Ngươi có thể lén lút, ta sẽ không nói cho Chu Phi Dận biết." Bạch Kỳ và Tiểu Thất đứng cùng một chiến tuyến.
Tiểu Thất vui vẻ lao vào biển sách, Bạch Kỳ đi đi lại lại giữa các kệ sách.
Chu Phi Dận của kiếp này có thể nói là học rộng tài cao, những gì Bạch Kỳ hỏi, không có gì mà anh không trả lời được.
Hơn nữa, từ việc múa đao, sử dụng súng cho đến việc may vá thêu thùa, anh đều làm rất tốt.
Đôi khi Bạch Kỳ cũng cảm thấy kỳ lạ, tuổi của Chu Phi Dận cùng lắm là trên dưới ba mươi, làm sao anh học được tất cả những điều này?
Bạch Kỳ tiện tay rút một quyển sách từ trên kệ, xoay người tựa vào tường và lật xem qua.
Không ở sảnh trước, không ở sân sau, cũng không ở thư viện, Chu Phi Dận rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Nội dung trong sách là một dã sử, Bạch Kỳ thấy chán, định đứng dậy để trả sách lại thì nghe thấy sau lưng có tiếng "cạch".
Bạch Kỳ giật mình, đặt sách trở lại kệ rồi quay lại xem xét bức tường có kệ sách gắn vào.
Bạch Kỳ di chuyển tay trên kệ sách và tường, đột nhiên tay y chìm xuống, một phần bức tường lõm vào.
"Cạch!" Toàn bộ bức tường dưới sự ấn mạnh của Bạch Kỳ xoay tròn, lộ ra một lối vào trước mắt.
Nhìn bậc thang dẫn thẳng xuống dưới, Bạch Kỳ hơi nhướn mày rồi thản nhiên bước vào.
Đi xuống ba mươi mét, tầm nhìn đột ngột mở rộng, dài rộng cả nghìn mét, ở giữa là một cái hố lớn.
Trong hố trồng một cây to, trên cây nở đầy những bông hoa đỏ giống như mặt quỷ.
Bốn cây cầu xích sắt nối với nhau bắc qua hố, kết nối với một cánh cửa đối diện.
Bạch Kỳ có chút ngạc nhiên, ở nhà họ Chu lâu như vậy mà y không biết dưới lòng đất lại có một "động trời" như thế.
Bạch Kỳ bước lên cầu xích sắt, đi về phía cánh cửa, cái cầu lắc lư trái phải, dưới chân là cái hố đen ngòm, những bông hoa mặt quỷ đỏ như máu như những khuôn mặt người sắp chết, kỳ dị nhìn người trên cầu.
"Rào rào..." Đi được nửa đường, Bạch Kỳ mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy dưới hố.
Bạch Kỳ đi qua cầu xích sắt đến trước cửa, trên cửa có một rãnh, khi y đặt tay lên, cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra.
Bạch Kỳ "???"
Cơ quan đâu? Ám khí đâu? Chuyện này cũng đơn giản quá đi chứ?
Bạch Kỳ bước vào cửa đá, không nhận ra rằng một con chuột đang leo dọc theo vách đá, bị phấn hoa bay tới làm cho nó loạng choạng, sau đó ngã xuống vách đá.
Con chuột rơi vào hố sâu, trong nháy mắt bị những bông hoa mặt quỷ trên cây nuốt chửng, một mảnh lông rơi xuống cũng tan chảy trong nước dưới hố.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng đá khá bình thường so với bên ngoài, có bàn ghế, có tủ sách, trên kệ chồng chất các cuộn trúc và sách lụa.
Bốn phía trong phòng đá thắp chín ngọn đèn trường minh, trên mặt đất khắc các phù văn, vừa thần bí vừa quái dị.
Bạch Kỳ đi một vòng trong phòng, tiện tay rút ra một cuộn trúc mở ra, toàn là những ký tự ngoằn ngoèo không nhận ra được.
Bạch Kỳ lần lượt xem qua các cuộn trúc và sách lụa, các ký tự trên đó đều khác nhau, có lẽ là chữ viết của các triều đại khác nhau.
Khi y tìm thấy một cuốn sách giấy mỏng và mở ra, mặc dù không hiểu hết hết các ký tự, nhưng đoán mò cũng nhận ra được vài chữ.
Sống... chết... cây Hoàng Tuyền... Minh giới... mượn hồn mà... sống... đều là cái quái gì vậy?
"Có cảm giác như có âm mưu." Bạch Kỳ thầm nghĩ.
Bạch Kỳ gấp sách lại đặt lên kệ.
"Phạch!" Một quyển sổ cũ kỹ dính đầy bụi từ khe kệ sách rơi xuống chân Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ cúi người nhặt lên, phát hiện đó là một quyển album ảnh, mở trang đầu tiên ra, bên trong là hình Chu Phi Dận.
Phông nền của bức ảnh là một căn nhà cổ, Chu Phi Dận ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào ống kính.
Nội dung bức ảnh cũng không có gì, chỉ là bức ảnh này hơi cũ quá.
Bạch Kỳ lật từng trang, ảnh không nhiều, chỉ có mười mấy tấm, ngoài tấm đầu tiên là Chu Phi Dận, còn lại y đều không nhận ra.
Khi lật đến tấm cuối cùng, đó là một bức ảnh chụp chung, Chu Phi Dận ngồi trong rạp hát, bên cạnh là một thanh niên đang mỉm cười.
Nhưng điều khiến Bạch Kỳ kinh ngạc là thanh niên đó lại có vài nét giống với thân xác Nhiễm Dương mà kiếp trước y chiếm giữ.
Bạch Kỳ đột nhiên nhớ đến bức tranh sơn dầu mà y đã thấy tại nhà họ Lữ.
......
"Lúc đó, Lữ Hách Minh nói: "Người trong bức tranh là ông cố của tôi.""
......
Ông cố của Lữ Hách Minh? Bạch Kỳ lại nhìn vào Chu Phi Dận trong bức ảnh, người trông chẳng khác gì hiện tại.
Trong đầu óc rối loạn của y mơ hồ có chút manh mối. Y nhớ Chu Phi Dận đã từng nói với mình rằng anh luôn chờ đợi một người.
Nhưng anh đã từng nhận nhầm một người thành người mà anh đang chờ đợi, sau đó vì điều đó mà anh đã đốt hết tất cả bộ hí phục.
Liên tưởng đến sự khác thường của Chu Phi Dận khi thấy bức tranh sơn dầu ở nhà Lữ gia, nội tình không cần nói cũng rõ ràng.
Người thanh niên trong bức ảnh chắc hẳn là ông cố của Lữ Hách Minh, người mà Chu Phi Dận đã từng nhận nhầm. Chỉ là...
Chu Phi Dận và ông cố của Lữ Hách Minh, tuổi tác và thế hệ chênh lệch quá nhiều.
"Em đoán ra được bao nhiêu rồi?" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ lối vào.
Bạch Kỳ xoay người, chỉ thấy Chu Phi Dận đang ngồi trên xe lăn, bình tĩnh nhìn mình từ lối vào.
"Biện pháp bảo mật của ngươi không tốt lắm nhỉ." Bạch Kỳ trêu chọc.
"Là nhờ mùi hương tôi thường dùng cho em." Chu Phi Dận nói một câu kỳ lạ.
Chu Phi Dận điều khiển xe lăn tiến về phía Bạch Kỳ, lấy quyển album từ tay y, im lặng nhìn bức ảnh chụp chung cuối cùng rất lâu.
"Người trong ảnh là ngươi à?" Bạch Kỳ hỏi.
"Là tôi." Chu Phi Dận đáp.
"Người thanh niên bên cạnh là ông cố của Lữ Hách Minh?"
"Đúng vậy."
"Lần trước đi giúp Lữ gia, ngươi nói tổ tiên nhà Lữ Chu có mối liên hệ, ngươi nợ Lữ gia một ân tình, là vì ông ấy?"
Chu Phi Dận gấp album lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Kỳ, "Đúng vậy."
Bạch Kỳ dường như cười nhẹ, xoay người, hai tay chống lên xe lăn, cúi người đến gần Chu Phi Dận và đối mặt với anh.
"Câu hỏi cuối cùng."
"Chu Phi Dận, rốt cuộc ngươi là yêu quái gì vậy?"
Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà
Chương 53
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương tiếp
Loading...