Giang Ly nhướn mày: “Ồ? Trình Bạn Du nghiện mai thúy sao?”
Chung Hàn Húc lắc đầu: “Cái đó tôi không biết. Làm sao tôi biết được thông tin trên thẻ nhân vật của người khác chứ? Cô ấy có nghiện mai thúy hay không, là dân thường hay là hung thủ, cô phải tự đi hỏi cô ấy.”
Giang Ly nhìn thẳng vào anh, rồi nói: “Nếu anh là dân thường và tôi là cảnh sát, tại sao chúng ta không hợp tác? Anh đi cùng tôi tìm Trình Bạn Du để làm rõ sự thật.”
Bình thường, một cơ hội tăng thời lượng lên sóng như vậy chắc chắn Chung Hàn Húc sẽ đồng ý ngay. Nhưng hiện tại, anh chỉ muốn tránh xa Giang Ly, liền từ chối không chút do dự: “Không đâu, cô tự đi thì hơn. Diễn xuất của tôi kém lắm, nếu bị Trình Lam phát hiện thì không hay. Cô đi một mình sẽ ít bị nghi ngờ hơn.”
Giang Ly nhìn anh sâu hơn một chút.
Từ khi Giang Ly thẳng thừng chỉ ra Chung Hàn Húc là hung thủ, đội ngũ đạo diễn đã tập trung phần lớn sự chú ý vào họ.
Chung Hàn Húc không biết Giang Ly đã làm gì từ khi chương trình bắt đầu, nhưng đội ngũ đạo diễn thì rất rõ. Giang Ly trong vài phút đầu chương trình hoàn toàn không làm gì cả, cũng không xuất hiện ở những nơi giấu manh mối.
Điều đó có nghĩa là việc cô gọi tên Chung Hàn Húc là hung thủ hoàn toàn dựa vào phỏng đoán, không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ là trò lừa để thăm dò anh ta.
Nhưng không hiểu sao, Chung Hàn Húc lại để lộ sơ hở trước mặt Giang Ly. Cô đã dựa vào ánh mắt anh để tìm ra manh mối quan trọng – “mai thúy”. Sau đó, anh lại trả lời mọi câu hỏi của Giang Ly, gần như tiết lộ toàn bộ thông tin trên thẻ nhân vật của mình.
Bây giờ, anh thậm chí còn nói mình “diễn xuất kém” – điều mà anh và fan của anh luôn cố gắng phủ nhận suốt bao năm. Với tư cách là một ngôi sao lưu lượng, điều anh muốn thoát khỏi nhất chính là danh tiếng “diễn xuất tệ”. Mỗi khi có ai nói anh diễn kém trên mạng, fan của anh sẽ lập tức tấn công người đó cho đến khi bài đăng bị xóa.
Đội ngũ đạo diễn nghe thấy câu này, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau. Chung Hàn Húc hôm nay đúng là không tỉnh táo.
Đạo diễn thở dài: “Hôm nay Chung Hàn Húc không trong trạng thái tốt…”
Mặc dù Chung Hàn Húc không muốn bị Giang Ly bám theo, nhưng cô vẫn luôn tìm cách để đi cùng anh.
So với việc thắng hay thua trong một tập chương trình, hoặc thể hiện nổi bật hay không, Giang Ly rõ ràng ưu tiên vạch trần bộ mặt thật của Chung Hàn Húc, cứu Lạc Chi khỏi bờ vực trở thành lệ quỷ, để cô ấy buông bỏ chấp niệm và đi đầu thai.
Điều bất ngờ là Lạc Chi lại khuyên Giang Ly tập trung phá án: “Điều kiện chiến thắng là tìm ra sự thật và bắt hung thủ, có lẽ chỉ có cô mới làm được.”
“Nếu ngay cả cô cũng không phá án, sẽ chẳng ai quan tâm đến việc Vân Phú Mỹ đã c.h.ế.t thế nào.”
“Vân Phú Mỹ c.h.ế.t rồi, mà không có ai muốn tìm ra sự thật, không có ai muốn bắt hung thủ, điều đó quá đáng thương.”
Giang Ly muốn nói rằng đây chỉ là cốt truyện bịa đặt, không có án mạng thật, cũng không có Vân Phú Mỹ.
Nhưng cô chợt nhận ra rằng Lạc Chi đang đồng cảm với câu chuyện của chương trình, vì cái c.h.ế.t của Vân Phú Mỹ làm cô liên tưởng đến cái c.h.ế.t của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lạc Chi từ lâu đã không còn người thân hay bạn bè thân thiết. Cô đã dồn hết sức lực và tuổi trẻ đẹp nhất của mình cho Chung Hàn Húc, từng coi anh ta là người thân, là tình yêu. Cô nghĩ chỉ cần có anh ta là đủ, không cần gì khác.
Chỉ đến khi chết, cô mới nhận ra rằng Chung Hàn Húc không phải người cô yêu, mà là kẻ đã thản nhiên nhìn cô mất mạng.
Nhìn ánh mắt Lạc Chi, Giang Ly không thể thốt ra những lời như “tất cả chỉ là giả” hay “đồng cảm với một câu chuyện hư cấu là quá ngốc nghếch.” Cuối cùng, cô nói: “Tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật và bắt hung thủ.”
“Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ giải quyết dứt điểm.”
Những lời Giang Ly nói với Lạc Chi, trong mắt những người khác, giống như cô đang tự nói một mình.
Đội ngũ đạo diễn nghe thấy, nhiều người bật cười. Đạo diễn nói: “Nhỏ Giang tự tin ghê.”
“Được lắm, nếu cô ấy thắng, cảnh này sẽ thể hiện sự quyết đoán. Nếu cô ấy thua, cảnh này lại thành một pha tấu hài. Dù sao cũng thú vị.”
Nhận ra rằng nói chuyện với Lạc Chi trong khi bị máy quay theo sát không tiện, Giang Ly hỏi: “Tôi có khả năng linh môi. Chị có muốn vào cơ thể tôi không?”
“Như vậy, tôi có thể dùng tâm trí để giao tiếp với chị, không cần phải nói ra thành lời nữa.”
Lạc Chi gật đầu, rồi dưới sự tiếp nhận của Giang Ly, hồn ma hòa vào cơ thể cô.
Ngay lúc đó, các quay phim gần đó qua ống kính đều nhận thấy Giang Ly đã có gì đó thay đổi—
Ánh mắt của Giang Ly bỗng trở nên vô cùng kiên định, như thể cô đang mang trong mình một nhiệm vụ quan trọng đến mức không ngại hy sinh bản thân, dù là tan xương nát thịt hay hồn phi phách tán.
Đạo diễn nhìn thấy ánh mắt của Giang Ly, nhất thời sững người lại: “Tsss… ánh mắt này, nhóc Giang có tố chất diễn xuất đấy…”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Định bùng nổ diễn xuất trong chương trình thực tế à?”
“Ánh mắt này hơi lệch, không giống kiểu tập trung phá án, mà giống ánh mắt của người đang nung nấu trả thù hơn.”
“Nhưng trong chương trình thực tế thì thế này là quá đủ rồi, mau, quay thêm vài cảnh cận mặt nữa!”
Theo manh mối từ Chung Hàn Húc, Giang Ly tiếp tục tìm đến Trình Bạn Du – người đã lấy đi một túi nhỏ mai thúy từ Chung Hàn Húc.
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 101
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương tiếp
Loading...