Từ Phóng Tình đã từng nói cảm xúc phẫn nộ của con người đều bắt nguồn từ sự bất lực của bản thân, Tiêu Ái Nguyệt ghi tạc từng câu từng chữ, còn dán nó ở chỗ ngồi của mình.
Đúng mười một giờ, Từ Phóng Tình vào văn phòng của Quý Văn Việt đã được một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt muốn gõ cửa tham dự nhưng lại không có lòng tin mình sẽ được tham gia.
Hai người họ đang trò chuyện gì thế nhỉ? Với cái miệng của Từ Phóng Tình mà có thể bình an vô sự ở chung với người khác đến một tiếng đồng hồ quả thật không dễ.
Trình Quân Khôn đã sớm về, lúc rời đi còn nhận lỗi với Tiêu Ái Nguyệt thêm lần nữa.
Tiêu Ái Nguyệt rảnh rỗi đợi người yêu đến mười một giờ rưỡi mới nghe được âm thanh kéo cửa.
"Cứ như vậy đi, tối nay tôi sẽ gửi email bản phác thảo hợp đồng cho chị." Giọng của Từ Phóng Tình truyền ra từ văn phòng, Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu nhiều cho lắm, "Chị xem có cần bổ sung gì không rồi gọi lại cho tôi."
"Ừm." Quý Văn Việt thay đổi dáng vẻ bình thản trước kia, rạng rỡ trả lời, "Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ nhé."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Từ Phóng Tình để ý tới Tiêu Ái Nguyệt ở sau lưng liền nhíu mày chỉ ra ngoài cửa, "Tiêu Ái Nguyệt, nghe nói em tìm tôi có việc?"
Giống như không có việc gì, Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu rồi lại gật đầu, "A, đúng vậy."
Quý Văn Việt cũng không nói gì, cô cố ý quay người nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, nhưng chỉ nói chuyện với Từ Phóng Tình, "Tổng giám đốc Từ đi thong thả."
Từ Phóng Tình sải bước đi ra ngoài, thời điểm lướt qua người Tiêu Ái Nguyệt, vậy mà quỷ thần xui khiến cô đưa tay vỗ lên đầu người kia một cái.
Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu thấy Quý Văn Việt vẫn còn đứng ở cửa nhìn hai người, bèn giải thích, "Chị ấy đùa đó."
Gì chứ? Từ Phóng Tình giống người thích giỡn lắm sao? Quý Văn Việt không nói chuyện, cô đẩy cửa ra rồi trực tiếp vào trong phòng làm việc của mình.
Một mình Tiêu Ái Nguyệt ở trong văn phòng lớn, cô thoáng nhìn sau lưng, phát hiện Từ Phóng Tình vẫn chưa đi, chị ấy đang kiên nhẫn đứng tại cửa ra vào ghét bỏ tốc độ của cô, "Em có đi hay không? Tiêu Ái Nguyệt, em là rùa đen sao?"
"Rùa đen rất lợi hại nha, nó sống rất thọ." Tiêu Ái Nguyệt mang theo canh gà đi tới trước mặt người kia, "Tình Tình, chúng ta đi đâu vậy? Em có nấu canh cho chị này."
Thái độ của Từ Phóng Tình rất thoải mái, giống như căn bản không biết thông báo của Khang Thụy Lệ, "Đến phòng làm việc của tôi."
"Quy định công ty nói không được mà." Tiêu Ái Nguyệt ngược lại nhăn nhó, "Nếu chị mang em vào thì chẳng khác gì nói với đám thuộc hạ của chị là có thể không nghe mệnh lệnh của thượng cấp hay sao?"
Từ Phóng Tình mắt điếc tai ngơ với sự lo lắng của cô, sau đó trực tiếp dẫn cô đến phòng mua hàng.
Sau khi vào trong văn phòng, Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng cảm giác được có vài chục đôi mắt nhiều chuyện rơi xuống trên người mình.
Từ Phóng Tình không thèm để ý những người kia, cô đẩy thẳng cửa kéo Tiêu Ái Nguyệt vào, đồng thời vẫn không quên ra lệnh cho thư ký ngoài cửa, "Hai ly cà phê."
"Uống cà phê gì nữa? Ở đây có canh này." Mặc dù trên miệng nói không đến nhưng khi Từ Phóng Tình thật sự dẫn cô vào, nội tâm vẫn nhảy nhót không cách nào che giấu, cô cười híp mắt nói, "Đến đây nào, Tình Tình, em đổ canh ra cho chị uống, vẫn còn nóng đó."
So sánh mùi thơm của canh gà và cà phê nóng hổi, Từ Phóng Tình chọn bưng cà phê lên trước, song lại bắt gặp dáng vẻ ủ rũ đáng thương của Tiêu Ái Nguyệt, cô liền không chút nghĩ ngợi hỏi, "Sao vậy? Không phải em muốn mở nắp ra biến văn phòng của tôi thành nhà ăn dưới lầu sao?"
"Uống một chút nha." Tiêu Ái Nguyệt thật sự mở nắp ra để mùi thơm nồng đậm của canh gà tràn ngập khắp phòng, "Ngon lắm đó."
Lông mày của Từ Phóng Tình vo thành một nắm như đang nghiêm túc lo lắng đề nghị này của đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đây là văn phòng, không phải chỗ để em nấu canh."
"Đây này." Đợi cô nói hết lời, Tiêu Ái Nguyệt kiên quyết lau sạch thìa nhét vào trong tay Từ Phóng Tình, "Ăn đi, đúng giờ ăn cơm trưa mà, chị ăn đi, bây giờ cũng đến lúc tan việc rồi."
Từ Phóng Tình bưng chén canh gà thơm mà không béo, cô rất không nể mặt bỏ chén qua một bên rồi thở dài, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích uống canh gà."
Tiêu Ái Nguyệt còn tưởng rằng không ngon bèn khẩn trương hỏi, "Sao thế? Béo lắm hả?"
"Không phải." Từ Phóng Tình ra vẻ bỗng nhiên có chút cô đơn, ánh mắt dừng trên làn khói nghi ngút đang bốc lên trên chén canh gà làm Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Khi còn bé, mẹ cũng thường xuyên nấu canh gà cho tôi."
Lần đầu tiên chị ấy nói về quá khứ của mình, Tiêu Ái Nguyệt hơi hồi hộp, chần chờ hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ba mẹ ly hôn, tôi cùng ba đi ra nước ngoài." Sự cô đơn của Từ Phóng Tình chỉ là tạm thời, rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc lạnh lùng, "Chúng tôi không còn gặp nhau nữa, dù cho sau này tôi đã trở về nước, bà ấy cũng biết tôi đã trở về, tôi cũng biết bà ấy ở Thượng Hải, nhưng chúng tôi vẫn như hai người xa lạ."
Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới mẹ Tiêu đã từng nhục mạ Từ Phóng Tình, mũi có hơi chua xót, mỉm cười an ủi, "Mẹ nhất định cũng nhớ chị lắm."
"Nhớ nhung rất rẻ tiền." Từ Phóng Tình không cần sự an ủi của người kia, cô hiểu rõ quy tắc của thế giới này hơn bất kỳ ai, chỉ đơn giản thẳng thắn trả lời, "Tiêu Ái Nguyệt, bà ấy không phải là một người mẹ tốt, tôi cũng không phải là một đứa con gái tốt, không quấy rầy nhau chính là cách sống riêng phần mình của mỗi người.
Nhớ nhung chỉ là một chuyện rẻ mạt, bất lực, hao tổn tinh thần và yếu đuối.
Tôi không quen hoài niệm, em uống canh gà đi, người giao thức ăn sẽ đến ngay bây giờ."
Từ Phóng Tình là một người có suy nghĩ rất thấu triệt, nhưng nhìn chuyện gì cũng rõ ràng thông suốt như thế thì làm sao hạnh phúc? Tiêu Ái Nguyệt không có kiên trì, cô đổ canh gà lại vào trong hộp giữ ấm rồi nhẹ nhàng hỏi một câu, "Trốn tránh như vậy thật sự có thể quên được sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không mang canh gà đi, cũng không ở lại ăn cơm trưa, cô vốn tưởng mình hiểu rõ Từ Phóng Tình nhưng kỳ thật có lúc hai từ hiểu rõ này rất nông cạn, hơn nữa, người trốn tránh đâu phải chỉ có một mình Từ Phóng Tình.
Cái Tiêu Ái Nguyệt tránh chính là quá khứ của chị ấy, là quan hệ của chị ấy và Khang Thụy Lệ, có lẽ chị ấy vĩnh viễn sẽ không mở miệng nói ra cảm xúc của bản thân với cô.
Ưu sầu như nước chảy tuôn trào, Tiêu Ái Nguyệt lên mạng tra giá cả cho thuê của mấy cửa hàng gần đây ở Thượng Hải, cô suy nghĩ lung tung một hồi rồi gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh nhìn thấy Vương Tự Phát trở về, gã đi đến bên cạnh bàn rồi ngừng một chút, "Tiểu Tiêu."
Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới gã, cô trở mình ngủ tiếp, sau mười mấy phút, Vương Tự Phát không tìm cô nữa nhưng điện thoại lại vang lên, Trần Vãn Thăng gọi đến rất kịp thời, hoàn toàn cưỡng chế con sâu ngủ Tiêu Ái Nguyệt thức dậy.
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới nhớ tới cái hẹn của mình, không đợi Trần Vãn Thăng lên tiếng, cô đã lập tức nhận sai, "Chị Thăng, thật ngại quá, tôi vẫn còn ở công ty, chị đang ở đâu? Được, tôi không biết mình có thời gian để đi không nữa, rồi nói sau, dạ, tôi có hẹn đi xem cửa hàng, ở Tùng Giang, được, tạm biệt."
Kỳ thực Tiêu Ái Nguyệt đã xem cửa hàng rất kỹ, buổi chiều còn hẹn chủ cho thuê ra nói chuyện một chút, cuối cùng chốt giá một căn rộng 181 mét vuông ở khu Tùng Giang, chuyện trang trí đều giao hết cho Mạnh Niệm Sanh, Tiêu Ái Nguyệt cũng yên tâm.
Cam Ninh Ninh đã quen làm chưởng quỹ, cô bưng kem ly ngồi xổm ở bên cạnh hai người nọ.
Mạnh Niệm Sanh đang cho Tiêu Ái Nguyệt xem bản thiết kế, miệng nói thuật ngữ đầy chuyên môn làm Tiêu Ái Nguyệt đau hết cả đầu, tranh thủ thời gian ngắt lời nói, "Được được được, em cảm thấy được là được."
"Cuối tháng này, tôi sẽ nghỉ việc." Thấy các hai người đã làm xong, Cam Ninh Ninh yên tâm thoải mái chen miệng nói, "Mạnh Niệm Sanh, tiền cậu cho tôi mượn, tôi sẽ trả lại đủ cho cậu."
"Chuyện tiền bạc sau này hẵng nói, việc quan trọng bây giờ là xin nghỉ việc." Mạnh Niệm Sanh trơ mắt nhìn Cam Ninh Ninh ăn hết cái bánh mousse vị dâu trước mặt cũng không nổi giận, cô xoa xoa gương mặt béo ị của Cam Ninh Ninh rồi hỏi, "Ninh Ninh, sắc mặt của cậu gần đây trông không được tốt lắm, vẫn còn đang trực ca đêm sao?"
Lớp dầu trên da mặt của Mập mạp phản quang lấp lánh như thế, sao Mạnh Niệm Sanh lại thấy được sắc mặt không tốt? Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ, "Cam Ninh Ninh, mới có buổi chiều mà em đã ăn nhiều như vậy, ban đêm còn ăn được nữa không?"
"Chị muốn mời tôi ăn cơm tối hả?" Cam Ninh Ninh vừa nghe đến ăn, hai mắt lập tức rực sáng, "Không ăn không được đâu, tôi còn phải trực ban đêm nữa, hôm nay tôi đã gầy xuống nửa ký rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ gầy chết mất."
"Vậy chúng ta order thêm một ít đồ ăn nhé?" Mạnh Niệm Sanh nghe giọng điệu giả bộ đáng thương kia, cả người đều phát ra tình mẹ nồng đậm, nâng tay gọi nhân viên cửa hàng, "Ăn Tiramisu không?"
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng đè tay cô xuống, sau đó nhìn khuôn mặt tràn ngập mong đợi của Cam Ninh Ninh mắng một chập, "Hôm qua,em đăng status nói em mập lên ba ký, hôm nay lại gầy nửa ký, tôi thấy chắc là em mặc quần áo thiếu đi một cái rồi.
Cam Ninh Ninh, nếu em lại béo thêm nữa, thiết kế cửa của tiệm của chúng ta phải đo theo bề ngang của em để làm rồi."
Cam Ninh Ninh bị chọc tức đến mặt đen, "Chị nói bậy, hôm nay tôi mặc không ít quần áo."
Mập mạp chết bầm cũng không hối cải, Tiêu Ái Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Em không thể lại mập thêm nữa, Tình Tình nhà tôi ghét nhất là mập."
Mạnh Niệm Sanh trầm mặc nhìn hai người kia rùm beng, còn bị nước bọt văng trúng khắp nơi, rốt cục cũng nhịn không được, "Tôi đi tính tiền."
Tính tiền xong rồi mà hai người kia vẫn còn nhao nhao.
Ba người ra cửa hàng đồ ngọt, Mạnh Niệm Sanh đi ở sau cùng, rõ ràng cô không muốn tham gia tranh đấu với hai quỷ con ngây thơ.
Chỗ đậu xe rất đông đúc, xe của các cô ngừng dưới gốc cây ngô đồng ở phía xa, Cam Ninh Ninh chạy về phía trước mấy bước, tư thế đặc biệt hùng vĩ, vừa chạy vừa la lớn, "Đến đây nào, chị làm gì chạy qua tôi được."
Tiêu Ái Nguyệt mang giày cao gót nên nhất định không chạy nhanh bằng người kia đang mang giày đá bóng, cô quằn quại từ bỏ, "Không thể so được."
"Ha ha ha ha ha." Cam Ninh Ninh chống nạnh đứng ở phía trước cười run người, "Tiêu Ái Nguyệt, chị là đồ ốm nhom vô dụng."
Ba người đã nói chuyện thống nhất về vấn đề liên quan tới việc mở cửa tiệm.
Mạnh Niệm Sanh lái xe đưa Tiêu Ái Nguyệt về công ty, khi xe ngừng dưới cao ốc, Mạnh Niệm Sanh mới lên tiếng, "Tôi còn phải đưa Ninh Ninh đến bệnh viện nên sẽ không đỗ xe."
Tiêu Ái Nguyệt ngỏ ý cảm ơn, trước khi xuống xe vẫn không quên đoạt miếng khoai lang trong tay Cam Ninh Ninh khiến mặt béo nhíu mày một cái suýt khóc lên, "Mạnh Niệm Sanh, chị ấy cướp đồ ăn của tôi kìa!"
Chiếc Maserati màu đỏ từ góc đối diện nhanh chóng chạy tới hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Cam Ninh Ninh, cô wao một tiếng, quên béng đi miếng khoai vừa mới bị cướp, "Thật là đẹp."
Đương nhiên không chỉ có xe đẹp, Tiêu Ái Nguyệt hiển nhiên nhận ra đó là xe của Quý Văn Việt, cô nhanh chóng nhét khoai lang vào trong túi, không muốn bị Quý Văn Việt nắm được bím tóc.
Cửa xe chậm rãi mở ra tựa như pha quay chậm trong phim, thời gian như dừng lại, người phụ nữ với mái tóc dài đen nhánh, mềm mại thả trên vai, dưới ánh mặt trời hiện ra mị lực, thân hình cao gầy, đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc, đồng thời làn da cũng trắng nõn nà, bề ngoài thanh thuần xuất chúng.
Nếu không phải nhờ bộ đồ công sở kia, căn bản sẽ không nhìn ra tuổi của đối phương, tuy chỉ là trang phục OL tiêu chuẩn nhưng vẫn không thể che giấu được vóc người có lồi có lõm.
Người phụ nữ có tư thái mỹ lệ xuất hiện trước mắt làm Tiêu Ái Nguyệt có chút đứng hình.
Không biết tài xế của Quý Văn Việt đã nói gì mà người phụ nữ kia lại nhàn nhạt nở một nụ cười hiền hòa, vừa dịu dàng lại vừa động lòng người.
Cặp mắt xinh đẹp nhìn đối phương chằm chằm như đang nói một ngàn lời tâm tình khác biệt.
Tài xế của Quý Văn Việt trông có chút luống cuống, đang dẫn đường phía trước lại suýt vấp té sấp mặt.
Tiêu Ái Nguyệt thả hai tay trong túi, ngây ngốc nhìn người phụ nữ kia đang đi về phía mình, khác xa với mị nhãn quyến rũ khi nãy, ánh mắt của người đó rơi vào người cô mang theo cảm giác xa cách hờ hững, rõ ràng nét mặt trước đó không có bất kỳ biến hoá nào, nhưng chưa đến một giây đã khiến người ta có ảo giác như băng như lửa.
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên không dám nhìn thẳng đối phương, cô cúi đầu xuống đất thoáng nhìn cặp đùi thẳng tắp xinh đẹp mà lại thon dài ở trước mặt, sau đó nghe tài xế của Quý Văn Việt nói, "Tần tiểu thư, mời đi bên này.".
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 117
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Loading...