"Búp bê, ha ha ha, nhóc con này thật đáng yêu." Đông Văn Giang ở bên cạnh cười hề hề, "Không giống cô nên tôi mới thích, cái giống cô xấu hơn nhiều, tôi sợ nó sẽ dọa mấy bạn nhỏ nên mới cất vào bên trong bảo bối của tôi."
Loại búp bê này thường rỗng ruột và chứa nhiều con cỡ nhỏ khác bên trong, chiếu theo kích thước to lớn của búp bê Nga, bên trong chắc chắn có không dưới mười con búp bê nhỏ, nhưng sau khi Đông Văn Giang mở ra, một con heo sữa màu hồng nhỏ hiện ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt.
Đông Văn Giang chỉ để lại con heo sữa nhỏ và một con búp bê lớn thứ hai rồi dứt khoát mang búp bê Nga lớn thắt hai bím kia đi.
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không hiểu, bèn hỏi Từ Phóng Tình, "Đây là ý gì? Anh ta mang nó lên làm gì? Chỉ để khoe khoang thôi sao??"
Từ Phóng Tình nói chuyện như thể sợ chọc người khác không chết, "Tiêu Ái Nguyệt, em không cảm thấy nó rất giống em sao?"
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
"Không giống được không?" Tiêu Ái Nguyệt khó thở, "Chỗ nào giống?"
"Sau này, nó là của em." Từ Phóng Tình chỉ chỉ vào nửa phần dưới của búp bê, sau đó chỉ lên đầu búp bê, "Em sửa nó lại thành ổ mèo, ít ra trước khi trùng tu xong căn hộ của chúng ta, tụi nó sẽ ngủ ở đây."
"Là sao?" Tiêu Ái Nguyệt thử nghiệm ngồi vào bên trong thử, không gian rất lớn, hoàn toàn có thể chứa đủ một người, "Chị sẽ không để em ngủ ở đây đó chứ?"
Từ Phóng Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Em cho rằng tôi nhàm chán giống như em sao?"
Mặc dù Tiêu Ái Nguyệt chưa đoán ra ý nghĩa nhưng vẫn rất vui vẻ, "A, a, hì hì, vậy đây là quà chị tặng em rồi."
Từ Phóng Tình lạnh nhạt nhìn cô chơi đùa ở bên trong, "Nếu em thích thì ngủ trong này luôn đi."
Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ nhảy ra ngoài, "Em không thích chút nào cả."
"Em đổi chăn và vỏ chăn đi." Từ Phóng Tình vừa cởi áo khoác vừa chỉ huy Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, ngoại trừ em ra, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì xuất hiện trên giường của tôi."
Tiêu Ái Nguyệt nhào lên trên giường lăn một vòng, "Tình Tình, khi nào chúng ta mới lên giường?"
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi vai trần bất cẩn lộ ra ngoài của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ đầu óc ai cũng chỉ nghĩ đến việc giao phối giống như em sao? Em là gấu bông sao?"
Tiêu Ái Nguyệt ngập ngừng rồi nhanh chóng khép miệng lại, lắc đầu, thầm nói, "Lãnh cảm."
Từ Phóng Tình cũng không phải kẻ điếc, há có thể không nghe được lời người kia nói, cô giận không chỗ phát tiết, lập tức đen mặt, "Tiêu Ái Nguyệt, em đi quỳ bàn phím cho tôi, không được phép làm hư!"
Tiêu Ái Nguyệt biết Từ Phóng Tình muốn đi tắm, trong lòng liền tính toán, giả vờ đồng ý, "Tùy chị, cộng thêm thời gian em thiếu chị lúc trước, đại gia em tặng thêm cho chị mười phút đồng hồ."
Từ Phóng Tình không chớp mắt nhìn mặt đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đi cầm bàn phím qua đây."
Tiêu Ái Nguyệt vui vẻ tháo bàn phím máy tính ra, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa giả bộ quỳ một chút, chờ Từ Phóng Tình vào trong phòng tắm rồi đứng dậy, quá trình này quả thực hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Cô tươi cười quay người lại, nhìn thấy Từ Phóng Tình đang cúi đầu chơi điện thoại, cười hỏi, "Em phải quỳ bao lâu? Chị không thể cứ bắt em quỳ mãi, hay là chị tắm bao lâu thì em quỳ bấy lâu, trong vòng một năm, chị đừng bắt em quỳ nữa."
"Tiêu Ái Nguyệt, đừng ra điều kiện với tôi." Từ Phóng Tình để điện thoại xuống rồi chỉ chỗ bên cạnh chân, "Em quỳ ở chỗ này, tôi sẽ dùng điện thoại thu hình lại."
??
Tiêu Ái Nguyệt hóa đá, hiển nhiên không ngờ Từ Phóng Tình sẽ có chiêu này, "Em...! chị...!không phải, chuyện này...!uầy, Tình Tình, em có thể không quỳ được không? Em còn phải thay chăn thay mền mà.
Tình Tình, chị Tình Tình, em sai rồi."
Từ Phóng Tình nhìn đồng hồ, thờ ơ nói, "Nửa giờ, em thay chăn mền trong vòng mười phút, quỳ hai mươi phút, chúng ta xóa bỏ nợ hôm trước nhưng sẽ tăng thêm mười phút tặng của em và phạt thêm tội hôm nay nói lung tung.
Tiêu Ái Nguyệt, quỳ xong hôm nay, em vẫn còn thiếu tôi mười lăm phút.
Đại gia em quỳ đi, tôi chưa tắm xong mà em dám đứng lên thì cứ ngủ trong con búp bê này đi, à, đây cũng là chủ ý của em mà, good idea, tôi tiếp thu." Cô nói xong bèn vỗ một cái lên gương mặt cứng đờ của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, cố lên."
Tiêu Ái Nguyệt vác đá đập chân mình không dưới mười lần, đồng thời lần nào cũng bị Từ Phóng Tình bắt được.
Cô uể oải thay xong chăn mền, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại của Từ Phóng Tình phát ngốc mấy giây, cô nghĩ nếu mình nói với chị ấy là bất cẩn làm ngã điện thoại, chị ấy sẽ không giết người chứ?
Cô ngồi xổm trên mặt đất nâng điện thoại của Từ Phóng Tình lên cao, ra sức không cho nó thu mình vào ống kính, sau đó uốn người nghiên cứu điện thoại, nào ngờ lại bấm trúng vào nút tạm dừng thu hình.
Lúc cô vừa ấn quay tiếp thì Wechat bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn nhắc nhở có người tên S đã gửi hình ảnh cho Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt ấn mở ra, người S lại nhắn thêm một tin nhắn văn bản đến, Từ tiểu thư, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô mãi không được, tôi chỉ muốn biết cô đã uống thuốc chống trầm cảm hết chưa? Có cần sắp xếp thêm đợt trị liệu nữa không
Từ Phóng Tình bị trầm cảm sao?
Tại sao không nghe chị ấy nói, không đúng, nếu cô có hỏi thì chị ấy sẽ nói ra chuyện của bản thân sao?
Cái gì cũng không.
Tiêu Ái Nguyệt rối bời, chẳng còn tâm tình nghĩ cách trốn quỳ nữa, cô ngoan ngoãn đặt di động trở lại chỗ cũ rồi im lặng xóa tin nhắn của S.
Lúc Từ Phóng Tình tắm rửa xong đi ra liền phát hiện bàn phím vẫn bị Tiêu Ái Nguyệt quỳ hỏng, cô nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, em lại làm sai."
Cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt có chút sa sút, cô vịn đầu gối chậm rãi đứng lên, "Em có việc muốn hỏi chị."
"Em có thể hỏi." Từ Phóng Tình cầm điện thoại của mình lên nhìn một chút, hững hờ nói, "Nhưng tôi chỉ trả lời vấn đề tôi muốn."
"Có phải chị đang giấu em rất nhiều chuyện?" Tiêu Ái Nguyệt ngồi lên sofa, hai tay không ngừng đấm vào bắp chân của mình, buồn bã hỏi, "Có phải chị thật sự không muốn nói hết mọi chuyện cho em biết?"
Từ Phóng Tình chậm rãi ngẩng đầu, "Không có."
"Có."
"Không có."
"Có!"
"Tiêu Ái Nguyệt, em thử lớn tiếng với tôi một lần nữa thử xem!" Sắc mặt Từ Phóng Tình ám trầm, "Giọng em lớn như vậy, sao không đi làm cổ động viên đi? Lớn tiếng với tôi làm gì, sao mấy chuyện khác không thấy em ăn to nói lớn được như thế, em thật sự cho rằng béo lên rồi nên muốn làm gì làm sao."
"Em muốn biết." Sau khi Tiêu Ái Nguyệt bị khinh bỉ một trận, thái độ vẫn rất chân thành, "Em muốn biết quá khứ của chị, muốn hiểu chuyện cũ của chị, kể cả sở thích, tình cảm, từng li từng tí của chị, cái gì em cũng muốn biết."
"Biết rồi, sau đó thì sao?" Nghe người kia nói xong, trên mặt Từ Phóng Tình nổi lên nụ cười châm chọc lạ thường, "Em có thể làm gì? Em có thể thay đổi điều gì sao? Đừng đem lòng hiếu kỳ của em áp đặt lên tôi.
Tiêu Ái Nguyệt, quá khứ của tôi có thế nào cũng không liên quan đến em, dù là tốt hay xấu cũng đều đã qua rồi, người đang đứng ở trước mặt em là tôi của hiện tại.
Thay vào đó, em nên can đảm đối mặt với chính mình thì tốt hơn, cuộc sống cá nhân của em rất rối loạn, không phải ai cũng không quả quyết giống như em đâu, cho nên hãy ngưng hiếu kỳ đi, em không phải Doraemon nên sẽ không có năng lực trở lại quá khứ."
"Em không phải hiếu kỳ."
Từ Phóng Tình lãnh đạm " a" một câu rồi hờ hững nói, "Em muốn nói cho tôi biết là bởi vì yêu sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhìn thẳng mặt cô, chậm rãi giải thích, "Em là bởi vì đau lòng."
Quả nhiên không khác gì suy nghĩ của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt dùng lời kịch cũ trả lời.
Từ Phóng Tình hơi ngước mặt, khịt mũi coi thường, "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có kẻ yếu mới khiến người ta đau lòng."
"Nếu chị không muốn nói thì thôi vậy." Tiêu Ái Nguyệt hết cách với người phụ nữ quật cường này, "Vậy tóm lại là chị phải nói cho em biết tại sao chị lại vừa đồng ý với Quý Văn Việt để em đến phòng sales, lại vừa tìm người thay em từ chức?"
"Quý Văn Việt? Em nhớ tên cũng rõ quá ha." Từ Phóng Tình nhìn cô, "Tôi nghĩ sao thì làm vậy thôi."
Tiêu Ái Nguyệt thấy cô ngồi lên giường liền vội vàng đi theo, nhưng mông còn chưa kịp đặt xuống liền bị Từ Phóng Tình quát lớn, "Đi thay quần áo rồi rửa mặt."
"Vì sao lại rửa mặt? Em tắm rồi mà." Tiêu Ái Nguyệt lười biếng trả lời.
"Lúc nãy về, tôi sờ mặt em mà chưa có rửa tay."
Người phụ nữ này có bệnh thích sạch sẽ, ngay cả bản thân cũng ghét bỏ, Tiêu Ái Nguyệt yên lặng liếc mắt, "A, em đi ngay."
Băng gạc trên tay Tiêu Ái Nguyệt bị mở ra, ngón tay vẫn còn hơi sưng, Từ Phóng Tình nhìn cô vụng về thoa thuốc lên ngón tay, ánh mắt lấp lóe, "Tiêu Ái Nguyệt."
"Ừm?"
"Tôi từ chức rồi."
"Em biết." Tiêu Ái Nguyệt thoáng dừng bàn tay đang cầm tăm bông lại một chút, "Jojo có nói em nghe, em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Em chuẩn bị cái gì?" Từ Phóng Tình không rõ rốt cuộc Tiêu Ái Nguyệt đã biết được bao nhiêu chuyện, cô lãnh đạm hỏi, "Muốn sống cùng tôi nên chuẩn bị ra đầu đường xin ăn sao?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt không nhanh không chậm lau sạch thuốc, sau đó dọn dẹp tăm bông rồi xuống giường, cô tiến lại nơi hẻo lánh bên cạnh màn cửa, mở vali của mình lục lọi một hồi móc ra một quyển sổ tiết kiệm, xong lại quay người đối diện Từ Phóng Tình giơ quyển sổ lên, "Cái này là sổ tiết kiệm kỳ hạn năm năm, lúc đầu, em định tiết kiệm cho em trai học đại học, sang năm sẽ đáo hạn.
Bây giờ nó không cần dùng nữa, mẹ của em đã có tiền tiết kiệm cho nó rồi.
Chỗ tiền này không nhiều, chỉ có hai trăm ngàn thôi, hmm...!cho chị hết đó."
Từ Phóng Tình không nói lời nào, cô chỉ nhìn chằm chặp vào mặt Tiêu Ái Nguyệt, không cự tuyệt, cũng không đưa tay nhận sổ tiết kiệm.
Tiêu Ái Nguyệt bò lên giường nhét sổ vào tay người nọ, "Em biết không nhiều nhưng em sẽ cố gắng làm việc thật tốt, vả lại em không biết xài tiền, cũng không biết cái gì gọi là người biết tiêu tiền mới có thể kiếm ra tiền.
Dù sao đi nữa thì chị cũng cầm lấy đi, chỉ cần chúng ta có tay có chân sẽ không thể chết đói được, có thể cuộc sống không được sung túc nhưng vẫn thừa sức sống qua những ngày tháng giản dị bình thường."
Từ Phóng Tình thở dài nhẹ nhõm, cô nhắm mắt lại, tay phải như dùng hết toàn lực cầm lấy sổ tiết kiệm của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, sao em lại ngốc như vậy."
Lời này không phải câu hỏi, Tiêu Ái Nguyệt cũng không để ý, cô quỳ ở trước mặt Từ Phóng Tình, vui tươi cười nói, "Chị nói lúc trước chị không có gì cả, em cũng muốn nói cho chị biết điều đó chẳng liên quan gì đến tình cảm của chúng ta.
Ai cũng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, chỉ cần chúng ta kề vai sát cánh thì không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì cả."
Từ Phóng Tình nửa ngày không đáp lời.
Tiêu Ái Nguyệt tắt đèn đi ngủ, cô ôm lấy thân thể của người kia từ sau lưng, giọng nói nhu hòa, "Tình Tình, chị không phải là kẻ yếu, nhưng em vẫn đau lòng chị."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình hơi ghét bỏ, "Buông tay ra đi, tay của em vừa mới thoa thuốc, đừng có trây hết lên người tôi."
Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương đã bị lời thổ lộ của mình cảm hóa nên không khỏi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, "Không, em muốn ôm chị."
"Tôi đếm ba."
"Không buông."
"Một, hai, ba."
"Không buông." Tiêu Ái Nguyệt không thèm đếm xỉa, "Em không muốn rời xa chị."
"Bịch" một tiếng, Từ Phóng Tình động chân, cô bật đèn lên, mặt vô cảm nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác ngồi dưới đất, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn chết sao?!".
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 84
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Loading...