Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt múc một muỗng cháo, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Đã bắt đầu giảm."
Từ Phóng Tình khóa chặt ánh mắt lên cục mỡ lộ ra bên hông đối phương rồi bật cười một tiếng, "Đừng chỉ nói mà không làm.
Tiêu Ái Nguyệt, em đã đến từng tuổi này mà lại còn béo thêm thì ngay cả dì cũng không thể làm, chỉ có thể xưng là bác gái thôi."
Tiêu Ái Nguyệt đứng hình mấy giây, cô mất khẩu vị nhìn chén cháo, "Vậy em không ăn nữa."
Từ Phóng Tình cong mắt, "Em dám?"
Rốt cuộc chị muốn em thế nào a! Tiêu Ái Nguyệt uể oải nghiêm mặt nói, "Chẳng phải chị muốn em giảm béo sao?"
"Ăn xong rồi tính." Từ Phóng Tình đi đến đá vào bắp chân của cô, ra hiệu nói, "Ngày mai lại bắt đầu giảm."
Được lắm! Tiêu Ái Nguyệt lại cầm thìa lên, vui mừng uống xong cháo hoa còn lại.
Bảo cô đi ăn máng khác không phải là lời nói đùa, Từ Phóng Tình thật sự cầm một bản hợp đồng lao động ra rồi kêu Tiêu Ái Nguyệt đọc hết, ký tên xong trả lại cho cô.
Tiêu Ái Nguyệt nghi hoặc vạn phần, "Tại sao đột nhiên lại quyết định như vậy?"
"Tôi nghĩ đã đến lúc kiểm nghiệm thành tích của em rồi." Từ Phóng Tình giải thích không rõ ràng khiến Tiêu Ái Nguyệt càng thêm chóng mặt, "Em ký tên đi."
Tiêu Ái Nguyệt lật qua lật lại mấy trang giấy vài lần, càng lật càng đau đầu, "Đại cổ đông của công ty này là cô của Đông Văn Giang, em có thể được tuyển khi không có sự đồng ý của bà ấy sao? Hơn nữa em sẽ làm việc gì? Em có thể làm được gì cho công ty của bà ấy chứ?"
"Em không tin tôi sao?" Từ Phóng Tình bắt chéo hai chân, hàn ý như ẩn như hiện trên mặt, "Tiêu Ái Nguyệt, em không tin tôi?"
"Tin!" Tiêu Ái Nguyệt khẽ cắn môi cầm bút ký đồng ý, "Chị kêu em xông pha khói lửa, em cũng sẽ đi."
Xông pha khói lửa thì không có hứng thú nhưng cô phải đối mặt với Từ Giang Hoan.
Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt về đến công ty, Từ Giang Hoan vẫn chưa về, cô sắp xếp và sửa sang tài liệu trên máy tính một chút rồi nhấn xóa.
Lúc Từ Giang Hoan trở về liền bắt gặp người kia đang ngẩn người bèn trêu ghẹo, "Sao vậy? Hồn về nơi đâu rồi?"
Thư ký của Từ Giang Hoan đứng cười sau lưng.
Tiêu Ái Nguyệt hết sức nghiêm túc đứng lên đi tới trước vài bước rồi kéo Từ Giang Hoan theo, "Tổng giám đốc Từ, tôi có việc muốn nói chuyện riêng với cô."
Tâm tình của Từ Giang Hoan có vẻ không tệ lắm, cô đóng cửa phòng làm việc lại rồi ân cần hỏi han, "Chị không sao chứ? Người trong điện thoại hôm nay là Từ Phóng Tình sao?"
"Ừm." Tiêu Ái Nguyệt buồn bực trả lời, "Là chị ấy."
"Vậy thì tôi có thể lý giải được tại sao chị ấy lại luôn có địch ý với tôi rồi." Từ Giang Hoan rót một ly sữa, khoa trương ngồi đối diện Tiêu Ái Nguyệt, "Từ tiểu thư có thành kiến với tôi rất lớn, tôi đoán là bởi vì chị."
Tiêu Ái Nguyệt không cảm thấy Từ Phóng Tình chán ghét đối phương, nhưng không thích là thật.
Nghe Từ Giang Hoan nói xấu sau lưng chị ấy khiến cô có chút không vui, "Tính chị ấy vốn là vậy đó, chị ấy không có thành kiến gì với cô đâu."
Từ Giang Hoan nhìn thẳng vào mặt cô, miệng nhếch lên cười một tiếng, cũng không giải thích gì nhiều, "Được rồi, chị tìm tôi có chuyện gì? Nghe nói hôm qua chị uống nhiều quá hả?"
"Không có việc gì." Tiêu Ái Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, cô qua loa cười, trực tiếp ngả bài, "Tôi muốn đi ăn máng khác."
Từ Giang Hoan bỗng nhiên run người một cái, tay cầm con chuột bóp rắc một tiếng, "Cái gì?"
"Chúng ta vốn dĩ không có ký hợp đồng, kỳ thật tôi cũng không cần cáo biệt nhưng tôi cảm thấy nên chính miệng nói cho cô biết thì tốt hơn." Tiêu Ái Nguyệt thấy biểu lộ khó coi của đối phương, trong lòng cũng không thoải mái, "Hy vọng cô có thể vượt qua khó khăn lần này."
Dù đã tận lực giữ bản thân không nổi giận nhưng vẫn không thể che giấu được sự phẫn nộ, Từ Giang Hoan c@'n môi dưới, ngữ khí lạnh lẽo, "Là ý của Từ tiểu thư?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe người kia nhắc đến Từ Phóng Tình lần nữa, áy náy vốn có đã sớm hóa thành hư hữu nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy bực bội, "Cô đừng nhắc đến chị ấy, chuyện không liên quan gì đến chị ấy, là tự tôi muốn từ chức, có lẽ là do tôi không hợp...!không hợp với công việc và hoàng cảnh ở đây."
Biển hiện xù lông của Tiêu Ái Nguyệt càng làm Từ Giang Hoan thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Cô tựa lưng vào ghế, lần đầu tiên người có tính cách cao ngạo này lại không đánh trả, thần sắc cô vẫn giống nhau ngày thường, giọng nói có hơi cô đơn, "Đây không phải là ý của chị đúng không?"
Có đúng hay không quan trọng như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt gãi cái trán nói, "Tôi...!tóm lại là tôi nhất định phải đi."
Câu trả lời này chính là sự khẳng định, Từ Giang Hoan không cần nhiều lời nữa, cô cầm lấy điện thoại trên bàn, mặt không thay đổi hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Số điện thoại của chị ta là bao nhiêu? Tôi muốn nói chuyện với chị ta một chút."
"Cô muốn nói chuyện gì?" Tiêu Ái Nguyệt không khỏi kháng cự, "Là tôi từ chức, cô đừng làm như thể cô biết rõ lắm ấy, là tôi có lỗi với cô, không phải chị ấy, cần gì thì cứ đàm phán với tôi đây này."
"Được! Vậy tôi đàm phán với chị!" Từ Giang Hoan cúp điện thoại, mặt mũi tràn đầy oán giận hỏi, "Đến bây giờ chị cũng không chịu để tôi chất vấn chị ta!? Chị ta vốn có thành kiến với tôi! Chị biết điều đó nhưng chị lại đứng về bên kia! Chúng ta rõ ràng đang hợp tác rất vui vẻ! Tại sao? Chỉ vì vài ba câu của chị ta mà chị có thể vứt bỏ tôi, vứt bỏ tương lai của chúng ta.
Tiêu Ái Nguyệt, chị xứng với tôi sao?"
Những lời này không thể nghi ngờ chính là đòn cảnh cáo Tiêu Ái Nguyệt, coi như cô không chịu thừa nhận nhưng không thể phủ nhận sự ảnh hưởng của Từ Phóng Tình đối cuộc sống của cô.
Chị ấy đã thành công tách Từ Giang Hoan và Tiêu Ái Nguyệt ra, còn từng bước dẫn dắt cô đi lên phía trước.
Ngày xưa, cô đã từng rất thích như vậy, song bây giờ cũng không có cảm tưởng gì quá lớn, nhưng câu hỏi của Từ Giang Hoan lại làm cô giật mình hiểu ra Từ Phóng Tình vẫn luôn nắm trong tay hết thảy, bao gồm cả vòng bạn bè của cô.
"Chị Tiêu, đừng đi có được hay không?" Vành mắt của Từ Giang Hoan đỏ lên, "Chị là người bạn duy nhất của tôi."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn đối phương chăm chú rồi nắm lấy cánh tay đang run rẩy kia, vẻ mặt lo lắng, trong giọng nói mê người có sự thân thiết, "Chúng ta sẽ vẫn là bạn."
Từ Giang Hoan giang hai cánh tay ôm thân thể mềm mại của đối phương vào ngực, không thể đè nén cảm xúc muốn khóc, "Chị Tiêu, tôi thật sự rất thích chị."
Hai người đã đi đến được hôm nay cũng có thể xem như thích nhau, nhưng chỉ cần có Từ Phóng Tình ở đây, Tiêu Ái Nguyệt vĩnh viễn sẽ không có cách nào tiếp nhận tâm ý của người kia.
Chỉ cần có Từ Phóng Tình ở đây, Từ Giang Hoan cả đời đều sẽ không đến gần cô được.
Chỉ cần có Từ Phóng Tình ở đây, không ai có thể dao động được trái tim của Tiêu Ái Nguyệt dù chỉ một ly, không một ai.
Như vậy cũng không phải là không tốt, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ.
Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, cô không thể vứt bỏ một nửa công trình sang một bên, trách nhiệm và lương tâm của cô cũng không cho phép.
Buổi chiều, cô đến công ty mới xem xét một chút mới phát hiện công ty này vốn không hề liên quan đến lĩnh vực nghiệp vụ của Từ Phóng Tình, chưa hết phiền muộn nửa ngày rồi lại bắt đầu đau khổ.
Bữa tối là mẹ Tiêu nấu cơm, Tiêu Hiếu Nam không có ở nhà, ngược lại Từ Phóng Tình đang giúp bà rửa rau.
Không gian của nhà này không lớn, Tiêu Ái Nguyệt thích phòng bếp nhất, nhưng sau khi mẹ Tiêu chuyển vào ở, tâm tình nấu cơm của cô đã biến mất.
Lúc Từ Phóng Tình ra ngoài, Tiêu Ái Nguyệt cắn cà chua hỏi mẹ Tiêu, "Mẹ, chừng nào mẹ mới về quê?"
"Sao? Chê mẹ chướng mắt à?" Mẹ Tiêu hung hăng trừng cô, "Con muốn đuổi mẹ về sao?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng đổi giọng giải thích, "Con thấy mẹ ở nhiều ngày như vậy nên mới quan tâm hỏi mà."
Lúc này, mẹ Tiêu mới nói, "Chờ qua sinh nhật của con xong rồi mẹ về ngay."
"Sinh nhật của con?" Tiêu Ái Nguyệt sững sờ lấy điện thoại ra xem lịch, "Hôm nay là ngày 13 tháng 10, mẹ, mẹ, chẳng phải sinh nhật của con là hôm qua sao?"
"..."
"Thật hả?" Mẹ Tiêu không đổi sắc mặt, "Vậy mẹ nhớ nhầm rồi."
"Nhưng mà..."
"Được rồi." Mẹ Tiêu tự biết mình đuối lý, cấp tốc cắt ngang cô, "Hai ngày nữa mẹ sẽ về, được chưa?"
Bất tri bất giác đã qua sinh nhật ba mươi tuổi nhưng hai người phụ nữ mà cô yêu nhất lại quên mất, điều này khiến Tiêu Ái Nguyệt rất thất vọng, "Nhưng mà hai người không nên..."
Mẹ Tiêu quên thì coi như xong đi, nhưng ngay cả Từ Phóng Tình...
Haiz, Tiêu Ái Nguyệt hít một hơi thật sâu, "Được rồi, qua thì cũng đã qua."
Lúc ăn cơm, tâm tình vẫn còn bị ảnh hưởng, Tiêu Ái Nguyệt không coi trọng ngày sinh nhật không có nghĩa là cô không thèm để ý, thế là mắt nhìn Từ Phóng Tình ở trên bàn cơm xen lẫn oán khí cực độ.
Từ Phóng Tình bị mẹ Tiêu kéo đến phòng bếp nói thầm mấy câu, có thể do chột dạ nên trên đường trở về mới chủ động yêu cầu lái xe, dứt khoát kéo Tiêu Ái Nguyệt ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
"Lúc em hai mươi tuổi không thể tưởng tượng ra được ba mươi tuổi sẽ như thế nào.
Hôm nay đã ba mươi tuổi nhưng lại có thể nhìn thấy bộ dáng bốn mươi tuổi, có phải em đã già rồi đúng không?" Tiêu Ái Nguyệt mở miệng cười khổ, "Mười năm như một nấc thang, năm nào cũng qua rất nhanh, đời người cũng dần đến đoạn cuối cùng, không có gì để chờ mong nữa."
"Em vẫn còn trẻ." Từ Phóng Tình nhàn nhạt tiếp lời như một người từng trải, "Ba mươi tuổi chỉ là mốc bắt đầu cuộc sống, không tính đến nếp nhăn nơi khoé mắt và mỡ bụng, em vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu tôi gặp mặt."
Tiêu Ái Nguyệt bật cười, "Là bộ dạng rất ngu ngốc? Em luôn cảm thấy câu tiếp theo của chị không được hay ho gì mấy."
Từ Phóng Tình từ chối cho ý kiến, khóe miệng toát ra ý cười nhợt nhạt, "Ngốc là sự thật."
"Hừ." Tiêu Ái Nguyệt ai oán quay đầu nhìn người nọ, "Chị biết em đâu phải là kẻ ngốc, chẳng qua là do em lười so đo thôi, bởi vì em yêu chị, em biết chị sẽ không làm em bị tổn thương."
Tóm lại là cô vẫn tự oán bản thân vì chuyện của Từ Giang Hoan.
Từ Phóng Tình liếc cô một cái, cười như không cười hỏi, "Cô ta ở trong lòng em quan trọng như vậy sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không nói, giống như đang ngầm thừa nhận.
Từ Phóng Tình vừa trêu tức lại vừa ra lệnh, "Nếu em không nỡ thì có thể trở lại tìm cô ta."
Giống như chuẩn bị đã lâu, Tiêu Ái Nguyệt không nhanh không chậm trả lời, "Vậy thì trông em rất là ngốc."
Xe đột nhiên ngừng giữa đường khiến còi báo động trong lòng Tiêu Ái Nguyệt lập tức vang dội.
Cô giương mắt nhìn tòa cao ốc xa lạ ở phía trước, Từ Phóng Tình đã xuống xe, sau đó phẩy tay ra hiệu Tiêu Ái Nguyệt đi theo.
Tiêu Ái Nguyệt không do dự theo đối phương lên tầng chín.
Tầng này vẫn còn đang được trang trí, bố cục bên trong đã xong, bảng hiệu không lớn không nhỏ đặt ở giữa tầng lầu khiến Tiêu Ái Nguyệt có chút kinh ngạc, đặc biệt là tên công ty và bàn tiếp tân đang lập loè tỏa sáng kia, "Công ty thương mại Thượng Hải Tiêu Thị?"
Từ Phóng Tình ôm eo Tiêu Ái Nguyệt từ phía sau rồi dùng sức nhéo cái eo mềm mại, thấy toàn thân đối phương run rẩy, cô khẽ cười một tiếng, sau đó thì thầm hướng dẫn bên tai Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em thật sự cho rằng tôi quên sinh nhật của em sao?"
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt như có con hươu đang chạy loạn, chỗ da thịt dính chặt với Từ Phóng Tình nóng đến dọa người, cảm giác sung sướng nhanh chóng kéo đến, "Đó là em hả?"
"Em không ngu ngốc đến nỗi sẽ tin tôi cho em làm cấp dưới của Đỗ Y Sơ đấy chứ? Tiêu Ái Nguyệt, em có nghiêm túc xem hợp đồng không?" Cảm nhận được người trong ngực kích động và khẩn trương, Từ Phóng Tình khẽ mím đôi môi mỏng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt v3 vành tai của Tiêu Ái Nguyệt, giọng nói trấn an mang theo ngạo mạn vô hạn, "Ngày mai bắt đầu, đây là công ty do chính em phụ trách, nhân viên trong đó đều là người của tôi, tuy tôi đã lui về ở ẩn nhưng cũng sẽ không ngồi yên chờ người khác đến đồ sát, hơn nữa tôi cũng không tin tưởng bất kỳ ai, gió to sóng vỗ nào ngờ được.
Tiêu Ái Nguyệt, cơ hội của em đã đến rồi đấy, tôi giao nơi này cho em, em làm cho tôi xem.
Tôi không yêu cầu em phải làm được giống như tôi nhưng phải có chút gì đó gọi là để trả lương cho mọi người."
"Cám ơn chị đã tin tưởng em." Bờ môi Tiêu Ái Nguyệt run rẩy không ngừng, nụ cười ngọt ngào hiện ra trên mặt, cô ngẩng đầu hôn một cái lên má của Từ Phóng Tình, "Em sẽ cố gắng không để chị thất vọng."
Từ Phóng Tình sờ đầu đối phương, "Em phải nhớ kỹ, ở trên thương trường, bất kỳ ai cũng đều có thể trở thành bạn bè hoặc kẻ thù của em, lợi ích luôn là trên hết, em phải vượt qua mọi thứ mới có thể tồn tại, tôi cũng thế."
Đủ rồi, không cần giải thích nữa.
Tiêu Ái Nguyệt xụi lơ nằm trong ngực người yêu nửa ngày đều không nói gì, cô cảm thấy Từ Phóng Tình đã thay đổi, chị ấy không còn nói vòng vo để Tiêu Ái Nguyệt đoán mò nữa mà sẽ giải thích và an ủi cô.
Điều này làm Tiêu Ái Nguyệt rất vui vẻ, cũng rất muốn khóc.
Từ Phóng Tình còn tưởng cô nghe không hiểu bèn nhéo bờ môn9 săn chắc một cái, rất lâu mới tung ra một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, em rất nặng nhưng tôi vẫn muốn, em mãi mãi quan trọng hơn họ."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
"Có gì tốt đẹp đâu mà cười, hừ.".
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 175
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Loading...