Để Chu Thu Vũ yên lòng và cũng quả thực là không khí học tập trong trường đột nhiên trở nên khẩn trương, đã mấy ngày Bùi Y Y không động vào tiểu thuyết. Sau khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, mọi người cùng ùa vào căng tin ăn cơm như bầy ong, cô mới lôi một quyển sách có trang bìa lòe loẹt ở tít trong ngăn bàn ra.
Hôm nay đã đến hạn phải trả bộ tiểu thuyết này, nhất định phải đọc xong trước khi tan học.
Trong sách không chỉ có “kiến thức quý giá” mà còn có cả đồ ăn thức uống, Bùi Y Y xem một lát mà đã thấy no rồi.
Bạn cùng bàn ăn cơm rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã về lớp, nói: “Lúc tớ đi lên, hình như nhìn thấy Trâu Diễn đang khóc.”
Bàn tay lật trang của Bùi Y Y khựng lại, “Vì sao thế?”
Trâu Diễn học ở lớp bên cạnh, thường xuyên sang tìm Bùi Y Y nên bạn cùng bàn cũng quen.
“Tớ cũng không biết, nhìn cô ấy có vẻ rất đau khổ, tớ gọi cô ấy mà cô ấy cũng không nghe thấy, chạy thẳng vào trong phòng học luôn rồi.”
Bùi Y Y gấp sách lại, lập tức đi sang lớp 12-9.
Quả nhiên Trâu Diễn đang gục xuống bàn khóc nức nở. Bùi Y Y hỏi ra mới biết, hóa ra bạn trai cô ấy thích người khác, đòi chia tay cô ấy.
“Cậu ta không những đòi chia tay, mà còn chê tớ lùn không xứng với cậu ta.”
Bùi Y Y nắm tay lại, “Cậu đừng khóc nữa, để tớ đi đấm cho cậu ta một trận phát khóc luôn.”
Bạn trai của Trâu Diễn học lớp 12-10, bạn cùng lớp nói nhìn thấy cậu ta đi đến phòng thay đồ.
Phòng thay đồ nằm cạnh sân bóng rổ, không to lắm. Ngoài việc thay đồ chơi bóng rổ thu đông, thì bình thường cũng chẳng có ai sử dụng.
Lúc Bùi Y Y tìm đến đó, quả nhiên cánh cửa phòng thay đổ chỉ khép hờ.
Trong ngày nắng chảy mỡ như thế này chẳng có lấy ma nào chơi bóng rổ, hơn nữa đồng phục rộng rãi, cần gì phải thay quần áo? Chẳng lẽ hắn đưa “tuesday” đến đây vụng trộm ư?
Bùi Y Y tức không kiềm chế được, tung chân đạp bung cánh cửa ra, “Cẩu nam nữ, nếu mày động vào đôi cánh của chị em tao, tao nhất định sẽ hủy hoại thiên đường của mày!”
Cánh cửa bằng sắt nặng nề, đập vào tường phát ra tiếng động inh tai, Bùi Y Y và nam sinh đang thay quần nhìn thẳng vào nhau, ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Sao lại như thế này? Sao lại là Thẩm Ý...
Rõ ràng Thẩm Ý vừa chơi bóng rổ xong, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cơ bắp của anh không tính là cường tráng, nhưng đường nét rõ ràng, cân xứng vừa vặn, nhìn có vẻ thanh thoát sạch sẽ.
Bùi Y Y đột ngột xông vào khiến anh nhíu mày, anh kéo chiếc quần đã cởi được một phần ba lên, cất giọng lạnh tanh: “Ra ngoài.”
Lúc này Thẩm Ý không đeo kính, khi giọt mồ hôi trên tóc mái nhỏ xuống, vừa vặn rơi xuống sống mũi cao thẳng của anh. Điều này đã lật đổ hình tượng trí thức trong sáng nhất quán của anh, khiến bản chất vô lại trong xương tủy toát ra qua vẻ bề ngoài.
Cơ thể của Bùi Y Y nổi lên phản ứng, tay chân cô run lẩy bẩy, trong bụng dưới có luồng nhiệt đang tỏa ra tứ phía.
Bộ ngực nở nang... cầu xin anh cho em... sờ soạng... tiết ra nước...
Đầu Bùi Y Y kêu lùng bùng, cô dứt khoát xoay người đóng cửa rồi khóa trái lại.
Thẩm Ý bị một loạt hành động của cô làm cho sửng sốt, anh cau mày nói: “Em điên à?”
Bùi Y Y giấu hai tay sau lưng, xoắn xuýt vào nhau, nhưng lúc xoay người lại vẻ mặt của cô lại vô cùng ngang ngược, “Cởi quần ra cho em sờ cái.”
Vừa dứt lời, Thẩm Ý cười xùy một tiếng, anh đi đến kéo then cài cửa ra, giọng điệu đã hòa hoãn hơn: “Ra ngoài.”
Bùi Y Y tựa lưng vào cửa sắt, không nhúc nhích.
Cô có đôi mắt hạnh điển hình, rõ ràng muốn làm chị đại áp chế anh nhưng ánh mắt lại trong sáng vô tội, vẫn chưa mất đi vẻ trẻ con đáng yêu khiến người ta xao xuyến.
Thẩm Ý là người thế nào, chút tâm tư và mánh khóe này của Bùi Y Y, anh chẳng cần đoán cũng nhìn thấu được. Thẩm Ý vốn đang nóng sẵn, bị cô nhìn bằng đôi mắt ngập nước như thế này, tự dưng lòng dạ anh càng thêm nóng nảy. Anh kéo tay cô, định đẩy cô ra ngoài, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào bàn tay mềm mại của cô, anh lập tức thay đổi ý định.
Thẩm Ý dằn những ý nghĩ rạo rực xuống, hù dọa cô: “Cho em một cơ hội cuối cùng, nếu không chốc nữa mà khóc thì cũng không mở cửa đâu.”
“Ai khóc còn chưa chắc đâu.” Bùi Y Y mạnh miệng bật lại. Cô đã cắn môi một lúc lâu, bây giờ khi cô lên tiếng có thể nhìn thấy một hàng dấu răng rõ ràng trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Thẩm Ý nghe thấy thế thì bật cười, ngón tay thon dài lướt qua bờ eo Bùi Y Y, kéo chốt cửa lại, “Thực ra anh đã định tha cho em rồi, lần này là do em tự dâng mình tới cửa đấy nhé.”
Bùi Y Y cảm thấy lời của anh có ẩn ý gì đó, nhưng cô còn chưa kịp hiểu rõ ẩn ý đấy, Thẩm Ý đã ấn cô ngồi lên ghế dài, sức lực trên tay anh khá mạnh, túm vai khiến cô phát đau lên.
Bùi Y Y bị anh túm lấy, không tự chủ được mà rụt cổ lại. “Sợ anh? Vừa rồi còn mạnh miệng lắm cơ mà?”
“Em không sợ anh...” Bùi Y Y cố hết sức thả lỏng người. “Không sợ anh thì là gì? Thích anh à?”
Bùi Y Y không đáp lại, cô đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ cất đồ sau lưng anh. Nó có màu xanh nước biển, rất ngay ngắn, nhưng không được ai lau chùi trong thời gian dài nên đã phủ bụi.
Thẩm Ý nhếch môi, nói: “Xem ra chính là thích anh rồi.”
Bùi Y Y mím môi, ánh mắt lại từ tủ cất đồ nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Ý, “Anh đợi em ở trong rừng cây nhỏ đến mức ngủ thiếp đi, thế thì xem ra anh cũng thích em rồi.”
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 10
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương tiếp
Loading...