Bùi Thông vừa vừa chu đáo vừa nhẫn nại, nói: “Sang năm là thi đại học rồi, điểm văn hóa của em thấp quá cũng không được, bây giờ học bù những môn tự nhiên cũng chẳng kịp nữa, mấy môn xã hội của em thì khá hơn một chút. Thời gian này tập trung vào các môn xã hội đi, tranh thủ kéo điểm tổng cao lên một chút, tối nay anh sẽ giảng đề Tiếng Anh cho em.”
“Hôm nay cô giáo đã giảng đề rồi.”
“Vậy em biết làm hết chưa?” Bùi Y Y lập tức im bặt.
“Bây giờ anh sẽ giảng từ câu đầu tiên cho em, em nghe là chính, sau này anh sẽ chỉnh sửa rồi ghi ra cho em, thực ra mấy môn này không khó đâu, đọc nhiều nhớ nhiều là được.”
Bùi Y Y ngơ ngác, “Thế sao em lại cảm thấy khó vậy nhỉ?” “Em đã động não chưa?”
“Chưa.” Bùi Y Y trả lời rất thẳng thắn.
“Bỏ chút tâm trí đọc tiểu thuyết của em vào trong việc học hành, thành tích của em tuyệt đối sẽ không kém như thế này.”
Có lẽ là vì Chu Thu Vũ đã nổi giận thật sự, Bùi Y Y cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Bùi Thông giảng bài cho cô một hồi lâu, cô vẫn tập trung lắng nghe, không hiểu thì hỏi, không còn ù ù cạc cạc như trước đây nữa.
Lúc này, Bùi Y Y lại bắt đầu hí hửng, cảm thấy mình cũng không ngốc như vậy, chỉ là do không chú tâm học hành mà thôi. Nếu cô chăm chỉ học hành, chí ít môn nào cũng đạt điểm chuẩn một cách rất dễ dàng.
Hôm sau, Bùi Y Y dậy từ sáng sớm, giúp Chu Thu Vũ bưng bê bữa sáng, còn chủ động đi gọi Bùi Phú Niên dậy, bóp kem đánh răng cho ông. Những chiêu này Bùi Y Y đã dùng quen, chỉ là lần này cơn giận của Chu Thu Vũ không nhỏ, chẳng buồn để mắt đến cô.
Bùi Phú Niên bất chợt hô ầm lên, lập tức cười ha hả trên bàn cơm, “Y Y vẫn là đứa rất hiểu chuyện.”
Chu Thu Vũ trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, con trai con gái cắm cúi ăn sáng, một mình Bùi Phú Niên ha ha một hồi, tự chuốc lấy lạnh nhạt cúi đầu húp mì.
Lúc sắp ăn xong, Bùi Thông lên tiếng: “Bố, hay là bố đưa điện thoại cũ của bố cho con dùng đi.”
“Chẳng phải con bảo là con không cần sao?”
“Có điện thoại vẫn tiện hơn, đôi khi tra tài liệu học tập, có lúc còn thảo luận đề bài với các bạn khác.”
Bùi Phú Niên và Chu Thu Vũ rất yên tâm về Bùi Thông, ông trực tiếp về phòng tìm điện thoại và sạc pin đưa cho cậu, Bùi Thông cũng không bỏ vào cặp mà nói: “Tối về nhà dùng sau ạ.”
Bùi Y Y liếc mắt một cái, biết tỏng trong lòng.
Vác bộ mặt bí xị đi đến trường, Trâu Diễn an ủi Bùi Y Y cả đoạn đường, nhưng cô vẫn không thể phấn chấn lên được.
Cô cảm thấy cô không còn vui vẻ được nữa rồi.
Bùi Y Y vừa ngồi xuống ghế đã nằm nhoài ra bàn, thì Thẩm Ý đi vào lớp.
Anh cao hơn những bạn nam cùng trang lứa một chút, quan trọng là còn đẹp trai, vừa bước vào lớp là như một dải ánh sáng xuyên qua tầng mây trĩu nặng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bùi Y Y vừa nhìn một cái đã mơ hồ cảm thấy niềm vui của mình quay lại rồi.
Vào giờ tan học hôm qua, có rất nhiều bạn học nhìn thấy hành động thân thiết giữa cô và Thẩm Ý. Bây giờ mọi người đều chống mắt lên nhìn về phía hai người, muốn căn cứ vào sự tương tác của họ để suy đoán mối quan hệ của hai người. Nhưng hôm qua vẫn còn xách balo hộ rồi về cùng với nhau, hôm nay thì “anh đầu sông em cuối sông”, chẳng buồn nhìn nhau lấy một cái.
Mọi người ai nấy đều nghi hoặc, thấp giọng bàn tán.
Thực ra Bùi Y Y cũng đang chờ Thẩm Ý nói chuyện với cô, nhưng đợi nửa ngày mà anh vẫn chỉ ngồi ở đó, không hề có ý định đến nói chuyện với cô.
Bùi Y Y lại bắt đầu buồn rầu, nghĩ ngợi có phải Thẩm Ý vẫn chưa tha thứ cho cô hay không.
Haiz, lắm chuyện phải lo nghĩ quá, phiền não chết đi được.
Không đợi Bùi Y Y suy xét ra kết quả gì, giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu rồi.
Giờ tự học buổi sáng mỗi ngày đều là đọc bài. Lần này mọi người còn chưa kịp đọc thì thầy chủ nhiệm đã tới.
Thầy chủ nhiệm là một ông cụ non*, dạy ngữ văn, bình thường nói năng rất nho nhã. Sau khi bước vào lớp, việc đầu tiên là bảo cả lớp dừng lại, sau đó
cho học sinh mới vào lớp tự giới thiệu bản thân với mọi người.
*Từ gốc (小老头) chỉ những người trẻ tuổi nhưng lại có tác phong của người già.
Bùi Y Y vừa nghe thấy thế bèn xốc lại tinh thần, cái tình tiết này cô đã đọc rất nhiều ở trong truyện thanh xuân vườn trường.
Nam chính chuyển trường đến, mở màn đều là giáo viên chủ nhiệm cho nam chính tự giới thiệu, rồi thì là mà nam chính luôn luôn vì quá đẹp trai hoặc là nhân vật đình đám nào đó, ngay từ ban đầu đã thu hút khiến mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
Bùi Y Y tiếp thu tinh hoa, đợi Thẩm Ý giới thiệu xong, cô lập tức ra sức vỗ tay.
Cả lớp nhìn về phía cô, thầy chủ nhiệm nhìn về phía cô, Thẩm Ý cũng nhìn về phía cô, Bùi Y Y lập tức suy sụp.
Sao lại như thế này, rõ ràng trong tiểu thuyết không viết như này mà...
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 24
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương tiếp
Loading...