Sản phẩm của bọn họ còn có đồ điện gia dụng, không thể tùy tiện ném xuống đất là có thể bán được.
Vậy phải kinh doanh như thế nào?
Lúc trước, khi An Tĩnh Nguyên đến đây không nghĩ Phương Kiến Quốc có thể sắp xếp cửa hàng gọn gàng như vậy, ngay cả chứng nhận cũng lấy rồi.
Cho nên anh không nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ anh ta vừa hỏi như vậy, nhất thời thật đúng là không nghĩ ra cách gì dễ làm.
Hai người thương lượng một hồi cũng không ra kết quả gì.
Cuối cùng An Tĩnh Nguyên nói:
"Bỏ đi, chờ tôi trở về suy nghĩ lại, nhân tiện hỏi ý kiến chị dâu của anh."
An Tĩnh Nguyên mua ít đồ trở vê nhà.
Về đến nhà, anh kể chuyện vừa thương lượng với Phương Kiến Quốc cho Cố Chi Nghiên:
"Ngày tốt, tìm người xem là được, chủ yếu là bây giờ còn là thời đại quốc doanh, anh phải nghĩ làm cái gì mới có thể tạo sự hấp dẫn cho ngày mở bán."
Cố Chi Nghiên không cần nghĩ ngợi liền nói:
"Chiết khấu khai trương nhé, mua bao nhiêu sẽ được tặng quà nhỏ."
Sống lâu một đời, Cố Chi Nghiên đối với chuyện này cũng không xa lạ.
Cái này giống đồ ăn, là đạo lý mua nhiều rau tặng bạn một nắm hành lá, chính là nhắm vào tâm lý thích hưởng lợi của tất cả mọi người.
An Tĩnh Nguyên hơi nhíu mày.
Lúc trước anh có đề cập qua ý tưởng này với Phương Kiến Quốc, nhưng lại cảm thấy bây giờ là thời đại quốc doanh, nếu thực sự làm như vậy, sẽ khiến cho đối phương ngứa mắt.
Kỳ thực là anh có chút lo lắng, sợ sẽ có người đến quấy rối:
"Cái này có thể đưa tới tai họa không?"
Anh sợ cái gì vậy?”
Cố Chi Nghiên biết anh đang lo lắng cái gì:
"Chúng ta chiết khấu cũng không cần quá nhiều, tặng đồ cũng không phải quá lớn, tùy ý chọn đồ là được rồi, doanh nghiệp tư nhân được chính phủ cho phép, chúng ta mới vừa khai trương, nhắm chừng bọn họ cũng sẽ không làm được gì."
An Tĩnh Nguyên hơi trâm ngâm, nhanh chóng nói:
"Được, anh lập tức cho người chọn ngày tốt."
Anh vừa dứt lời, em bé bên cạnh lại đột nhiên bắt đầu kêu lên.
Anh vội đứng dậy nhìn em bé.
Hai em bé đều nằm trên giường, anh lớn ngủ ngon lành, em nhỏ tay chân nhẹ nhàng khua, hàng mi dài ra, miệng cũng há to, bắt đầu khóc.
Từ khi An Tĩnh Nguyên làm cha, anh đã thực sự nghiêm túc học cách làm cha.
Cho nên vừa thấy tình huống này, anh đoán em bé hoặc là không thoải mái hoặc là đói bụng.
Anh ôm lấy em bé, lấy tay sờ vào mông em bé, khô ráo.
Vì thế anh ôm em bé đưa cho Cố Chỉ Nghiên:
"Mông không ướt, hình như là đói bụng, cho thằng bé bú chút đi."
Anh nói xong thì hơi mím môi, đôi mắt hẹp dài hơi liếc nhìn bộ ngực của người phụ nữ, ánh mặt lộ ra tia tham lam.
Cố Chi Nghiên nhanh chóng nhận lấy em bé:
"Anh xem cái gì, xem cũng không có cho anh uống đâu."
An Tĩnh Nguyên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, ánh mắt dán vào bộ ngực của cô, nói thâm:
"Không uống cũng được."
"Hay là lát nữa cho em bé bú xong, em... cho anh chơi một chút?”
Cố Chi Nghiên nghe vậy thì tay run run, trừng mắt nhìn anh một cái:
"Đã làm cha rôi mà còn không đứng đắn."
An Tĩnh Nguyên cười cười, đôi mắt hẹp dài vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cô:
"Nếu anh đứng đắn, chúng ta sao lại có em bé?"
Cố Chi Nghiên không nói gì, cô bắt đầu cởi trang phục.
Nhìn thấy người đàn ông còn nhìn chằm chằm, cô trừng mắt:
“Nhìn em làm gì, qua một bên đi."
"Không ăn được thì cho anh xem một chút không được sao?”
An Tĩnh Nguyên nói bằng giọng đáng thương:
"Sao em nhỏ mọn như vậy?"
Cố Chi Nghiên không phải là keo kiệt, cô cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì còn có hai đứa con ở bên cạnh, cảm giác rất lạ:
"Hai đứa con tuy rằng bé tí, nhưng bọn chúng đang nhìn."
An Tĩnh Nguyên lại nói:
"Bọn trẻ còn chưa mở mắt, có thể nhìn thấy cái gì chứ?"
Vừa dứt lời, vốn dĩ người anh lớn còn đang im lặng nằm ngủ trên giường nhanh chóng khua chân, bắt đầu kêu lên, nhịp điệu giống với người em nhỏ lúc nãy, giống như là đã thương lượng.
Cố Chi Nghiên nhếch môi cười:
"Anh xem đi, anh lớn kháng nghị rồi, anh còn nói nhìn cái gì?"
An Tĩnh Nguyên trợn tròn mắt, đứa nhỏ này sao có thể kêu lên đúng lúc như vậy?
Cố Chi Nghiên nhìn thấy anh không nhúc nhích, đá vào bắp chân anh: "Anh còn thất thần làm gì, chắc chắn đứa nhỏ đói bụng, nhanh đi dỗ nó đi, chờ em cho thằng nhỏ bú xong tới lượt nó."
An Tĩnh Nguyên khẽ thở dài, mặc kệ đứa bé kia có thật sự đói bụng hay không, bây giờ nó đang khóc, anh chỉ có thể dỗ cho im lặng.
Thập Niên 70 Người Vợ Ngọt Ngào
Chương 132
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương tiếp
Loading...