Chuyện hai người bọn họ hẹn hò còn chưa tính, lại bi người khác phát hiện. Nhưng mau chốt, người khác này lại là An Tính Nguyên.
Người đàn ông vừa rồi còn giả vờ nói muốn đến an ủi anh trai của cô ta một chút.
Nhưng sau khi biết anh trai của cô ta không ở nhà lại giả vờ nói anh thật sự không nhìn nhầm, sau đó nói thẳng anh trai của cô ta ở trong này hẹn hò với Ngô Ngọc Như.
Loại tin tức này đương nhiên là mẹ sao có thể ngồi yên được. Bà ta không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp gọi thím hai đi đến đây.
"Lát nữa mẹ hết giận sẽ ổn thôi, anh đừng nên vì người ngoài mà làm cho mẹ đau lòng."
Cô ta nặng nề nói.
Triệu Khang Vân làm sao có thể nghe lọt tai, anh ta liều chết xông lên, lấy một tay đẩy Lưu Hồng Hà ra:
"Mẹ, mẹ có thể nghe con nói chuyện trước được không?"
Lưu Hồng Hà bị anh ta đẩy như vậy, suýt chút nữa thì ngã xuống, bà ta choáng váng, không thể tin được con trai lại đẩy mình.
Một lúc lâu sau cũng chưa thể nói chuyện được.
Triệu Khang Vân quỳ xuống ôm lấy Ngô Ngọc Như rất chắc chắn, nhìn ba người phụ nữ nói:
"Là con kêu Ngọc Như tới nói chuyện, mọi người có thể giận con, sao lại nhắm vào Ngọc Như chứ”"
Ngô Ngọc Như tức giận đến sắp ngất đi. Cô ta chỉ cảm thấy bây giờ toàn thân chỗ nào cũng đau, đau đến mức không thể nói nên lời.
Lưu Hồng Hà là bà điên xông lên đánh người, nào còn để ý đến đứa con trai trông như cá thối của bà tai
Việc này nếu truyền ra ngoài thì thật sự là không hay.
Phùng Tiểu Hoa trấn an Lưu Hồng Hà:
"Chị dâu, trước hết chị đừng tức giận, chúng ta phải hỏi xảy ra chuyện gì đã."
"Chuyện gì chứ?"
Ngô Ngọc Như lấy lại bình tĩnh:
"Chuyện là cháu không có câu dẫn Triệu Khang Vân, không có hẹn gặp Triệu Khang Vân.
Là cháu và Cố Chi Nghiên cùng tới."
"Đánh con mẹ mày."
Tới lúc này thì Lưu Hồng Hà không thể nghe thấy cái gì nữa.
Thậm chí bà ta cảm thấy nếu Cố Chi Nghiên ở đây, làm sao An Tĩnh Nguyên có thể đến nhà họ Triệu "báo tin:
"Con khốn. Người đàn ông của cô vừa mới chết thì cô không thể kiểm soát được mình phải không?”
"Nếu không phải nghĩ cho nhà họ Ngô các người, bây giờ tôi kéo cô đi gặp đại đội trưởng, để cho mọi người nhìn xem cô loại người gì." Bà ta lớn tiếng chửi thề, Triệu Khang Van cũng nghe không nổi nữa, thẳng thắn nói rõ:
"Mẹ, là con thích Ngọc Như, cho nên ban đêm con gọi cô ấy đến đây tỏ tình, nếu có gì khiến mẹ bất mãn, hãy đánh con đi, con sẽ không đánh lại."
Đêm dài trong núi yên tĩnh, giọng nói của anh ta trong đêm yên tĩnh có vẻ vô cùng lớn.
Ngay sau đó, từ hư không truyền đến những tiếng nói ——
"Triệu Khang Vân, thì ra trước đây Chi Nghiên không có sai gì với anh hả?
Lúc trước anh thật sự thích người khác mới không đến đón dâu đúng chứ?"
"Người anh thích thật sự là Ngọc Như đúng không?
Cô ta và Chi Nghiên coi như là có chút quan hệ thân thích nhỉ."
"Khó trách lúc trước Chi Nghiên tức giận như vậy, nhất định phải gả cho Tĩnh Nguyên."
Mấy người nghe được những âm thanh đó thì nhanh chóng quay đầu lại nhìn xem.
Thì ra là có ba người phụ nữ đang đi tới.
Ngô Ngọc Như nhìn thấy ba người kia, hình như là vợ của người trong đội, mồm miệng đặc biệt khó chịu, ngày thường vẫn thích dùng lưỡi buôn nát chuyện người khác.
"Các ngươi nói bậy gì đấy?"
Lưu Hồng Hà quát lên.
Bà ta không biết những người này là do ai gọi tới.
Nhưng bây giờ đụng phải bọn họ, bà ta không thể để bọn họ có khả năng hắt bát nước bẩn vào nhà họ Triệu:
"Là Ngô Ngọc Như câu dẫn Khang Vân, đừng nói lung tung về chúng tôi."
"Lưu Hồng Hà, cái này bà không đúng rồi. Việc này sao lại là lỗi của một mình Ngọc Như?”
"Sự thật là hai người bọn họ rõ ràng đều có vấn đề, bà không thể chỉ mắng một người nha?"
"Có điều người đàn ông của Ngọc Như mới chết cách đây mấy tháng, các ngươi làm như vậy, dường như không hợp quy củ."
Nghe mấy người mồm miệng bép xép, rốt cuộc bây giờ Ngô Ngọc Như cũng hiểu vì sao mọi việc tiến hành thuận lợi như vậy.
Thì ra mỗi bước cô ta hành động đều bị Cố Chi Nghiên tính kế. Thậm chí cô còn tính đến phản ứng của Triệu Khang Vân.
Bây giờ cho dù cô ta không thừa nhận có quan hệ gì với Triệu Khang Vân cũng không được.
Những lời nói lộn xộn nói còn vang ở bên tai cô ta.
Nghĩ đến chuyện chỉ ngày mai thôi, những lời đồn thổi sẽ như hồng thủy lan truyền trong đội, cô ta cảm thấy uất khí dâng lên.
Sau đó trước mắt cô ta tối sâm lại rồi ngất đi.
Thập Niên 70 Người Vợ Ngọt Ngào
Chương 81
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương tiếp
Loading...