Cô ta nói xong thì nhanh chóng cầm lấy đèn pin nhét vào trong tay anh ta, dùng tay đẩy anh ta:
"Việc khác anh đừng lo, khi gặp lại em sẽ giải thích với anh."
Vừa dứt lời, cô ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên dồn dập ——
"Nhanh lên, tôi muốn xem con khốn kia rốt cuộc muốn làm gì!"
"Người đàn ông của cô ta đã chết chưa được mấy tháng mà dám câu dẫn con trai ta, thật là không biết xấu hổ..."
Ngô Ngọc Như nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Cô ta nhìn Triệu Khang Vân:
"Mẹ của anh cũng đến đây rồi, đi nhanh lên!"
Tuy rằng lời nói của cô ta không lớn, nhưng đủ để Triệu Khang Vân nghe thấy.
Anh ta không biết tại sao mẹ anh ta cũng đến.
Nhưng với tình huống này nếu không muốn bị hiểu lầm thì anh ta phải lập tức rời đi.
Anh ta cầm đèn pin vội bước đi ngay, nhưng đi được vài bước, bỗng nhiên anh ta không còn muốn chạy đi nữa.
Ngô Ngọc Như thấy anh ta đột nhiên dừng lại, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng:
Anh còn ngơ ngác gì vậy, đi nhanh lên."
"Không, em bị thương, anh không thể đi được."
Triệu Khang Vân tỉnh táo lại, anh ta thâm nghĩ mỗi ngày đều đau khổ tương tư, còn không bằng trực tiếp ở trước mặt mẹ thừa nhận anh ta muốn sống cùng Ngô Ngọc Như.
Nói không chừng còn có thể có được kết quả ngoài sức tưởng tượng.
Ngô Ngọc Như thật sự cũng bị sự đa tình của anh ta làm cho tức điên.
Người đàn ông này có phải muốn hại chết cô ta không:
"Anh điên rồi sao, vừa rồi em nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Cô ta vừa nói xong thì tiếng bước chân của một đám người cũng tới trước mặt rồi.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt liền thấy Lưu Hồng Hà, còn có hai người đi phía sau bà ta, bọn họ đang đi tới chỗ hai người.
Đèn pin trong tay Lưu Hồng Hà chiếu vào, trong chốc lát nhìn thấy người ngồi dưới đất là Ngô Ngọc Như, mà bên cạnh chính là đứa con trai của mình.
"Thật sự đúng là các người!"
Bà ta lửa giận phừng phừng đi đến chỗ Ngô Ngọc Như:
"Ngô Ngọc Như, con khốn này! Đêm khuya mà cô dám câu dẫn con trai ta đến chỗ này hả?"
Ngô Ngọc Như nhìn gương mặt tái mét của bà ta, nghe bước chân bà ta vội vàng tiến lại gần.
Cô ta cảm thấy không ổn. Dự cảm này vừa hiện lên trong đầu thì người phụ nữ đột ngột tát vào mặt cô ta một cái.
"Con khốn này, người đàn ông của cô đã chết, giờ muốn giáng tai họa xuống con trai tôi có phải không?”
Lưu Hồng Hà không để ý Triệu Khang Vân ở bên cạnh.
Bà ta thô bạo túm tóc cô ta:
"Sao mẹ cô có thể sinh ra loại con cái như cô được nhỉ. Khốn nạn!"
Lưu Hồng Hà năm nay chỉ mới năm mươi tuổi, mà nông dân bình thường quen lao động nên cơ thể rất có sức lực.
Một cái tát giáng xuống, Ngô Ngọc Như bị đánh cho hai mắt nổ đom đóm.
Cô ta vừa mở miệng thì đã bị đối phương giáng thêm một cái tát, đánh cho choáng váng.
Động tác của bà ta quá nhanh, lúc này Triệu Khang Vân mới phản ứng lại, anh ta nhìn qua:
"Mẹ, mẹ làm gì vậy! Mau dừng tay!"
"Con câm miệng cho mẹ."
Lưu Hồng Hà ngẩng đầu nhìn Triệu Khang Vân, vẻ mặt tiếc không thể rèn sắt thành thép:
"Cô ta gọi con đi thì con đi, cô ta gọi con đi chết thì có phải là con cũng đi chết không?”
Triệu Khang Vân vội vàng kéo chân đang bị thương tiến lên:
“Thím hai, thím mau ngăn mẹ cháu lại đi."
Vợ của Triệu Học Dân là Phùng Tiểu Hoa nhìn thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của Lưu Hồng Hà thì nào dám ngăn cản.
Bà ta giả vờ nói:
"Chị dâu à, chúng ta từ từ nói chuyện, đừng ra tay hại mạng người."
Nhìn thấy Ngô Ngọc Như nhăn mặt vì đau đớn, Triệu Khang Vân cũng không để ý chân mình, anh ta chạy thẳng đến trước mặt mấy người phụ nữ, lôi lôi kéo kéo tay của Lưu Hồng Hà: "Mẹ, việc này thật sự không liên quan đến cô ấy, là con muốn đến đây."
Anh ta nói chuyện vì Ngô Ngọc Như, càng khiến cho Lưu Hồng Hà tức giận hơn.
Vừa khéo thời điểm mà An Tĩnh Nguyên đến nhà họ Triệu, trong nhà không có những người khác, nếu không bọn họ biết được Ngô Ngọc Như cùng con trai bà ta ở trong này, mặt mũi của nhà họ Triệu cũng coi như mất hất.
Bà ta hất tay anh ta ra rồi lạnh lùng nói:
"Con tránh sang một bên đi, lát nữa về nhà mẹ sẽ xử tội con."
Triệu Khang Vân suýt chút nữa thì ngã xuống mặt đất.
Thấy anh ta còn muốn tiến lên, Triệu Khang Nguyệt vội ngăn lại nói:
"Anh, anh đừng tiến lên, mẹ đang nổi giận đó."
Thập Niên 70 Người Vợ Ngọt Ngào
Chương 80
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương tiếp
Loading...