Coi bộ Lương Diệp nói ngủ một giấc là "ngủ một giấc" đúng nghĩa đen.
Hắn nằm ườn ra trên chiếc giường đủ chứa năm, sáu người kia, lười biếng duỗi eo, vừa nhắm mắt, nhịp thở đã đều đều.
Vương Điền xem cảnh này phục sát đất.
Anh ngoảnh mặt nhìn về phía mũi tên ẩn giấu và con dao găm bị Lương Diệp quăng xuống cạnh bình phong, đi đến nhặt chúng lên, sau đó quay gót nhắm thẳng vào người đang ngủ trên giường.
"Nếu trẫm là ngươi, trẫm sẽ không ra tay đâu." Lương Diệp nhắm mắt ngáp một cái, xoay người về phía Vương Điền, chống tay gối đầu, mở to mắt cười nói: "Bất ngờ khi trẫm chưa ngủ à?"
"..." Vương Điền buộc mũi tên lên cổ tay lần nữa.
Do cổ tay trái bị trật khớp nên anh đành phải sử dụng tay còn lại và hàm răng của mình, tiếp theo cất con dao găm về chiếc túi được buộc tại cẳng chân: "Ngươi bắt ta uống thuốc độc rồi, ta sẽ không giết ngươi."
"Chắc gì đã là thuốc độc." Lương Diệp nói năng chân thành: "Biết đâu chỉ là một viên thuốc nhỏ bình thường."
"Tiếc mạng, không cược nổi." Vương Điền nhặt áo ngoài trên giường lên, trúc trắc thắt đai lưng bằng một tay.
Lương Diệp vô cùng hào hứng quan sát anh ráo riết như đang ngắm thứ đồ chơi hiếm lạ nào đó: "Có vẻ ngươi chẳng sợ trẫm gì cả."
Vương Điền nâng mí mắt nhìn thoáng qua hắn: "Ngươi không buồn ngủ à?"
"Lẽ ra hơi hơi buồn ngủ...!nhưng lại thấy ngươi thú vị quá." Lương Diệp vậy mà nghiêm túc trả lời câu hỏi này của anh.
Hắn hất tung mớ chăn lộn xộn ra, ngồi xếp bằng trên giường: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm."
Lần đầu kể từ khi xuyên không, Vương Điền bó tay toàn tập.
Anh đanh mặt nói: "Sợ thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi!" Lương Diệp cười ha hả, ánh mắt lưu luyến vài bận trên gương mặt anh.
Hắn li3m môi: "Trẫm khát."
Vương Điền cúi đầu thắt đai lưng, không phản hồi.
Lương Diệp bứt chùm tua rua bên cạnh vo viên lại, ném cực chuẩn trúng cổ tay bị bẻ trật khớp của anh: "Điếc à?"
Mặc dù Vương Điền bận việc ngập đầu, ngày thường không có cơ hội bị thương nặng như vậy, hiện giờ lòng dạ cáu lắm...!nhưng người dưới mái hiên thì phải cúi đầu, anh đi ra bên bàn rót cho Lương Diệp chén nước, bưng đến trước mặt hắn: "Uống đi."
Lương Diệp nhướng mày, cúi xuống liếc qua cái chén trong tay anh: "Trẫm nghi ngờ ngươi bỏ độc vào."
Vương Điền nhìn chằm chằm hắn hai giây rồi cầm lên uống một hớp.
Lương Diệp chê ghét "chậc" một tiếng: "Trẫm không uống chung với người khác."
Vương Điền suýt thì ụp cái chén lên đầu hắn.
Anh nén cơn giận muốn quay đi, cổ tay trái bỗng bị người ta chộp lấy.
Chưa kịp phản ứng, một tiếng "răng rắc" vang lên, kèm theo đó là cơn đau xộc đến khiến mặt mũi anh méo mó.
"Khỏi cần cảm ơn trẫm." Lương Diệp xấu tính véo cổ tay sưng phù của anh, ngón cái khẽ vuốt v e vết sẹo hẹp dài trên mu bàn tay anh: "Vết thương này cũng do các ngươi tạo ra à?"
Vương Điền bị hắn sờ đến lông tơ dựng đứng, thình lình rút tay ra: "Bị ngã."
"Với lại trên mông trẫm còn một vết bớt, ngươi cũng có chứ?" Lương Diệp trông có vẻ rất tò mò: "Ban nãy ngươi trông thấy không?"
"Không!" Vương Điền cảm giác từng câu từng chữ người này thốt ra đều khiêu chiến hệ thần kinh đầy rẫy nguy cơ của mình.
Mẹ kiếp! Ai thèm quan tâm trên mông ngươi có bớt hay không!
Đoán chừng Lương Diệp hơi thất vọng, quay người ngã về giường, nâng chân bắt chéo, vẫy vẫy tay: "Chán rồi, ngươi bận việc của mình đi."
Vương Điền thấy bản thân cần phải hỏi han kỹ càng về chuyện thuốc độc, tuy nhiên hiện giờ anh không muốn ở lại với đồ thần kinh này thêm một giây một phút nào nữa, bèn quay người đặt thật mạnh cái chén trong tay xuống, cất bước đi ra mở cửa điện.
Ngoài cửa, Vân Phúc và mấy cung nữ, thái giám đều đang ngoan ngoãn quỳ chờ.
Một thiếu niên anh tuấn với kiểu tóc đuôi ngựa cột cao ôm kiếm đứng cửa, thấy anh thì nói với giọng điệu không thể tính là hiền lành: "Thưa bệ hạ, người nên tới thư phòng phê duyệt tấu chương rồi."
Khỏi cần hỏi cũng biết đây là người của Lương Diệp.
Anh hít sâu một hơi: "Vân Phúc, đi."
Sung Hằng dõi nhìn bóng dáng anh biến mất cuối dãy hành lang dài, sau đấy mới mở cửa đi vào: "Sao ngài không giết hắn thế chủ tử?"
Trên giường có một cục nhô lên, giọng nói của Lương Diệp vang ra từ trong chăn: "Ngủ rồi, đừng làm phiền."
"Ngủ mà vẫn nói chuyện được?" Sung Hằng hỏi.
"Ngủ còn giết được ngươi đấy, ngươi tin không?" Lương Diệp ló cái mặt âm u ra.
- ------
Tại Ngự Thư Phòng.
Vương Điền tập trung nhìn vào đống chữ chi chít trên giấy, suy nghĩ cũng lộn xộn thành một mớ.
Vân Phúc cẩn thận hầu hạ bên cạnh.
Trong mấy ngày bệ hạ mất trí nhớ, lần đầu tiến y thấy tâm trạng bệ hạ tệ đến nỗi này.
"Đi tìm Lý Thái y tới đây." Vương Điền quăng luôn tấu chương trong tay.
"Vâng ạ." Vân Phúc quay lưng, đi được nửa đường chợt bị gọi lại.
"Mà thôi." Vương Điền trầm ngâm một lát.
Chưa kể đến việc tên thần kinh Lương Diệp này có lừa anh hay không, dẫu lừa thật thì với tình hình hiện tại, anh cũng khó mà thoát thân.
Thêm vào đó, Thái y chưa chắc đã khám ra được độc, dù khám ra thì hành động tự dưng gọi Thái y tới kiểm tra độc của anh cũng sẽ gây ra phiền phức.
"Bẩm Bệ hạ, Bách Lý đại nhân gửi thư về từ quận Hà Tây ạ." Có người nâng thư tiến vào, Vân Phúc nhận lấy, đưa đến trước mặt Vương Điền.
Dạo này bận quá, nếu bộ Hộ không đến khóc than với anh thì Vương Điền suýt quên mất việc này.
Bây giờ cõi lòng rối bời, song anh vẫn phải mở thư ra đọc.
Bách Lý Thừa An đúng là có chút tài cán.
Chỉ qua một tháng ngắn ngủi, không riêng tình trạng tai ương giảm bớt phần nào, y còn điều tra ra mấy tên tham quan trong quá trình tiếp nhận lương thực, trên thư lại khéo léo đề cập thêm việc đoàn người gặp phải nhiều vụ ám sát bởi những thích khách coa hành vi khác thường.
Thích khách khác thường...!Thời buổi này thích khách cũng được phân chia chủng loại sao?
"Bách Lý đại nhân nói rằng nếu suôn sẻ thì tháng sau có thể về kinh." Người tới bẩm báo.
"Trẫm biết rồi." Vương Điền đặt thư sang bên cạnh, vẫy lui người đưa thư.
Chuyện Hoàng đế thật trở về khiến anh làm gì cũng chẳng còn hơi sức...! Lần gặp đầu đột ngột quá, người này còn chẳng hề ra chiêu theo lẽ thường tình.
Vương Điền day mạnh ấn đường.
Suy cho cùng vẫn do anh lưỡng lự thiếu quyết đoán, thành thử mất đi cơ hội dẫn trước.
Rõ ràng kế hoạch đang ổn thỏa, một khi Lương Diệp đích thực xuất hiện, anh phải kết liễu tính mạng đối phương ngay lập tức, thế nhưng anh đã cố tình bắn trượt mũi tên đầu tiên.
Và dẫu dứt khoát được thì với kỹ thuật của Lương Diệp, hắn vẫn có cơ hội tránh thoát.
Anh đã coi thường Lương Diệp.
Trước kia người ta chỉ đồn Lương Diệp hoang đường và điên khùng ra sao, chứ chưa một ai đề cập rằng võ công của Lương Diệp xuất sắc đến nhường nào.
Vương Điền ủ rũ một chốc, tiếp đó lại mở to mắt vực dậy tinh thần.
Bất kể Lương Diệp điên thật hay điên giả, bây giờ giữ hắn lại chắc chắn sẽ hữu ích.
Chỉ cần anh còn sống thì luôn còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Ngoài ra, anh và Lương Diệp trông giống nhau như đúc, đây chính là thứ vũ khí sắc bén tự nhiên ban cho của anh.
"Bẩm Bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu cho người tặng chè hạt sen tới ạ." Vân Phúc dẫn một thái giám lớn tuổi tiến vào.
Vóc dáng thái giám già này khá thấp bé gầy gò nhưng lại trông rắn rỏi, tuổi tầm năm-sáu mươi, nếp nhăn trên mặt nhiều đến hơi sợ.
Cung nữ cầm theo hộp đồ ăn đi đằng sau.
Người đó nói: "Nô tỳ Dương Mãn gặp qua Bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu người nhớ ngài, dặn dò lão nô mang đồ cho ngài, nói rằng ngài đừng làm lụng vất vả quá, nên dành thời gian giữ gìn long thể hơn mới phải."
"Hoàng tổ mẫu có lòng." Vương Điền cười khẽ: "Vân Phúc, nhận lấy."
Vân Phúc tiến lên nhận hộp đồ ăn.
Đúng lúc đó, Dương Mãn nói: "Cháo này phải tranh thủ ăn lúc còn nóng mới ngon ạ."
Đuôi lông mày Vương Điền khẽ nhúc nhích.
Trước đây, cứ cách vài ngày Thái Hoàng Thái Hậu lại sai người đưa cháo tới một lần.
Anh không để bụng lắm, cứ thế uống luôn.
Tuy nhiên sau khi uống xong, anh thấy đầu đau ghê gớm, gọi Thái y tới khám cũng không khám ra gì.
Từ đó về sau, những lần họ đưa cháo tới, anh không đụng vào nữa.
Nghe Vân Phúc kể trước kia Lương Diệp bị tật bệnh ở đầu, anh rất khó liên tưởng được.
Mãi đến hôm nay gặp Lương Diệp, anh mới thấy người này thật sự hơi bất thường.
"Bưng lên đi." Vương Điền hơi suy tư, cho Vân Phúc bưng cháo lên.
Dương Mãn đứng cạnh không hề có ý rời đi.
Anh khuấy cháo chậm như rùa, múc lên để bên miệng nhấp một miếng, đang định nhân cơ hội này ngất xỉu, nào ngờ bụng chợt đau quặn, tay chân như mất hết sức lực, cứ thế ngã ngồi dưới đất.
Chén ngọc đựng đầy cháo rơi xuống vỡ nát.
"Bệ hạ!" Vân Phúc khiếp đảm.
Dương Mãn cũng kinh ngạc lạ thường: "Mau! Mau truyền Thái y!"
Vương Điền chỉ thấy đau thấu tim, vậy mà đầu óc lại tỉnh táo đến phát sợ.
Anh đau tái mét mặt mũi, mu bàn tay lại ngưa ngứa, bèn cúi xuống xem, phát hiện dưới làn da ở mu bàn tay có thứ quái dị nào đó đang nhấp nhổm, màu xanh đen ấy khiến người ta nhìn mà sợ hãi tột độ.
Anh nhớ tới viên thuốc đắng nghét Lương Diệp ép mình nuốt kia.
Hay cho Lương Diệp nhà ngươi.
Đợi đến khi Thái y tức tốc chạy đến nơi, cơn đau khoét tim đục xương kia đã hết, như thể bấm một phát rồi đi luôn.
Vương Điền nằm rệu rã trên giường, mặc cho Thái y bắt mạch, toàn thân như vừa vớt từ dưới nước lên.
"Hoàng nhi! Hoàng nhi ơi!" Thái Hậu chưa thấy người đã nghe tiếng: "Ôi Hoàng nhi số khổ của ta, đây lại bị sao vậy?!"
Ngay sau đó chính là tiếng trang sức va lách cách vào nhau, kèm theo mùi phấn son nồng nặc.
Vương Điền vừa ngửi vừa nghe đến nhức đầu.
Anh cứ thế nhắm mắt lại, một bàn tay mất hết sức lực bị người ta nắm lấy, kế đó chính là tiếng hét chói tai: "Sao cổ tay con lại sưng thành nông nỗi này rồi Hoàng nhi!? Các người chăm sóc con ta kiểu gì đấy?! Thái y mau xem thử cổ tay Hoàng đế đi!"
"Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, xin người hãy để vi thần bắt mạch cho Bệ hạ đã ạ." Lý Thái y đổ mồ hôi lạnh nhiều như tắm: "Xin người hãy buông tay Bệ hạ ra trước."
Thái Hậu hậm hực buông lỏng tay, cầm khăn lau mồ hôi trên trán giúp Vương Điền, móng tay dài ngoằng chọc thẳng vào trán anh.
"..." Vương Điền bị đau, buộc phải mở mắt ra.
"Cảm ơn trời đất, cuối cùng Hoàng nhi con cũng tỉnh rồi!" Thái Hậu lại định đưa tay véo đùi.
Vương Điền thấy mà mệt, càng không thích nghe tiếng gào như khóc tang của bà hơn, bèn túm lấy tay bà: "Con không sao."
Thái Hậu thoáng sửng sốt, biểu cảm muốn khóc giả vờ giả vịt kia ngưng đọng trên gương mặt.
Bà dè dặt rút tay mình ra, ngại ngùng nói: "Không...! không sao thì tốt rồi."
Như thể đang sợ anh vậy.
Vương Điền chẳng thừa hơi quan tâm đ ến bà, chỉ cảm giác toàn bộ sức lực của mình bỗng như bị rút cạn.
Anh mơ màng nhắm hai mắt lại.
"...!Sức khỏe của Bệ hạ không có vấn đề gì, chỉ do thời gian này mệt nhọc quá độ, thể lực hết gồng nổi nên mới ngất xỉu..." Giọng Thái y vang lên loáng thoáng bên tai anh.
"...!Băng bó chút cho cổ tay Hoàng nhi ta đi...!Vân Phúc, làm kiểu gì vậy..."
"...!Nô tỳ không biết ạ..."
Vương Điền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Giấc mơ của anh thật kỳ lạ, lúc thì đang ở khu vực đấu thầu, lúc thì trên đường đến hầm rượu, lúc lại biến thành cảnh tượng chó điên Lương Diệp nhe răng trợn mắt với mình, khiến anh tức tới nỗi quăng mạnh chai rượu đi.
"Hờ, vật vã thành vậy rồi mà vẫn hung dữ ghê."
Vương Điền gian nan mở mắt.
Trong phút chốc, anh cho rằng mình đang soi gương.
Thế nhưng nụ cười ác liệt chợt hiện trên khuôn mặt đối phương khiến anh tỉnh táo lại ngay lập tức, dâng lên theo đó chính là cơn phẫn nộ.
Lương Diệp ném cổ tay băng bó dày cộp của anh lên chăn, chế nhạo: "Một con sâu nhỏ thôi đã làm cho ngươi ngủ lâu vậy rồi, yếu thật đấy."
Ánh nến lay động, chiếu rọi gương mặt hết sức đáng giận này.
Vương Điền lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "Quả nhiên là trò quỷ ngươi bày ra."
Có vẻ Lương Diệp được dáng vẻ giận dữ của anh lấy lòng.
Hắn ngồi xếp bằng lên giường, vén tay áo lên cho anh xem cổ tay mình.
Phía dưới đường gân xanh nhạt màu có một cục nhỏ xanh đen nhô lên, gần giống với thứ Vương Điền thấy ở mu bàn tay mình lúc trước.
Hắn vô cùng hào hứng giới thiệu với Vương Điền: "Đây là sâu độc trẫm làm ra được trong chuyến đi Nam Cương lần trước, nhờ đám người Nam Cương kia mãi chúng mới đồng ý dạy, đây là lần đầu tiên sử dụng.
Thế nào, xịn chứ?"
Xịn cái đồ quỷ to đầu nhà ngươi ấy!
Tưởng tượng đến cảnh trong cơ thể mình có con sâu tởm lợm chết đi được, toàn thân Vương Điền đều khó chịu: "Có phải ngươi bị điên không hả Lương Diệp?"
"Ban đầu đám người Nam Cương kia không chịu dạy, trẫm cũng không tiện ép họ nên giết mười tên trong một nén hương, thế là học được trong vòng chưa đầy nửa nén hương." Lương Diệp chỉ lo kể chuyện của mình, cúi đầu vuốt v e cổ tay, nhíu mày nhớ lại: "Loại này hình như tên là sâu độc mẹ-con, sâu mẹ chết thì sâu con cũng chết, sâu mẹ sống ắt sâu con sẽ sống.
Trẫm không tin cho lắm.
Ngươi nói xem, nếu giết trẫm thì ngươi có sống được tiếp hay không?"
Dường như Lương Diệp cảm thấy ý tưởng này rất thú vị, nụ cười từ từ nở rộ trên mặt hắn.
Sống lưng Vương Điền chợt lạnh, da đầu anh tê rần.
Cặp mắt thể hiện đầy sự hứng thú kia của Lương Diệp đang nhìn sâu vào mắt anh.
Hắn cảm thán: "Thì ra lúc sợ hãi trông trẫm như thế này."
Vương Điền sa sầm mặt: "Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?"
Lương Diệp ngó lơ, ngắm nghía ngón tay mình, nhéo ngón trỏ anh chọt chọt vào sâu độc đang yên ắng chờ đợi ở cổ tay hắn, cúi đầu nói liên miên: "Trẫm vẫn chưa nghĩ ra, chi bằng ngươi nói cho trẫm nghe trước đi.
Ngươi tên là gì, đến từ đâu vậy?"
Ngón tay Vương Điền bị hắn nhéo đi chọc vào con sâu khiến anh rợn người, muốn rút tay mình ra nhưng thất bại.
Lương Diệp cúi xuống thổi khí lên mặt anh: "Ngươi muốn bị đau thêm lần nữa sao?"
Vương Điền khẽ nghiêng đầu: "Vương Điền."
Ánh mắt Lương Diệp lướt qua cần cổ thon dài trắng nõn của anh, ngón tay nhéo tay chọc chọc vào bên cổ, vui vẻ cười thành tiếng.
............................................................
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vua Lương: Trẫm đây chưa bao giờ đe dọa ai.
Sếp Vương: Chú cảnh sát ơi, chính là hắn đó ạ!.
Ôm Trăng Sáng
Chương 5
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương tiếp
Loading...