Mưa tháng sáu thật dễ chịu.
Không hề lạnh mà lại mang đến cảm giác mát mẻ.
Sau khi Boxing Trần Thị bị san bằng, khói và bụi bị cơn mưa phùn cuốn trôi, từ xa, Boxing Trần Thị khí thế đã biến thành một bãi đất xám xịt, mù sương.
Vô số tay đấm nhao nhao tới xem cảnh tượng này.
Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc hẳn không ai muốn tin rằng Boxing Trần Thị hùng mạnh năm xưa đã trở thành cát bụi của lịch sử.
Cũng có một số võ sĩ lưu luyến không muốn rời đi, nhìn xung quanh khóc thút thít.
Nhưng không còn cách nào khác, đây chính là giang hồ.
Có người vui, có người buồn.
Cái tên “anh Lăng” cũng đã trở thành mầm mống của thù hận trong lòng họ.
Ở nhà hàng Á Vận.
Lăng Khôi mặc áo choàng, đứng trên ban công trên tầng cao nhất, nhìn dòng xe chạy qua chạy lại.
“Khụ, khụ”.
Lăng Khôi không nhịn được ho vài tiếng, khuôn mặt hơi nhợt nhạt.
Mỗi lần ra tay, Lăng Khôi đều sẽ có cảm giác cơ thể rất yếu ớt, lực bất tòng tâm.
“Cậu Lăng, khi Boxing Trần Thị bị san bằng, tôi đã làm theo sự dặn dò của cậu, đuổi hết người đi để không gây ra thương vong”, Trần Lâm chống gậy, đi đến phía sau Lăng Khôi.
“Tôi biết rồi”.
Lăng Khôi thản nhiên nói.
“Nhưng gần đây, Hàn Thiên Hào đi khắp nơi, chuẩn bị công khai vạch trần hành vi của cậu tại đại hội quyền anh sắp tới, khiến cậu trở thành kẻ thù của cả Công hội quyền anh, nhân cơ hội mượn sức mạnh của Công hội quyền anh chèn ép cậu mà không cần tốn sức”, tin tức của Trần Lâm rất nhanh nhạy: “Chúng ta có cần nhắc nhở Hàn Thiên Hào trước không?”
Lăng Khôi nói: “Tôi đã bảo Giang Nhược Ly nhắc nhở rồi, còn lĩnh ngộ được bao nhiêu là phụ thuộc vào ông ta, tiếp theo cứ để ông ta tự chịu là được”.
“Vạn vật thay đổi, lòng người khó lường. Ngộ nhỡ chuyện này bị nhắc tới ở đại hội quyền anh thì e là sẽ có người dễ dàng sinh hận với cậu. Đến lúc đó, nếu Công hội quyền anh công khai đối đầu với cậu thì e rằng sẽ không có kết cục đẹp”, Trần Lâm nói ra lo lắng của mình.
Lăng Khôi đứng thẳng, chắp tay sau lưng, nhìn màn mưa.
Trần Lâm nói tiếp: “Tôi biết cậu Lăng rất tài giỏi, ngay cả hội trưởng Mã Đằng cũng phải nể mặt cậu, nhưng Công hội quyền anh không phải là Công đoàn Trung Hải, mà Công đoàn Trung Hải cũng không thể chèn ép Công hội quyền anh”.
“Cái gì đến sẽ đến, tôi có gì phải sợ chứ?”, Lăng Khôi duỗi tay phải ra, để mưa rơi vào lòng bàn tay.
“Một tháng nữa là hoa quế nở rồi. Trần Lâm, chuẩn bị cho tôi vài cây hoa quế. Bạn cũ của tôi thích ngửi mùi hoa quế trước khi ngủ”, Lăng Khôi cười nói.
Trần Lâm không dám hỏi thêm, cũng kính đáp: “Vâng”.
Sau khi Trần Lâm rời đi, Lăng Khôi lấy từ trong phòng ra một bình rượu lâu năm, một tay cầm ô, chậm rãi bước ra khỏi nhà hàng Á Vận.
Một mình bước trong màn mưa.
Lăng Khôi đi bộ bốn tiếng đồng hồ, quãng đường đi dài ba mươi cây số. Cuối cùng đi vào một ngõ hẻm cách Học viện Hý kịch Trung Hải không xa.
Con hẻm này rất cổ kính, vốn muốn phá bỏ, nhưng cư dân không hài lòng với số tiền bồi thường nên đã xảy ra tranh chấp với công ty bất động sản, từ đó khiến nơi đây trở thành khu ổ chuột duy nhất trong khu vực phát triển xung quanh.
Số 33 trong hẻm là một ngôi nhà cũ thấp, bằng gạch xanh, trước cổng trồng hai cây hoa quế.
Hai cây hoa quế đã kết rất nhiều nụ, tỏa ra mùi hoa quế ngọt ngào.
Lăng khối đi lại dưới tán cây hồi lâu, sau đó mới gõ cổng.
Cổng gỗ kiểu cũ có hai vòng sắt ở bên phải và bên trái.
Gõ cổng bằng vòng sắt phát ra tiếng “cộc cộc”.
“Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa”.
Giọng nói của một người phụ nữ truyền tới trong màn mưa.
Người phụ nữ trung niên gầy gò mở cổng, bà ấy mặc bộ quần áo vải lanh thô, đầu tóc bù xù, trên mặt đầy vết nhăn hằn sâu, đôi tay vô cùng thô ráp, vừa nhìn đã biết bà ấy trải qua cuộc sống rất khổ cực.
“Cậu tìm ai?”, người phụ nữ liếc nhìn Lăng Khôi, không khỏi cảnh giác.
Lăng Khôi nhìn người phụ nữ trước mặt, mắt ngấn lệ.
Kìm nén nước mắt, Lăng Khôi cố nở nụ cười: “Cháu chào cô, xin hỏi đây có phải là nhà Mộc Thủy không?”
Mộc Thủy chính là Kiệt.
Dương Mộc Thủy chính là Dương Kiệt.
Anh ta là phó soái đắc lực và thân thiết nhất của Lăng Khôi, mười năm chinh chiến, đồng sinh cộng tử với anh.
Thời thiếu niên, Lăng Khôi thường đến nhà Dương Kiệt ăn cơm, cô Tố Lan nấu ăn rất ngon.
Chỉ là mười năm trôi qua, hình dáng của Lăng Khôi đã thay đổi, Tố Lan không nhận ra Lăng Khôi nữa. Nhưng Lăng Khôi vẫn nhận ra bà ấy, một người phụ nữ lương thiện đối xử với anh như con ruột của mình.
“Tôi là mẹ của Mộc Thủy, cậu là?”, Tố Lan thả lỏng cảnh giác.
Lăng Khôi nói: “Cháu là đồng đội cũ của Mộc Thủy. Thay Mộc Thủy đến thăm cô”.
“Hóa ra là bạn của Mộc Thủy, vào trong rồi nói chuyện”, Tố Lan mỉm cười mời Lăng Khôi vào trong, sau đó đóng cổng lại.
Vào cổng là một khoảng sân nhỏ chưa đến trăm mét vuông, trong sân có một cây hoa quế rất lớn, xung quanh có rất nhiều củi khô và một số bao đồ lặt vặt bỏ đi.
Nhìn thấy trong những cái bao này là lon nước, túi nhựa và giấy rác, trong lòng Lăng Khôi khẽ nhói đau.
Bố mẹ của Dương Kiệt sa sút đến mức phải mặt ve chai để sống qua ngày sao?
“Trời đang mưa, còn ngây ra đấy làm gì, mau vào trong nhà đi, cô pha trà cho cháu”, Tố Lan cười thúc giục.
Anh bước vào cửa, đến một phòng khách rất nhỏ.
Trong phòng khách có một chiếc bàn gấp nhỏ, một vài chiếc ghế đẩu nhựa bên cạnh, trên một cái tủ có bát đĩa và bình nước nóng.
“Mau uống ngụm trà làm nóng người đi”, Tố Lan bưng trà nóng lên.
Lăng Khôi nhìn vài lá trà kém chất lượng bên trong cốc, trong lòng quặn thắt lại.
Dường như Tố Lan đọc được suy nghĩ của Lăng Khôi, cười nói: “Điều kiện nhà tôi không được tốt lắm. Lá trà là do ông què Dương Thiết Quải mua ở quầy hàng trước cửa. Nếu cậu không thích thì tôi đổi cho cậu cốc nước lọc nhé”.
Nói xong, Tố Lan định cầm cốc trà trong tay Lăng Khôi đi.
Lăng Khôi nhấp một ngụm trà nóng, nước mắt suýt rơi xuống: “Cô à, cháu không chê đâu. Cháu rất thích mùi vị của loại trà này”.
“Cháu uống vội vàng như vậy làm gì? Không sợ bỏng à?”, Tố Lan trừng mắt nhìn Lăng Khôi, có ý trách móc.
Lăng Khôi cười nói: “Cháu khát nước, chú Thiết Quải đâu ạ?”
Dương Thiết Quải chính là bố của Dương Kiệt.
Trong ấn tượng của Lăng Khôi, ông ấy là người đàn ông anh tuấn. Đã mười năm không gặp, Lăng Khôi rất nhớ ông ấy.
Dương Thiết Quải trong ấn tượng của anh là người thẳng thắn, ăn nói cứng nhắc, không biết nịnh bợ người khác, nhưng lại rất thật thà chất phác. Từ nhỏ ông ấy đã rất nghiêm khắc với Dương Kiệt, đối xử với Lăng Khôi cũng vậy.
Từ trước đến nay ông ấy không hề coi Lăng Khôi là người ngoài. Mỗi lần nấu món ngon đều sẽ bảo Dương Kiệt gọi Lăng Khôi đến ăn cùng.
Tố Lan thở dài: “Nói ra cũng không sợ cháu chê cười. Lão què này ra ngoài nhặt ve chai rồi, đến bây giờ vẫn chưa về, cô đoán là hôm nay không thu được gì cả”.
Nhặt ve chai?
Chiến Thần Phục Thù
Chương 112
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương tiếp
Loading...