Lăng Khôi đứng dưới trời mưa gió, nhìn chằm chằm vào hai cây hoa quế.
“Anh Lăng Khôi, sao anh lại khóc?”, Dương Nguyệt lấy khăn giấy ra định lau nước mắt cho Lăng Khôi.
Lăng Khôi vội quay lại: "Anh có khóc đâu, là nước mưa chảy vào mắt thôi".
"Ồ!"
Dương Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ cất khăn giấy đi. Phải một lúc sau, cô ấy mới nói: "Mưa càng lúc càng to, chúng ta vào trong đi".
Vào đến phòng khách, Dương Nguyệt rót một tách trà nóng cho Lăng Khôi, cô ấy lấy khăn khô lau những giọt nước trên người Lăng Khôi: "Bố em ra ngoài nhặt ve chai còn mẹ đi làm thêm rồi, phải tối mới về cơ”.
Lăng Khôi lấy trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu rồi hít một hơi dài, lúc này cảm xúc của anh mới dịu xuống: “Mẹ em làm thêm gì vậy?”
Dương Nguyệt nói: "Mẹ em là người vụng về nên làm một số công việc nặng nhọc. Trước đây bà ấy từng làm công nhân cho một xưởng giày nhỏ gần đây. Sau này xưởng giày đóng cửa, gần đó lại có một công trường tuyển người, thế là mẹ em lại đi làm”.
“Công trường?”, Lăng Khôi cau mày.
"Đúng thế, là làm nhà cho người ta đó. Một nhà đầu tư xây dựng một khu dân cư mới gần đó. Tính theo ngày thì một ngày được hai trăm tệ, có điều mệt lắm!", Dương Nguyệt nói đến câu cuối thì giọng hơi khàn.
Khỏi phải nói một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi đi làm công trường vất vả đến thế nào.
Công việc nặng nhọc trên công trường, ngay cả thanh niên còn không gánh nổi chứ đừng nói đến một người già?
"Tất cả đều là do em kém cỏi. Nếu không phải vì em thì gia đình tôi đã không khổ như vậy. Em có lỗi với bố mẹ!", Dương Nguyệt nói, đôi mắt ươn ướt: "Lúc trước khi em vào trường y, em đã đã gặp một tên ác ôn, công việc chính của bố mẹ em bị mất, chúng còn đánh què chân bố em. Em vẫn luôn muốn kiếm nhiều tiền để bố mẹ được sống tốt hơn một chút”.
“Anh Lăng Khôi, em thật vô dụng”, Dương Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Lăng Khôi ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng nói: "Em vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ mang lại cho cô chú có cuộc sống thật tốt. Là người thì ai cũng có lúc sai, cuộc đời mỗi người đều có những gánh nặng to lớn, và chỉ có mang trên vai gánh nặng đó bước tiếp mới có thể tiến về phía ánh sáng và gặp được hy vọng. Anh tin là em có thể làm được”.
Khi Lăng Khôi nói những lời này, tay cầm điếu thuốc của anh run lên.
Nếu nói vô dụng thì anh chính là người vô dụng nhất trên thế giới này.
Thân là chủ soái của Long Nha nhưng đã khiến cho năm mươi nghìn binh lính phải chôn vùi xương cốt trong băng tuyết trên núi Tuyết Long chỉ trong một đêm.
Năm mươi nghìn gia đình, năm mươi nghìn người vợ, năm mươi nghìn bậc cha mẹ, và vô số già trẻ gái trai.
Cảm giác tội lỗi về tất cả những điều này, gánh nặng về tất cả những điều này.
Không phải là Lăng Khôi sẽ phải gánh vác tất cả một mình sao?
Trong ba năm, Lăng Khôi luôn sống trong mặc cảm và tự trách bản thân.
“Anh Lăng Khôi, em thật sự có thể làm được sao?”, Dương Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
"Được chứ. Bởi vì em cũng như Dương Kiệt, có bản chất và ý chí kiên cường. Nếu ý chí vẫn luôn còn đó thì mọi chuyện tất sẽ thành", Lăng Khôi nói một cách dứt khoát.
"Vâng".
Dương Nguyệt lau nước mắt, cảm thấy khá hơn rất nhiều: "Sắp chạng vạng rồi, anh ở đây chờ em, em đi ra gần đây mua ít đồ, lát nữa bố mẹ em về anh ở lại ăn cơm nhé”.
Lăng Khôi không từ chối.
Sau khi Dương Nguyệt rời đi, Lăng Khôi một mình nhìn căn nhà cũ nát.
Căn nhà có hai phòng, một phòng khách nhỏ, nhà bếp và phòng vệ sinh rất chặt hẹp.
Căn phòng lớn nhiều ánh sáng thì để cho Dương Nguyệt, còn căn phòng nhỏ vỏn vẹn sáu mét vuông thì Dương Thiết Quải và Tố Lan ở.
Lăng Khôi chậm rãi đi đến phòng của Dương Nguyệt.
Căn phòng tồi tàn được sắp xếp rất gọn gàng.
Một bàn làm việc, một giá sách nhỏ, tiếp đó là giường và tủ quần áo.
Giá sách chất đầy sách, đa số là sách y học, rất ít sách về biểu diễn.
Có thể thấy, thứ mà Dương Nguyệt muốn theo học nhất chính là y học.
Ngoài hai loại này ra thì còn có rất nhiều sách khác. Trong đó có ba cuốn đặc biệt rất bắt mắt: Bá Tế, Quang Minh Thần Ấn, Vương Bài Thần Y.
Chúng là gỗ được chạm khắc.
Lăng Khôi không thể không mở ba cuốn sách ra, anh thấy cô ấy đã ghi chú ở nhiều chỗ trên các trang, có vẻ như cô gái đã đọc chúng nhiều hơn một lần.
Ngoài ra còn có một số bài đọc về phương diện quân sự.
Trong một ô riêng biệt còn có một cuốn sổ đen.
Lăng Khôi mở nó ra và thấy đó là một cuốn nhật ký.
Hàng trăm trang giấy được viết chữ chi chít.
Trang nhật ký mới nhất là về những gì đã xảy ra ở nhà hàng Bạch Vân vài ngày trước. Dương Nguyệt đã ghi lại chi tiết những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, với một câu ở cuối là ‘anh Lăng Khôi cho mình một cảm giác rất quen thuộc. Mặc dù mình chỉ mới gặp anh ấy có hai lần, nhưng anh ấy giống như anh ruột của mình vậy. Từ trên người anh ấy, mình nhìn thấy ánh sáng và hy vọng. Nó đã làm vơi đi niềm mong nhớ của mình đối với anh mình trong những năm qua’.
Nhìn những lời này, Lăng Khôi rất lâu vẫn không thể nguôi ngoai được.
Anh tiếp tục mở thì phát hiện Dương Nguyệt không phải ngày nào cũng viết nhật ký, mà thường chỉ ghi lại những chuyện thú vị đã xảy ra.
Cảnh Trương Lộ mời một vị khách đến ăn tối và Dương Nguyệt gặp Lăng Khôi lần đầu tiên cũng được ghi lại.
Câu cuối cùng là: ‘Sự xuất hiện của Lăng Khôi khiến mình nhớ đến anh trai của mình. Mình tưởng rằng mình có thể nghe ngóng tung tích của anh trai, nhưng mình đã phải thất vọng. Anh ấy chỉ là chiến hữu trước đây của anh trai mình, cũng không biết anh mình có còn trên đời hay không, nếu anh không còn nữa thì không biết mình sẽ ra sao’.
Những câu văn bình thường và những lời giải thích bình thường đã ghi lại những tâm sự của một cô gái trẻ.
Lăng Khôi lại lật mở tiếp, anh thấy rằng Dương Nguyệt là một người rất tốt bụng và nhiệt tình. Nhưng cô vẫn luôn sống rất tự ti, tự trách bản thân và mặc cảm.
Lăng Khôi lật đến một trang nhật ký đã làm khơi dậy sự chú ý của anh.
Đó là chuyện của hai năm trước đây.
Dương Nguyệt đã được nhận vào Đại học Y khoa Trung Hải với số điểm xuất sắc và trở thành một thực tập sinh. Nhưng cô ấy đã gặp một kẻ ác ôn trong trường đại học. Kẻ ác ôn đó là một lãnh đạo của trường đại học. Vì thèm muốn vẻ đẹp của Dương Nguyệt, trong một bữa tiệc hắn đã chuốc cho Dương Nguyệt say xỉn rồi tặng Dương Nguyệt cho một đại ca khác. Tên đại ca đó đã đè Dương Nguyệt xuống đất và làm chuyện đốn mạt, hắn còn quay video tung lên trang web của trường học.
Sau khi Dương Nguyệt biết chuyện, cô đã lên kế hoạch cắt cổ tay tự tử trong phòng nhưng bố cô đã phát hiện ra kịp thời để ngăn cản.
Sau đó Dương Thiết Quải xông vào trường và đánh cho tên ác ôn đó một trận.
Vài ngày sau, một nhóm người mặc đồ đen xông vào nhà và đánh Dương Thiết Quải khiến ông ấy tàn tật suốt đời, chúng cũng đâm thủng một bên tai của Tố Lan. Kết quả là bây giờ Tố Lan chỉ còn một bên tai để nghe âm thanh.
Chiến Thần Phục Thù
Chương 164
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương tiếp
Loading...