“Ngông cuồng, tao là võ sĩ kim cương hai sao, một trong mười ba võ sĩ kim cương của Trung Hải. Một đấm có thể đập chết một con voi, mày còn không đủ để tao đấm, nằm xuống cho tao”, Cường Thạch thể hiện bắp thịt cường tráng trên người mình, cất mấy bước xông đến trước mặt Lăng Khôi, vung một đấm về phía anh.
Mạnh mẽ oai hùng, gió lớn càn quét.
Đám người xung quanh lần lượt rời khỏi bàn, làm trống cả hội trường, họ đứng xung quanh sân, nhìn chăm chăm vào Lăng Khôi và Cường Thạch.
“Cường Thạch là một trong mười ba võ sĩ hạng kim cương của quyền anh Trung Hải, cao thủ cấp bậc này thuận tay tung một đấm cũng vượt qua sự hiểu biết của người thường. Tên nhóc này yếu đuối như thế, nhất định sẽ bị đánh bay”.
“Đâu chỉ là bị đánh bay, sẽ bị đánh chết luôn đấy”.
“Đầu cũng sẽ bị đập nát. Ha ha ha”.
Lý Nhược Nam ngồi trong góc nhìn thấy cảnh tượng này cũng không kiềm được mà đổ mồ hôi thay Lăng Khôi: “Cái tên Lăng Khôi này đúng là một tên điên, liều lĩnh giết người ở đây mà cũng không sợ không có năng lực thu dọn tàn cuộc sao? Hơn nữa đối với kiểu cao thủ như Cường Thạch, cân nặng người ta hơn gấp bốn lần của Lăng Khôi, lực lượng chênh lệch quá lớn, căn bản không cách nào đấu với nhau, Lăng Khôi thua chắc rồi”.
Đúng là trong lòng cô ấy nghĩ như vậy.
Liệu Lăng Khôi có thể đánh bại được đại thần võ thuật như Trần Vũ Anh không?
Không thể nào.
Lý Nhược Nam lắc đầu phủ định.
Trần Vũ Anh quá mạnh, Lăng Khôi không thể nào làm được.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến Lý Nhược Nam trợn mắt há mồm…
Chỉ thấy đối mặt với quả đấm tấn công của Cường Thạch, Lăng Khôi không những không né tránh, trái lại còn giơ quả đấm lên, ra sau tới trước, chống đỡ bằng một đấm.
Hai nắm đấm va chạm.
“Rầm!”
Mặt đất chấn động.
Lăng Khôi gầy nhỏ dường như đã đánh ra một lực lượng vượt qua logic khoa học. Sức quả đấm va chạm ngang dọc, đánh nát tay phải của Cường Thạch.
Nắm đấm nát bét.
Xương cánh tay gãy lìa, xương chỗ khuỷu tay cũng xuyên rách lớp da, lộ ra trong không khí.
Máu thịt trộn lẫn, nhìn thấy mà phát hoảng.
“A!”
Cả người Cường Thạch bị đánh bay, đập nặng nề trên mặt đất, kêu rên thảm thiết như giày xé tim gan.
Võ sĩ hạng kim cương hai sao, bị đánh tàn phế bằng một đấm.
Thiếu đi một quả đấm, đời này ông ta cũng không có cách nào đánh quyền được nữa.
“Ở trước mặt tôi, ông còn không bằng một con kiến, đã bảo ông đừng tự đến tìm cái chết”, Lăng Khôi thở dài, tiếp tục đi về phía bàn chính, từng bước áp sát.
Tống Tử Đường cũng giật mình, sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ hung hăng vừa nãy nữa.
Võ sĩ hạng kim cương hai sao, bị đánh tàn phế trong chớp mắt?
Năng lực như vậy ít nhất cũng cùng một cấp bậc với Trần Vũ Anh nhỉ?
Miệng lưỡi Tống Tử Đường khô khốc, cố trấn an: “Thằng nhãi, mày đứng lại cho tao, còn dám bước thêm một bước, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày”.
Lăng Khôi căn bản không nghe thấy, tiếp tục bước tới: “Người tôi muốn giết thì buộc phải chết”.
Tống Bác Văn vẫn luôn im lặng, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng: “Lăng Khôi, bây giờ cậu dừng bước, cúi người xin lỗi cho tôi, chuyện hôm nay tôi còn có thể bàn lại với cậu. Nếu cậu tiếp tục bước lên thì chính là đang xúc phạm đến uy nghiêm của Tống Bác Văn tôi, cậu không gánh nổi hậu quả đâu!”
Soạt!
Tất cả mọi người lại hít sâu một hơi.
Tống Bác Văn đã lên tiếng rồi, trọng lượng của câu nói này vô cùng nặng.
Đưa mắt nhìn ra cả thành phố Trung Hải, người cả gan xem thường Tống Bác Văn cũng không có mấy người.
Tên nhóc như Lăng Khôi chắc sẽ lập tức dừng bước, sau đó xin lỗi nhỉ?
Nhưng Lăng Khôi căn bản như không nghe thấy gì, bước chân vẫn giữ tốc độ như trước đó, bước lên phía trước.
Tống Bác Văn ngồi ở ghế cấp cao, ánh mắt lạnh lùng: “Lăng Khôi, cậu bước lên nữa là đối địch với nhà họ Tống của tôi rồi. Đưa mắt nhìn ra cả thành phố Trung Hải, gia tộc có thể chống lại nhà họ Tống của tôi, chẳng qua là một hai gia tộc mà thôi. Còn cậu, tuyệt đối không nằm trong danh sách”.
Lăng Khôi vừa đi vừa nói: “Người tôi muốn giết, thì cũng không ai ngăn được. Nếu nhà họ Tống của ông muốn ngăn tôi, vậy tôi đối đầu với nhà họ Tống của ông thì có làm sao?”
“Bịch bịch”.
Mỗi bước chân Lăng Khôi bước về phía trước, trên mặt đất đều phát ra âm thanh trầm nặng vững chắc.
“Nếu đã như thế thì không còn gì để nói nữa”, Tống Bác Văn nói với Trương Thiết Hùng bên cạnh: “Sư phụ Trương, mời ông ra tay, tiêu diệt người này, tôi đồng ý điều kiện ông mong muốn”.
Trương Thiết Hùng là người đứng đầu trong mười ba võ sĩ hạng kim cương của Trung Hải, cao thủ cấp bậc “bảo kê” của Công hội quyền anh. Cho dù Tống Bác Văn mời ông ta ra mặt, thì thái độ cũng phải khách sáo chút.
Người khác ngay cả tư cách mời Trương Thiết Hùng ra tay cũng không có.
“Hội trưởng Tống rộng rãi như vậy đương nhiên Trương Thiết Hùng tôi phải giải quyết khó khăn giúp hội trưởng Tống. Trong mắt tôi người này không khác gì con kiến”, Trương Thiết Hùng đứng lên rất vui vẻ.
Ông ta ra vẻ uống một ngụm rượu vang rồi mới rời khỏi bàn, chắn trước mặt Lăng Khôi: “Nhóc con, đúng là cậu có chút thực lực. Nếu ẩn nấp ở nơi nào đó làm một tên côn đồ nhỏ bé, có lẽ cả đời này có thể sống rất thoải mái, nhưng cậu thật sự không nên đến đại hội quyền anh giở trò ngang ngược. Đây là địa bàn của nhà họ Tống, đâu thể để kẻ tầm thường như cậu láo xược ở đây được chứ?”
Lăng Khôi nói: “Ông muốn cản tôi sao?”
Trương Thiết Hùng lạnh lùng nói: “Tôi không chỉ muốn cản cậu, còn phải giết cậu. Kẻ khinh thường nhà họ Tống đều đã xuống suối vàng, sau hôm nay lại có thêm cậu nữa”.
Lăng Khôi thở dài, nói với vẻ sâu xa: “Có được hư danh người đứng đầu trong mười ba võ sĩ hạng kim cương không dễ, ông nên trân trọng cái hư danh này, không nên đứng ra tìm đường chết”.
“Ngông cuồng, vậy mà lại cả gan nói tôi chỉ là hư danh, hôm nay tôi phải băm cậu thành trăm nghìn khúc! Để cậu biết cái gì gọi là nghiền ép thật sự”, Trương Thiết Hùng hét lớn, cơ thể đột nhiên tiến lên một bước.
Bước một bước, gió nổi lên làm rung chuyển mặt đất.
Một khí thế ngang tàng cuốn tới.
Thứ lao tới dường như đã không phải là quả đấm nữa, mà là một cơn lốc sát phạt.
Quả đấm chưa đến, sát khí đã lên cao, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
“Ồ? Cũng lợi hại quá nhỉ”.
Lăng Khôi khẽ nhíu mày, nhanh chóng vung một đấm ra.
“Ầm ầm!”
Hai quả đấm chạm nhau, hai chân Lăng Khôi dán sát mặt đất trượt về sau năm sáu mét, để lại một vết trầy dễ thấy.
Gót chân đứng không vững, quả đấm của Lăng Khôi đang run rẩy.
Rất đau!
Đây là cao thủ, cao thủ lợi hại.
Từ lúc Lăng Khôi ra tay đến nay, đây là lần đầu tiên gặp được cao thủ như vậy ở thành phố Trung Hải.
“Lăng Khôi, không sao chứ? Đừng đánh với ông ta nữa, anh không phải đối thủ của ông ta”, lúc này Lý Nhược Nam nhanh chóng lao đến, kéo tay Lăng Khôi, căng thẳng nói: “Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy”.
Chiến Thần Phục Thù
Chương 157
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương tiếp
Loading...