Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 106



Trong khung cảnh đó, Lỗ Trường Phong như bị đứng hình hoàn toàn, Quản Hồng Nhạn kéo gã ta xuống khỏi cửa sổ, rồi cầm hai sợi dây thép nhỏ gỡ từ hoa giả ra, chưa đến ba nốt nhạc đã mở được cửa phòng giám đốc.

Lỗ Trường Phong: …

"Chị Nhạn," Gã nói đầy chân thành, "Sao chị không nói sớm là biết mở khóa?"

Quản Hồng Nhạn cũng rất thật lòng: "Cậu có hỏi đâu!"

Trước đây không có tình huống nào cần đến kỹ năng này, ai mà ngờ phản ứng đầu tiên của Lỗ Trường Phong khi thấy cửa khóa lại là trèo từ bên ngoài vào!

Phòng giám đốc vừa mở ra, cảnh vật bên trong khá lộn xộn, trên bàn trà trước ghế sofa vương vãi không ít tài liệu linh tinh. Quản Hồng Nhạn đi tới sờ thử cốc giấy trên bàn trà:

"Nước vẫn còn ấm."

Xem ra người vừa mới rời đi không lâu.

Cô đi một vòng quanh phòng, cẩn thận không đụng vào bất kỳ đồ vật nào. Bên kia, Bạch Tẫn Thuật thì đang ngồi xổm cạnh bàn trà, trầm tư suy nghĩ.

"Tiều Hựu Càn? Đi rồi à?" Quản Hồng Nhạn nhìn quanh một vòng, không thấy manh mối nào ngoài cốc nước còn ấm, đành quay đầu chuẩn bị rời đi.

Nếu theo suy luận trước đó, tiền bối phòng tài vụ chưa rời khỏi tòa nhà tổng bộ, thì chỉ có thể đang ở một tầng nào đó phía trên. Còn là phòng làm việc của tổng giám đốc hay phòng tiếp khách thì phải lên đó mới biết.

"Tiều Hựu Càn?" Cô lại gọi một tiếng.

Tiều Hựu Càn đang quay lưng lại, ngồi xổm bên bàn trà, nghiên cứu chiếc cốc giấy.

"Cậu nhìn gì vậy?" Quản Hồng Nhạn thấy kỳ lạ.

"Cốc giấy." Tiều Hựu Càn trả lời gọn lỏn.

"Người rời đi cuối cùng ở đây, ngoài tiền bối phòng tài vụ và giám đốc, còn có một người nữa."

"Hả?" Quản Hồng Nhạn cũng nhìn về phía cái cốc, "Sao cậu biết?"

Lỗ Trường Phong cũng ghé lại gần.

"Vì cái cốc này," Bạch Tẫn Thuật chỉ vào chiếc cốc, "Cô thấy gì?"

"Một cái cốc?" Quản Hồng Nhạn ngơ ngác.

"Không, là vết son môi," Bạch Tẫn Thuật đứng dậy, "Cái cốc này không phải của vợ Tiểu Triệu."

Cậu khẽ dùng móng tay chạm nhẹ vào vết son trên miệng cốc, rồi quẹt ra khăn giấy: "Là son, mã màu 999."

Với tư cách diễn viên, mấy mã son này cậu quá quen thuộc.

Mà màu 999 – màu son đỏ cổ điển, đến người trong giới ít dùng mỹ phẩm cũng biết.

"Giả sử bây giờ cô là một sản phụ chưa hết cữ, chồng thì mất tích, cô đến một nơi mà biết chắc có điều khuất tất để đòi lại công bằng, cô còn tâm trạng trang điểm không? Hay nói cách khác, cô có hứng đánh một lớp son đỏ rực như vậy không?"

Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn Quản Hồng Nhạn, nhướng mày khi thấy vẻ mặt cô dần chìm vào suy tư.

【Vãi, cậu ấm phân tích kỹ thế.】

【Nói vậy cũng đúng thật, tình huống đó sao còn tâm trí mà trang điểm.】

【Còn là màu 999 nữa chứ, ai lại chọn son này lúc đó cơ chứ?】

【Không phải chứ, trọng điểm chẳng lẽ không phải là làm sao Tiều Hựu Càn lại nhận ra đây là màu 999 sao? Anh Tiều, anh không còn là trai thẳng nữa đấy chứ? Trai thẳng sao mà lại nhận ra màu 999 chứ?】

【Chỉ có mình tôi không biết 999 là gì à?】

【Cậu đúng là trai thẳng chân chính đấy, huynh đệ.】

【Là gì vậy? Ai biết thì nói với tôi một câu đi?】

【999 cảm mạo linh hạt cốm (thuốc cảm cúm).】

【999 là mã gọi cấp cứu không khẩn cấp và cứu hộ y tế hàng không của Hội Chữ thập đỏ.】

【999 vàng nguyên chất.】

【?】

【Trời ơi, 999 là mã màu son môi, mấy người nói mấy cái kia là đồ tồi.】

【Này ông bạn giàu có, tại sao cậu lại rành mấy mã màu son môi vậy chứ... càng nghĩ càng thấy lạ đấy?】

【Mã son môi? Anh Tiều, anh... anh đúng là đáng chết mà! Anh dám, anh dám, anh dám!】

【Đừng nói nữa đừng nói nữa, tôi sắp phát điên vì ghen tỵ rồi, ngã lăn ra giường trùm chăn ôm gối gào thét chảy nước mắt, miệng cứ "wtf wtf" mà vẫn phải nhịn, vừa gõ vừa khóc, tay run run...】

【Đừng nói nữa, nhảy luôn đi, tôi nhảy thẳng xuống cái giếng trước cửa nhà luôn!】

【Đừng nói nữa anh em ơi, biết đâu Tiều Hựu Càn không phải trai thẳng thì sao!】

【Mấy người phía trước kia, gạt tụi tui thì được, đừng có tự gạt mình là được. Tụi tui bị lừa thì thôi cười cái cho qua, nhưng mong mấy người sau khi gõ mấy dòng này thì lau nước mắt đi, đừng để nó nhỏ lên màn hình điện thoại. Mấy lời này, anh chị em tui tin cũng chẳng sao, còn giúp mấy người có tí an ủi tinh thần. Không phải tôi muốn làm tổn thương đâu, nhưng mấy người nghĩ thử xem, ngoài tụi tui đệ ra thì ai còn tin lời mấy người nữa?】

Trong màn hình, Bạch Tẫn Thuật không biết việc cậu ta quen thuộc với mã màu son môi đã khiến khán giả dậy sóng một cách kỳ lạ. Nghe xong lời cậu nói, Quản Hồng Nhạn suy nghĩ: “Tuy tôi không rõ tôi sẽ phản ứng ra sao...”

“Nhưng vợ của Tiểu Triệu thì chắc chắn sẽ không.”

Chị ta đến công ty vì rất lo lắng cho sự an nguy của chồng mình, trong hoàn cảnh đó, chắc chắn sẽ không có tâm trí trang điểm hay thoa son.

Còn quản lý thì có thể có, nhưng đây là văn phòng của cô ấy, ly uống nước của cô ấy để ngay trên bàn, không cần dùng ly giấy một lần. Mà vợ Tiểu Triệu thì không thể thoa son được.

Vậy nên chủ nhân của chiếc ly giấy này chắc chắn là người khác.

“Lúc chúng ta đến, có hai thang máy, tôi nhớ cả hai đều đang đi xuống,” cô nhớ lại, “Cái bên trái nhanh hơn một chút, chúng ta lên tầng 10 bằng cái đó, vậy rất có khả năng người kia đã dùng thang máy còn lại để rời đi.”

Bọn họ đã lỡ mất người đó.

Đúng lúc này, trong nhóm trò chuyện tạm thời nhảy ra một tin nhắn:

【Chị Quản, em đã dẫn Phương San San đi rồi, lát nữa em sẽ qua bên ký túc xá để tìm mọi người.】
【Cửa kính bên ngoài em khóa rồi, mọi người vặn sang trái là ra được, ra xong nhớ khóa lại là được.】

“Lý Đào đã dẫn Phương San San đi rồi,” Quản Hồng Nhạn nhìn tin nhắn trong nhóm, “Tạm thời đừng để ý người đó là ai, chúng ta mau lên lầu tìm người tiền bối bên bộ tài vụ.”

Ba người không động vào nhiều đồ trong văn phòng, Quản Hồng Nhạn là người cuối cùng rời đi và đóng cửa lại.

Bọn họ đi theo lối cũ lên tầng trên, tòa nhà tổng bộ có tổng cộng 30 tầng, phòng họp của tập đoàn ở tầng 28, văn phòng tổng giám đốc ở tầng 29. Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm buổi chiều, Quản Hồng Nhạn bấm tầng 28 trước. Ra khỏi tầng 28 là khu vực tiếp khách với quầy lễ tân, may là đang giờ nghỉ trưa, hai lễ tân không có ở đó.

Phòng họp và phòng nghỉ của tập đoàn Ân thị theo phong cách tự nhiên. Cả tầng 28 tràn ngập cây xanh và hồ nước trong nhà, ánh sáng chỉ nhờ vào cửa kính lớn, ánh nắng xuyên qua bóng cây đổ xuống lối đi trải sỏi, tạo cảm giác vừa mang hơi thở rừng núi vừa đậm nét đô thị bê tông thép.

Các phòng họp được ngăn cách bằng kính cách âm, bên ngoài kính là hàng trúc xanh mướt, có tiếng người mơ hồ vọng lại từ xa. Ba người họ bước nhẹ về hướng đó. Âm thanh đến từ một phòng họp được bao quanh bởi cây cối, cửa đóng kín, nhưng vì xung quanh quá yên tĩnh, vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng bên trong.

Qua khe cửa, họ thấy một người phụ nữ mặc đồ màu nhạt đang ôm đứa trẻ ngồi trên sofa, bên cạnh là hai người mặc đồ rất quen.

Quản Hồng Nhạn gửi tin vào nhóm:

【Bọn tôi đang ở tầng 28.】

Lý Đào nhanh chóng trả lời:

【Ok, em sắp đến dưới lầu rồi, giờ lên ngay đây.】

Bạch Tẫn Thuật nhận ra người phụ nữ đó chính là cô thư ký mà họ đã gặp ngày đầu tiên vào tập đoàn Ân thị.

Người ngồi trên sofa chắc là vợ Tiểu Triệu, qua hàng trúc trước mặt, họ không dám đến quá gần, chỉ lờ mờ thấy đó là người phụ nữ mặc áo xanh nhạt, bên cạnh hai thư ký nói giọng nhẹ nhàng:

“Chị ơi, chị đừng kích động, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng ở đây, chị còn chưa ăn đúng không? Để bọn em xuống căng tin mang ít cháo lên cho chị nhé?”

“Không cần,” người phụ nữ giọng trẻ trung đến bất ngờ, nhưng mang theo giận dữ bị kìm nén và châm chọc, “Các người có nhốt tôi vào nơi không có cửa sổ cũng vô ích, đứa bé trong tay tôi, tôi có thể bóp chết nó bất cứ lúc nào.”

“Chị, chị bớt giận chút đi,” thư ký bên phải nhẹ nhàng rót nước, “Chị uống ngụm nước cho đỡ căng thẳng.”

“Căng thẳng? Tôi không cần bình tĩnh, tôi cũng chẳng giận dữ gì cả,” người phụ nữ không thèm nhìn thư ký, chỉ tay ra cửa: “Tôi khuyên các người nhanh chóng đưa Triệu Hi Nguyên đến gặp tôi, tôi muốn gặp người, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Triệu Hi Nguyên.

Ba người bên ngoài nhìn nhau, xác định rằng người phụ nữ có giọng nói rất trẻ kia chính là vợ của Tiểu Triệu, còn Triệu Hi Nguyên là tên thật của anh ta.

Vấn đề đầu tiên đã được giải quyết, vậy vấn đề thứ hai đặt ra là:

Tiểu Triệu — tức Triệu Hi Nguyên — rốt cuộc đã mất tích bao lâu rồi?

Muốn biết câu trả lời tốt nhất là hỏi vợ anh ta trực tiếp.

Nhưng hiện giờ hai thư ký vẫn còn trong phòng, họ phải đợi hai người đó rời đi trước.

“Chị à, chị đừng làm khó bọn em,” thư ký hơi ấm ức, “Bọn em cũng chỉ là người trong bộ phận thư ký, không biết chuyện gì xảy ra cả. Chồng chị mấy hôm nay không có ở tổng bộ, bên R&D đã gọi điện tìm rồi, nhưng chắc cũng chưa tìm được. Em đã rót nước ấm, chị uống một chút nhé?”

“Không có ở tổng bộ? Tôi thấy là các người tìm không ra Triệu Hi Nguyên thì đúng hơn?” Người phụ nữ cười nhạt, hất ly nước khỏi tay thư ký: “Tôi không uống. Hoặc là các người đưa anh ta đến gặp tôi ngay, hoặc là đưa tôi đi gặp chủ tịch. Đứa trẻ trong tay tôi đây, nếu đến giờ làm chiều mà tôi không gặp được một trong hai người đó, tôi sẽ bóp chết nó ngay tại chỗ. Không có lựa chọn thứ hai.”

Người phụ nữ ném chiếc ly giấy sang một bên: “Tôi không đùa, các người tự biết tôi có dám ra tay hay không.”

Không gian trong phòng bỗng im phăng phắc.

“Có gì đó lạ lắm,” Quản Hồng Nhạn thì thào, “Nhìn đứa trẻ kìa.”

Bạch Tẫn Thuật và người còn lại nhìn theo ánh mắt của cô.

“Tôi không biết các cậu có từng tiếp xúc với trẻ con chưa,” cô hạ giọng, “Nhưng một đứa trẻ còn chưa đầy tháng, sao lại yên lặng thế?”

“Mẹ nó la hét om sòm vậy mà nó không khóc lấy một tiếng?”

Phải rồi.

Ánh mắt mọi người dồn về phía đứa trẻ được bọc trong chăn.

Giọng của vợ Tiểu Triệu hoàn toàn không nhỏ, đến mức bọn họ còn nghe rõ mồn một từng chữ dù bị ngăn cách bởi kính cách âm — vậy mà đứa trẻ trong phòng kia lại không phát ra tiếng khóc nào?

Phần bình luận cũng bắt đầu nghi ngờ:

【Có khi nào đứa bé là giả không?】

【Cô ta có phải đang dùng đứa trẻ giả để uy hiếp người ta không?】

【Nhưng cho dù thế nào đi nữa, đứa bé vẫn là con ruột của cô ta, thì liên quan gì đến công ty? Vậy mà cô ta lại có thể dùng chính con mình để uy hiếp tổng giám đốc hoặc hai thư ký này, đứa trẻ này chắc chắn có điểm đặc biệt.】

【Đứa trẻ này là sản phẩm của thí nghiệm gen? Có ý nghĩa đặc biệt gì chăng? Hay nói cách khác, đây vốn không phải con cô ta mà là của người khác?】

【Không rõ, đợi lát nữa hai thư ký kia rời đi rồi xem có thể hỏi được gì không.】

“Chị Nhạn?” Lý Đào rón rén bước lại gần, “Bây giờ là tình hình gì vậy?”

“Người trong kia chính là vợ của Tiểu Triệu,” Quản Hồng Nhạn cũng hạ giọng trả lời, “Chị ta đang uy hiếp hai thư ký đó, hoặc gọi chồng chị ta tới, hoặc gọi Tân Như Quy trở lại, nếu không thì sẽ bóp chết đứa bé.”

Trong phòng, sau khi hất sạch nước, vợ Tiểu Triệu không nói gì nữa mà chỉ khoanh tay ngồi xuống ghế sofa, hai thư ký đứng bên cạnh luống cuống không biết làm sao.

Chị ta nhìn đồng hồ: “Hiện giờ còn một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ làm buổi chiều, các người vẫn còn thời gian để đi thương lượng với cấp trên. Tôi sẽ đợi ở đây. Một tiếng rưỡi nữa, hoặc là để tôi gặp Triệu Hi Nguyên, hoặc là gọi Tân Như Quy đến đây. Nếu không, tôi sẽ bóp chết đứa bé ngay tại đây, cứ như vậy đi.”

Hai thư ký thì thầm bàn bạc gì đó rồi dịu giọng nói với chị: “Vậy bọn em ra ngoài thương lượng một chút với cấp trên, chị bình tĩnh nhé.”

Bốn người đang rình ngoài phòng vội vàng đổi vị trí, hai thư ký bước ra khỏi phòng, chỉ còn lại vợ Tiểu Triệu ở bên trong.

Mọi người liếc nhìn nhau, Lý Đào dẫn đầu đẩy cửa bước vào.

“Các người là ai?” Vợ Tiểu Triệu lập tức cảnh giác, ôm chặt đứa trẻ trên sofa, “Tôi đã nói rất rõ rồi, không cần nói thêm gì nữa, trong vòng một tiếng rưỡi tới, tôi không muốn thấy ai khác ngoài Tân Như Quy và Triệu Hi Nguyên!”

“Chúng em là thực tập sinh,” Lý Đào đứng yên tại chỗ, nhẹ giọng nói, “Chị còn nhớ em không, em là người sáng nay đến nộp báo cáo, là thực tập sinh phòng tài vụ, không phải nhân viên chính thức.”

“Chúng tôi quen Triệu Hi Nguyên, chị là vợ anh ấy đúng không?” Quản Hồng Nhạn đi thẳng vào vấn đề, “Từ sau khi anh ấy chuyển sang phòng R&D hôm thứ Hai, đã mất tích rồi, chúng tôi cũng đang tìm anh ấy.”

“Ra ngoài,” Vợ Tiểu Triệu rõ ràng không nghe lọt lời họ, nheo mắt nhìn mấy người rồi tiếp tục nói, “Tôi nói rồi, bây giờ ra ngoài đi.”

“Chúng tôi...” Lỗ Trường Phong dường như còn định nói thêm điều gì.

Bạch Tẫn Thuật: “Chúng tôi là phóng viên điều tra.”

Lỗ Trường Phong: !!!

“Ra…” Giọng vợ Tiểu Triệu khựng lại, “Phóng viên điều tra?”

“Đúng vậy, chúng tôi là phóng viên điều tra của tòa soạn Báo Lục Giang, nhận được tin mật nói rằng trong tập đoàn Ân thị có vấn đề, nên đã lẻn vào điều tra,” Bạch Tẫn Thuật mặt không biến sắc, lấy ra một camera giấu kín từ túi áo, tắt máy trước mặt vợ Tiểu Triệu rồi rút thẻ nhớ ra, “Hôm qua chúng tôi đã đột nhập vào phòng R&D của tập đoàn Ân thị, định phanh phui mọi thứ ở đây.”

“Các người đã vào phòng R&D?” Ánh mắt vợ Tiểu Triệu rõ ràng dao động, “Có quay được gì không?”

“Tiếc là không,” Bạch Tẫn Thuật quay sang ra hiệu cho Lý Đào, “Lý Đào, lấy đoạn video đó ra.”

Cậu gọi là Lý Đào, chứ không phải Quản Hồng Nhạn.

Bởi vì đoạn video đầy đủ của ngày hôm qua được lưu trong điện thoại kết nối đầu đọc thẻ của Quản Hồng Nhạn, còn trong tay Lý Đào chỉ có đoạn cắt riêng cảnh phòng thí nghiệm đã qua chỉnh sửa.

“À, à được!” Lý Đào vội vàng lấy điện thoại ra, đưa đoạn video đã chỉnh sửa ngày hôm qua cho vợ Tiểu Triệu.

“Đây là phòng thí nghiệm của bộ phận R&D tập đoàn Ân thị mà chúng tôi quay được hôm qua, chúng tôi nhận được tin báo rằng trong đó có rất nhiều thí nghiệm phi pháp, nên đã vào điều tra để phanh phui.”

Vợ Tiểu Triệu nhận lấy điện thoại, ánh mắt nghi ngờ cũng dịu lại đôi chút.

“Hôm qua chúng tôi đã báo cáo với bên phòng cháy chữa cháy, rồi trà trộn vào phòng R&D cùng họ, nhưng không phát hiện thí nghiệm nào đặc biệt. Chị có biết điều gì không?”

“Các người... thật sự là phóng viên? Đây thật sự là quay được trong phòng R&D?” Vợ Tiểu Triệu nhíu mày, xem hết video rồi mới hỏi.

“Chính xác, góc trên bên phải còn có logo của tập đoàn Ân thị,” Bạch Tẫn Thuật mỉm cười, “Sau khi vào đây rồi chúng tôi mới nhận ra, mọi thứ trong Ân thị đều rất mờ ám, bề ngoài thì bình thường nhưng bên trong lại đầy bí ẩn. Về chuyện mất tích của chồng chị, chị biết được gì không? Có thể nói với chúng tôi không? Với tư cách là phóng viên điều tra, chúng tôi đảm bảo sẽ công bố mọi việc ra ánh sáng.”

Vợ Tiểu Triệu do dự nói: “Tôi... tôi có thể nói.”

Chị ta trông đầy lưỡng lự: “Nhưng tôi nói rồi, chưa chắc các người có thể đăng tin được, vì chuyện này quá kỳ lạ, nếu tôi không đích thân trải qua, tôi cũng sẽ nghi ngờ mình bị điên.”

“Chị đừng lo, chúng tôi là phóng viên điều tra chuyên nghiệp, Báo Lục Giang có hợp tác với cảnh sát,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “Chúng tôi từng phanh phui nhiều vụ việc như ổ tội phạm đa cấp, các ngành nghề phi pháp, chắc chị cũng từng thấy các bài điều tra chuyên sâu của chúng tôi.”

“Đúng, tôi có thấy...” Báo Lục Giang quả thật là một tòa soạn lớn rất có tiếng, từng có nhiều bài điều tra vào tận sào huyệt tội phạm. Câu nói này khiến vợ Tiểu Triệu do dự một lát, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi không biết Ân thị đang làm gì, nhưng có lẽ tôi không phải là người duy nhất phát hiện ra điều bất thường.”

Vừa mới nói được nửa câu, bên ngoài chợt vang lên tiếng giày cao gót gõ trên sàn.

“Hai thư ký kia quay lại rồi!” Vợ Tiểu Triệu vội vàng chỉ ra cửa, “Các người mau ra ngoài trước, lát nữa tôi đuổi được họ đi sẽ kể tiếp!”

Nhóm điều tra vội vã rời khỏi phòng nghỉ, nhanh chóng quay lại chỗ nấp ban nãy.

Đúng lúc này, Lý Đào ở khúc cua vô tình va phải một người.

“Phương…” Cô trợn to mắt.

Còn chưa kịp nói xong đã bị người kia bịt miệng.

Chờ đến khi hai thư ký bước vào phòng và đóng cửa lại, Lý Đào mới lên tiếng: “Phương San San?”

Người trước mặt, đang trốn đúng chỗ họ vừa nấp, lại chính là Phương San San – người không lâu trước vừa chào tạm biệt cô trước cửa ký túc xá?

Phương San San cũng trợn mắt nhìn họ.

“Các người cũng nhận điều tra vụ mất tích à?”

“Hả?” Lý Đào ngơ ngác, “Vụ mất tích gì?”

Lỗ Trường Phong bỗng có cảm giác quen thuộc đáng chết.

“Đừng giả vờ nữa, lúc nãy các người nói chuyện tôi đều nghe ngoài cửa,” Phương San San hạ thấp giọng, “Tôi còn thắc mắc sao giờ tan ca rồi mà các người còn quay lại văn phòng, hóa ra gặp được đồng nghiệp.”

Lý Đào vẫn chưa phản ứng kịp.

“Thôi được rồi, diễn đến đây đủ rồi, nói thẳng nhé – các người cũng nhận điều tra vụ đó với tư cách thám tử tư đúng không? Hợp tác không?” Phương San San ngẩng đầu nhìn bốn người, “Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi nhận vụ này, chán thật, lại phải chia thù lao cho bốn người nữa.”

Thám tử tư?

“Cô là thám tử tư!” Lý Đào như bừng tỉnh.

Phương San San: …

“Gì chứ,” cô tức tối nói, “Chẳng lẽ các người không phải à?”

Loading...