Không chịu nổi nữa rồi.
Quản Hồng Nhạn tức giận đứng bật dậy—
Bưng khay cơm đi về phía nơi thu hồi khay.
Cô có thể nói gì chứ, cô chẳng nói được gì hết, người vay tiền là Tiều Hựu Càn, dùng chính chứng minh thư của cậu ấy, thuê cũng là lính đánh thuê, tất cả là để giành được con dấu công ty, giành chiến thắng trong trận chiến thương nghiệp này.
Xét về tình cảm hay lý lẽ, cô đều không có lập trường gì để nói hết!
Quản Hồng Nhạn vừa đi vừa tự an ủi trong lòng: Không sao đâu, không sao đâu, tuy đầu óc Boss có hơi lạ thường, nhưng cậu ấy không gây phiền phức mà, thậm chí còn đưa ra được hướng đi cho cả nhóm trong cuộc chiến thương trường.
Vậy là đã tốt lắm rồi.
Quản Hồng Nhạn, phải biết thỏa mãn.
Có một ông Boss sẵn sàng vay nợ sinh viên chỉ để tung tiền như nước, đó cũng là một loại phước phần.
Cô âm thầm đặt khay vào chỗ thu hồi, rồi quay về bàn của đội ngũ thăm dò.
Mấy nhân viên vừa ăn xong đi ngang qua cô, thì thầm nhỏ to: “Cậu cũng bị thiếu à? Tôi cũng thiếu nè!”
“Đúng vậy đúng vậy, có chuyện gì vậy? Có phải bộ phận tài vụ có vấn đề không?”
“Không biết nữa, nếu không có cậu nói tôi cũng không phát hiện luôn, có ai biết chuyện gì không?”
Chuyện gì thế này?
Quản Hồng Nhạn nhìn theo mấy nhân viên đi xa, cảm thấy kỳ lạ: hôm nay bầu không khí trong căn tin đặc biệt náo nhiệt.
Không ít người tụm năm tụm ba lại thì thầm gì đó, thỉnh thoảng lại có người đi qua dừng lại như tìm được người thân, xác nhận: “Cậu cũng thiếu đúng không! Tôi cũng thiếu! Sao thế này chứ?”
Mỗi lần như vậy, nhóm người đang tụ lại kia liền ngẩng đầu lên đồng loạt, gương mặt ai nấy đều là vẻ “gặp người cùng cảnh ngộ”: “Thấy chưa, lại thêm một người thiếu nữa nè!”
“Chẳng ai biết, rốt cuộc là sao vậy?”
Trong công ty xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao?
Quản Hồng Nhạn nhíu mày, đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, rồi dứt khoát chặn mấy nhân viên đang nói chuyện vừa đi ra ngoài: “Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút…”
Cô chỉnh lại lời lẽ rồi nói: “Các người nói thiếu, là thiếu cái gì cơ?”
Người bị cô chặn lại là ba cô gái mặc đồ công sở, ba người liếc nhìn nhau, cô gái đứng bên trái là người đầu tiên lên tiếng: “Tiền đó, cậu chưa biết à? Giờ ai cũng đang truyền tai nhau rồi!”
“Tiền… gì cơ?” Quản Hồng Nhạn hơi phản ứng chậm, “Công ty cắt lương à?”
“Ái chà không phải đâu!” Cô gái búi tóc ở giữa có vẻ nóng nảy, “Không ai nói với cậu à? Cậu thử kiểm tra tài khoản ngân hàng đi, sẽ thấy bị thiếu mất một đồng!”
“Một đồng?” Quản Hồng Nhạn đầy vẻ khó hiểu.
Hả?
Tình huống gì thế này?
“Thấy chưa, bình thường không để ý đến tài khoản của mình rồi đúng không,” cô gái bên phải kiên nhẫn giải thích, “Cậu kiểm tra tất cả các thẻ của mình, so sánh số dư đầu tháng, trừ đi khoản đã chi trong tháng, sẽ phát hiện có một thẻ bị thiếu mất đúng một đồng!”
“Ơ… ơ?” Quản Hồng Nhạn cảm thấy não mình lại bị thử thách lần nữa.
“Sáng nay mọi người thức dậy là đã truyền khắp nơi rồi,” cô gái búi tóc chỉ xung quanh, “Cậu mau đi kiểm tra tài khoản của cậu đi, chắc chắn cũng bị thiếu một đồng đó!”
“Được, được rồi, tôi đi xem thử.” Quản Hồng Nhạn gật đầu mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, rồi nhìn ba cô gái rời đi.
Trong căn tin, tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện này, một người đàn ông đeo kính đang khăng khăng theo thuyết âm mưu: “Chắc chắn là có ai đó lấy trộm, không chừng là hacker!”
Người bạn bên cạnh khinh thường: “Xì, hacker mà bỏ công ra trộm đồng bạc lẻ của cậu à.”
“Nếu tôi là hacker thì tôi dọn sạch luôn rồi.”
Vài cô gái đang cầm đồ ăn sáng thì thầm: “Mấy cậu có lên mạng coi chưa, trên Weibo có cả đống người nói tài khoản của họ mất một đồng, còn lên hot search luôn rồi, đứng ngay hạng nhất kìa.”
“Thấy rồi thấy rồi,” có người phì cười, “Hạng hai là nhóm nhạc phát hành bài mới!”
“Trong chủ đề hot search đó, ban đầu có người còn nói đừng tung tin vịt, kết quả chính người đó đi kiểm tra xong cũng phát hiện mất đúng một đồng!”
“Đừng nói người thường, đến cả mấy tài khoản chuyên đi ‘vạch trần tin giả’ cũng lên tiếng nói là tài khoản của họ cũng bị mất một đồng luôn đó!”
Hàng dài người xếp hàng ở cửa sổ đồ ăn sáng đều cầm điện thoại: “Cậu kiểm tra chưa, cậu có bị thiếu không?”
“Tôi đang tính toán nè, đừng làm phiền, chờ tôi tra xong thẻ này rồi nói.”
“Cậu quét mã đi, sau đó lên bàn mà tính tiếp, phía sau còn nhiều người đang chờ kìa.”
Quản Hồng Nhạn đi một vòng trong nhà ăn số 3, trong tầm mắt cô, ai cũng đang nói về chuyện này, hầu hết đều xem đó như một câu chuyện ly kỳ mới mẻ để trò chuyện buổi sáng, dù sao chỉ thiếu một đồng, đối với mọi người đều chẳng đáng là bao, trái lại trở thành đề tài tán gẫu, giống như ai mà không bị trừ một đồng thì sẽ không hòa nhập được.
Khi Quản Hồng Nhạn quay lại bàn tròn của đội thám hiểm, những người khác cũng đang bàn về chuyện đó.
“Chị Nhạn,” thấy cô quay lại, Lỗ Trường Phong chào một tiếng, “Chị nghe rồi chứ, ai cũng bị thiếu một đồng.”
“Nghe rồi,” Quản Hồng Nhạn ngồi lại chỗ, “Hình như là toàn quốc đều bị thiếu một đồng?”
“Không chỉ vậy đâu, bọn em còn lên cả mạng quốc tế,” Lỗ Trường Phong chỉ vào điện thoại, “Kết quả phát hiện không chỉ người nước mình, mà toàn cầu ai cũng bị thiếu một đồng.”
Thật sự là không chừa ai, bất kể là người già, trẻ con, quốc gia phát triển hay không, kể cả không có tài khoản mà xài tiền mặt, tóm lại là ai ngủ dậy cũng phát hiện bị thiếu một đồng.
Lỗ Trường Phong: “Giờ trên Twitter, top trend ở tất cả các khu vực đều là: #MộtĐồngTiền#.”
“Tất cả các khu vực đều có cái tag đó đứng nhất hả?” Quản Hồng Nhạn lần này thật sự bị sốc rồi.
“Cũng không hẳn,” Lỗ Trường Phong rất chân thành, “Ở Nhật thì top 1 là: #TiênNhânMộtĐồng#.”
Quản Hồng Nhạn: ?
Kiến thức kỳ quái của nước khác lại tăng thêm một nấc nữa rồi.
(*Kiểu là bên Nhật hay có mấy cái truyền thuyết đô thị lạ lạ í.)
“Chị Quản,” Trương Long lo lắng hỏi, “Liệu chuyện này có phải là quy tắc của không gian này không?”
“Không thể nào… chưa từng có tiền lệ như vậy cả,” Quản Hồng Nhạn cau mày, nghi hoặc nói, “Thông thường quy tắc chỉ áp dụng trong phạm vi khu vực không gian chưa biết mà Tổ Chức đặt tên, ra khỏi khu vực đó thì không còn hiệu lực nữa.”
Ví dụ như quy tắc hoán đổi thân phận ở [Bệnh viện Số Một], khi rời khỏi khu nội trú thì không còn ý nghĩa.
Hay quy tắc thời gian ở [Bỏ ta, người đi], rời khỏi ngôi làng nhỏ đó cũng là hết hiệu lực.
Còn Thành Phố Đêm, thì khỏi nói, quy tắc chỉ áp dụng khi còn ở bên trong thành phố.
Nên quy tắc của [Tập đoàn họ Ân], đáng lý cũng chỉ có hiệu lực trong khuôn viên tập đoàn này thôi, sao có thể mở rộng đến toàn thế giới được?
Nếu chỉ có nhân viên của Ân thị bị thiếu tiền, thì còn có thể là quy tắc.
Nhưng mà nếu toàn cầu đều bị thiếu một đồng, thì không giống chút nào — quy mô này quá lớn
“Chuyện gì thế này…” Quản Hồng Nhạn ngồi trên ghế, nghĩ một lúc lâu rồi hỏi, “Có ai biết là ai làm không?”
Bạch Tẫn Thuật khẽ ho một tiếng, chột dạ quay đi nhìn chỗ khác.
Dòng bình luận đã hoàn toàn bùng nổ:
【Cứu với cứu với cứu với hahahahahahahaha.】
【Tôi cười đến không thở nổi rồi.】
【Tiều Hựu Càn, cậu có dám nói cho họ biết không, đây là kỹ năng cố định của cậu hahahahaha…】
【Khó tưởng tượng được đại gia đã trải qua chuyện gì, mà chấp niệm lại là toàn thế giới mỗi người đưa tôi một đồng, nghe dị dã man.】
【Đừng làm tôi cười chết, chấp niệm của đại gia là 【toàn thế giới mỗi người đưa tôi một đồng】, tên chấp niệm là 【Bạn đang mơ】, hahahahaha, đây là lần đầu tiên tôi phản đối cách đặt tên của Tổ Chức như vậy đấy, chẳng phải là làm được rồi sao hahahahaha.】
【Đừng nói nữa, tôi hồi bé cũng từng nghĩ vậy, mà mắc ở chỗ làm sao khiến ai cũng cam tâm tình nguyện đưa.】
【Nói thật, anh Tiều đã hiện thực hóa giấc mơ thời thơ ấu của tôi rồi, thì ra toàn thế giới mỗi người cho mình một đồng là có thể thật đấy.】
【Trước có Quản Hồng Nhạn không ăn rau mùi, sau có Tiều Hựu Càn muốn cả thế giới mỗi người đưa mình một đồng, một dự án cấp D nhỏ xíu mà quy tụ được cả hai vị ngọa long phụng sồ như mấy người, đúng là không thể tưởng tượng nổi.】
【Trừu tượng quá, chấp niệm của đội viên trong livestream này đúng là trừu tượng thật.】
Trong màn hình, Quản Hồng Nhạn nhìn quanh mọi người: “Có ai biết đầu đuôi chuyện này không?”
“Tôi nghe ngóng được rồi,” Hạ Di giơ tay lên, “Trong nhóm thực tập sinh truyền thông của chúng ta vừa có người nói, thông tin này ban đầu là do một nhân viên ngân hàng trên Weibo than thở ra.”
Tối hôm qua lúc 6:30, một nhân viên ngân hàng đang tăng ca đã đăng lên Weibo than thở: 【Tên ngốc ở quầy bên lúc làm việc bị thần kinh, mấy giao dịch hôm nay đều thiếu mất một đồng, cả chi nhánh phải ở lại tìm từng đồng một, tìm đến phát điên, làm ơn có thể mang theo não đi làm không, tôi muốn tan caaaaa!!!】
Ban đầu đây chỉ là một tài khoản cá nhân ít người theo dõi, không ngờ mười phút sau đã có bình luận đầu tiên: 【Móa, bạn không phải đồng nghiệp tôi chứ, bên tôi cũng đang tìm một đồng!】
Rồi chuyện kỳ lạ bắt đầu, bình luận dưới bài viết đó ngày càng nhiều.
【Á? Bên tôi cũng thế, hôm nay nhiều khoản đối không khớp, thiếu đúng một đồng, quản lý sảnh sắp phát điên.】
【Đậu má, chỉ là lướt Weibo lúc rảnh mà gặp ngay đồng nghiệp, tìm được cả tiếng rồi, tôi thật sự muốn bóp chết hắn.】
【Mấy chị em đừng rảnh nữa, tìm nhanh rồi tan làm cho lẹ, sao vừa ngẩng đầu đã tụ nhau lên Weibo nói chuyện rồi.】
【Ủa? Mấy người ngó IP đi, tụi mình đâu có ở cùng tỉnh, sao là một chi nhánh được?】
【Ủa? Gì vậy, hôm nay thịnh hành nhân viên ngân hàng bị lú à? Sao nhiều chi nhánh đối không ra sổ vậy? Chẳng lẽ là hệ thống ngân hàng bị lỗi?】
【Không thể nào, tụi mình đâu có cùng ngân hàng, hệ thống làm sao mà giống nhau?】
【Tuyệt đối không phải lỗi hệ thống, tôi làm việc ở nước ngoài, ngân hàng ở London cũng đang kiểm tra khoản thiếu một đồng.】
Rồi bài viết đó bỗng dưng được chia sẻ hàng vạn lần, ngày càng có nhiều người kéo đến.
【Móa tôi đang du học ở Mỹ, bạn tôi làm ngân hàng, mới nhắn hỏi thì cũng đang tìm một đồng từ tối qua.】
【Bên Úc báo tin, mới ghé ngân hàng gần nhà, cửa đóng mà đèn còn sáng, hình như chưa tan làm.】
【Tôi ở Nga, hết giờ làm rồi nhưng hàng xóm làm ngân hàng vẫn chưa về.】
【Nhìn IP tôi đi, ở một nước mà không tan làm đúng giờ thì chết đấy, mới ra ngoài xem, ngân hàng đúng là còn làm việc.】
【Người ở Nhật đây, xác nhận là thật, bạn cùng phòng tôi chưa về, còn nhắn xin lỗi bảo hôm nay về trễ vì đối sổ thiếu một đồng, nhờ tôi để cửa.】
……
Bình luận dưới bài viết ngày càng nhiều, không ít dân mạng hóng chuyện cũng gọi điện nhắn tin hỏi bạn bè người thân làm ngân hàng, rồi kinh hoàng phát hiện họ thực sự đang tăng ca.
“Rồi đến sáng nay,” Hạ Di nhìn tin nhắn trong nhóm nói, “Sáng nay có một bài Weibo nói là hôm nay là ngày trả tiền vay mua nhà, mà mấy ngày trước cô ấy để đúng 6000 tệ trong tài khoản, giờ chỉ còn 5999, ngân hàng báo trả thiếu, gửi tin nhắn nhắc nợ.”
Quản Hồng Nhạn nghiêng đầu sang: “Em gửi đoạn chat đó vào nhóm mọi người đi.”
Ngoài nhóm chat tạm thời, ở những mặt phẳng hiện đại, đội thám hiểm cũng sẽ dùng phần mềm chat phổ biến để kết bạn.
Hạ Di chuyển đoạn chat sang nhóm, mọi người lập tức mở nhóm ra xem.
Sau khi bài Weibo đó đăng, vì chủ blog là một food blogger khá nổi, nhiều fan dưới bài an ủi bảo không sao, trả trong 24h thì không tính là quá hạn, chỉ thiếu một đồng thì nộp thêm là xong.
Nhưng không lâu sau, blogger đó lại đăng tiếp: 【Tôi nộp rồi, nhưng vấn đề là giờ tôi phát hiện tài khoản ba mẹ tôi cũng thiếu một đồng, bạn thân tôi cũng vậy, gì thế này? Mọi người có bị không?】
Vừa nói xong, một số fan tò mò đi kiểm tra toàn bộ tài khoản ngân hàng của mình, rồi kinh ngạc phát hiện họ cũng thiếu đúng một đồng.
Càng ngày càng nhiều người tham gia, rồi đều sốc khi phát hiện đúng là có một tài khoản bị trừ một đồng.
Từ đó, chủ đề #Tất cả mọi người đều bị thiếu một đồng trong tài khoản# bắt đầu leo lên hot search.
“Xem ra…” Quản Hồng Nhạn xoa cằm, “Chuyện này hình như không liên quan đến cuộc thám hiểm của chúng ta thì phải?”
Toàn thế giới đều bị thiếu một đồng, không lẽ là do Tập Đoàn họ Ân làm?
Chuyện này có vẻ là một sự kiện ngẫu nhiên trong không gian chưa biết, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhóm thám hiểm họ cả.
Bình luận:
【《Chuyện này không liên quan đến bọn tôi》】
【Trò cười lớn nhất thế giới: chuyện này không liên quan đến các người.】
【Chị Nhạn, chị chỉ cần liếc qua ánh mắt chột dạ của Tiều Hựu Càn là biết ngay đấy có liên quan to đùng.】
【Nhà tôi làm ngân hàng, tôi có thể tưởng tượng được cảnh tất cả nhân viên ngân hàng đêm qua suýt phát điên khi phát hiện đối sổ thiếu một đồng, lại còn là nhiều khoản liền.】
【Tôi không làm ngân hàng mà làm kế toán thôi, tôi cũng tưởng tượng ra được bao nhiêu kế toán muốn nhảy lầu hôm qua rồi.】
【《Đêm trắng ngân hàng》】
【《Cả thế giới mất ngủ》】
【Đại gia ơi, cuộc sống yên bình của cậu là nhờ người khác gánh vác thay đấy.】
【Mỗi người một đồng, chỉ riêng trong nước là đã hơn chục tỷ, chia đều cho các ngân hàng cũng không nhỏ.】
【Tổn thất quy mô thế này, chắc phải động đến dự trữ ngân hàng trung ương rồi, còn kinh hơn cả lừa đảo vay tiền luôn…】
【Đại gia đúng là kỳ nhân trong không gian Tổ Chức thật.】
【Đừng nói nữa, tôi muốn khóc rồi.】
【Cười ra nước mắt hay khóc ra nước mắt đây?】
Bạch Tẫn Thuật ho nhẹ: “Đúng vậy, tuyệt đối không liên quan đến… chúng ta.”
Cậu liếc đồng hồ một cái: “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, mau đi làm thôi, không thì ai cũng trễ giờ.”
Quản Hồng Nhạn cảm thấy Tiều Hựu Càn có vấn đề, nhưng cô không có bằng chứng.
Trực giác và kinh nghiệm sau một ngày tiếp xúc với Tiều Hựu Càn cho cô biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cậu ta.
Nhưng lý trí lại khiến cô hoang mang: chuyện này thì có thể liên quan gì đến Tiều Hựu Càn chứ?
Mang theo nghi hoặc như vậy, Quản Hồng Nhạn bước vào vị trí làm việc.
Lúc này, Bạch Tẫn Thuật cũng đang trên đường đi kiểm tra nguyên liệu và hàng hóa.
Cùng lúc đó, nhóm lính đánh thuê mà cậu ta liên lạc cũng đã sẵn sàng xuất phát.
Đúng vậy, cậu ta thực sự đã liên hệ với lính đánh thuê.
Thậm chí còn chu đáo hỏi bên kia: “Tiền cọc và tiền còn lại các anh cần thanh toán bằng loại tiền gì? Tôi đều có cả!”
Cười chết mất, toàn thế giới đưa cậu mỗi người một đồng, mà nước ngoài đưa đều là ngoại tệ, giờ tài khoản của cậu ấy ngập tràn lượng ngoại hối không dùng hết nổi!
Đầu dây bên kia, nhóm lính đánh thuê im lặng hồi lâu.
… Boss thuê bọn họ này, có khi là thằng ngốc mất rồi.
Ai đời lính đánh thuê lại thích gì lấy đó chứ!!!
Cuối cùng, đội trưởng bên kia bằng một chất giọng tiếng Anh cực lưu loát đáp lại: “Chúng tôi thường nhận USD, nhưng xét đến quốc tịch của Boss, nhân dân tệ cũng không phải không được.”
Trên màn hình bên kia, Bạch Tẫn Thuật cảm khái:
“Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt mà,” Cậu nói với Lỗ Trường Phong, “Nhân dân tệ của chúng ta cũng phải không lưu thông được, cuối cùng cũng đến lúc nhân dân tệ phổ biến hơn đó!”
“Ở một số thị trường trước kia vốn chỉ toàn giao dịch bằng tiền phương Tây, giờ đây nhân dân tệ của chúng ta cũng có chỗ đứng!”
Lỗ Trường Phong: ????
Vưu Chí: Tay đặt món run rẩy nhẹ.jpg
Boss ơi, cậu có muốn nghe thử chính mình đang nói cái gì không Boss!
Cái ‘thị trường chủ lưu’ này của cậu, thật sự là thị trường chủ lưu á hả?
Là thị trường hợp pháp không hả trời!!!
(Ờ mn cũng biết ‘thị trường’ gì đó, xã hội Black….)