Ánh mắt Túc Ly dừng ở trên tấm lưng mịn màng, rồi từ từ trượt xuống xương cụt.
Trúc Ẩn Trần thấy hắn rõ ràng là không có ý tốt. Đôi mắt mang theo cảm giác ái muội khó tả, cánh rồng vừa cử động, ánh mắt ấy như hóa thành những chiếc gai xương sắc nhọn đâm tới.
Túc Ly hóa thành sương đen bay sang một bên, trong tay lại xuất hiện một viên đá quý khác, đính lên làn da lộ ra ngoài của Trúc Ẩn Trần ngay khi chạm vào y.
"Xem ra một viên là không đủ, vậy thêm một viên nữa đi."
Trúc Ẩn Trần vốn đang cố ngăn mình không hấp thụ viên đá vừa chui vào cơ thể mình kia, giờ lại thêm một viên khác khiến xúc động y vừa mới kiềm chế lại càng dữ dội hơn.
Y trừng mắt nhìn Túc Ly, sau đó lại cau mày, vẻ mặt nhẫn nhịn mà nhắm mắt, yên lặng bất động giống như tượng đá đứng thẳng trong nước.
Túc Ly biết y đang khắc chế xúc động do huyết mạch mang đến. Người trong lòng cởi trần trước mặt hắn, hai mắt khép lại như vô lực ứng đối với thế giới bên ngoài, bày ra dáng vẻ có thể tùy ý chạm vào.
Nếu là chính nhân quân tử thì sẽ giang tay bảo vệ, còn với ác ma không có đạo đức lương tâm đây, đương nhiên là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rồi.
Túc Ly bước tới, cắn cánh môi Trúc Ẩn Trần, đầu lưỡi liếm cửa thành cứng rắn đang đóng chặt kia, ý đồ muốn tiến vào bên trong.
Trúc Ẩn Trần mở to mắt, gió lốc đen tối áp bức nổi lên trong mắt rồng. Y hung hăng ấn Túc Ly vào bức tường đá ở rìa ao, chiếc lưỡi trong miệng phản công kẻ xâm nhập.
Kẻ xâm nhập kiêu ngạo bị gián đoạn bởi thế công bất ngờ, nhưng sau một khoảng thời gian dừng ngắn, hắn xoay người, động tác càng thêm nhiệt tình.
Tay hai người gần như đồng thời vươn ra phía sau đối phương. Trúc Ẩn Trần chạm vào lá chắn ma khí, ma khí đó biến thành sợi dây đen quấn quanh ngón tay y. Tay Túc Ly thì sờ đến kiếm khí sắc bén, sau đó liền bị cánh rồng cứng rắn đánh bay sang một bên.
Đôi môi đang kề nhau cũng vì thế mà tách ra, đôi mắt Túc Ly rực lên ánh lửa dục vọng, hắn cúi đầu cười nói: "Huyền Cầm, em động tình rồi."
Trúc Ẩn Trần nhìn nam nhân đã từng khiến y hận thấu xương, vừa tàn nhẫn vừa trào phúng đáp lời: "Đây không phải điều ngươi muốn thấy sao?"
Bàn tay đặt trên vai Túc Ly ấn hắn xuống để đầu hắn thấp hơn đầu y. Ở góc độ này nhìn xuống khiến Trúc Ẩn Trần thấy vừa lòng hơn chút.
Cánh rồng uốn cong, đầu nhọn nâng cằm Túc Ly vốn đang hơi cúi xuống lên, Trúc Ẩn Trần hơi cong lưng, bàn tay trên đầu vai vòng ra sau nắm lấy tóc hắn.
"Mỗi lần ngươi xuất hiện trước mặt ta đều ở cố ý khơi dậy dục vọng của ta, câu dẫn ta, ngươi dục cầu bất mãn, đói khát đến vậy à?"
Trúc Ẩn Trần không phải cục đá, cũng không phải người chết. Túc Ly cắn cánh của y, lại dùng băng long huyết hóa thành đá quý nhiễu loạn y.
Cánh rồng mới sinh mẫn cảm muốn chết, tất nhiên không chịu được trêu chọc. Trúc Ẩn Trần sáng sớm đã bị kích thích ra phản ứng, chỉ là vẫn cố gắng chịu đựng, mãi cho đến khi Túc Ly lấy viên đá quý thứ hai ra khiến huyết mạch cuồn cuộn xao động, mọi bực bội tức giận đều biến thành lực phát tiết ra ngoài.
Túc Ly bị Trúc Ẩn Trần đè xuống dưới thân không thèm phản kháng. Khi hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt chuyển một đường từ eo bụng lên xương quai xanh đang nhô lên, lộn mấy vòng ở yết hầu, cuối cùng mới ngửa đầu nhìn vào khuôn mặt khiến hắn chìm sâu vào si mê vọng tưởng bấy lâu.
Giọng nói khàn khàn mang theo mê hoặc: "Đúng vậy Huyền Cầm, em khống chế dục vọng của ta."
Đôi mắt tà ác như có thể dùng mọi tính từ trái nghĩa với trong sáng tốt đẹp để miêu tả giờ tràn ngập điên cuồng và cố chấp.
Nó tựa như muốn nói, sau khi ác ma xác định mục tiêu, thì cho dù có tan xương nát thịt, không còn xương cốt, chỉ cần còn sót lại một tia tàn hồn cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
"Em là chấp niệm của ta, em là tất cả của ta."
Đôi cánh của Trúc Ẩn Trần hơi đóng mở, răng sau lại nhẹ nhàng cọ xát. Lời nói hung bạo kịch liệt này, thêm cả cảm giác run rẩy kích thích các giác quan khi bước đi trên bờ vực nguy hiểm, lại ở trên cao nhìn xuống, khiến cho y sinh ra khao khát dùng tay trần thuần phục hung thú.
Trúc Ẩn Trần cúi đầu, nắm lấy cổ áo Túc Ly và nâng hắn lên, động tác mạnh mẽ nhưng không tí kỹ thuật nào hôn gặm Túc Ly một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không thể nghe lời một chút sao?"
Đồ vật càng nguy hiểm thì càng thu hút sự chú ý. Hầu như tất cả những dao động cảm xúc mãnh liệt nhất từ lúc Trúc Ẩn Trần chào đời cho tới nay đều là do một tay ác ma này gây ra.
Việc y bài xích Túc Ly một phần là bởi quá khứ không mấy vui vẻ giữa hai người, phần lớn lại vì không thể khống chế nổi Túc Ly.
Dục vọng kiểm soát của Trúc Ẩn Trần cũng không thấp, chỉ là che giấu quá sâu, không dễ dàng biểu lộ ra.
Mà tình cờ thay, Túc Ly lại chính là kẻ không thể khống chế, thậm chí là khó có thể nghiền ngẫm. Nhất cử nhất động của hắn đều làm Trúc Ẩn Trần cảm nhận được cảm giác mất khống chế mạnh mẽ.
"Nghe lời? Ta còn chưa đủ nghe lời sao? Huyền Cầm, em muốn làm gì ta cũng sẽ giúp em, mặc kệ bọn họ tiếp tục sống ở trên thế giới này phân tán sự chú ý của em."
Túc Ly ngồi trên bờ trong ao, giơ tay nắm lấy gáy Trúc Ẩn Trần, trên môi nở nụ cười khát máu điên cuồng: "Nếu không nghe lời, ta đã sớm giết sạch bọn họ rồi, sau đó lại tới Quỷ giới rút cạn toàn bộ nước sông Vong Xuyên, cứ cách một khoảng thời gian ép em uống một lần."
"Rồi em sẽ mở mắt nhìn ta với cái đầu trống rỗng, và ta sẽ kể em nghe câu chuyện tình yêu không sơ hở, ngày đêm động phòng hoa chúc, đêm nào cũng mặn nồng bên nhau."
Lực tay sau gáy Trúc Ẩn Trần mạnh hơn, lún sâu vào da thịt, ấn đầu y xuống, cho đến trán hai người chạm vào nhau, Túc Ly giọng điệu chậm rãi hỏi: "Huyền Cầm, em có muốn thử không?"
Đối diện với đôi mắt cuồng si đó, Trúc Ẩn Trần ngược lại khôi phục một tia lý trí, đột nhiên nói: "Túc Ly, ngươi là thê tử của ta mới đúng."
Tiết tấu phát điên của Túc Ly bỗng dừng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Trúc Ẩn Trần, cảm thấy khó tả vô cùng: "Huyền Cầm muốn cùng ta tranh trên dưới sao?"
Huyền Cầm cũng có dục vọng với hắn, Túc Ly vui vẻ không thôi.
Dục vọng của y với của hắn giống nhau, nhưng lại chẳng liên quan. Huyền Cầm không rành chuyện này, hôn môi cũng chỉ biết đấu đá lung tung không có kỹ xảo gì, hắn nắm chắc mười mình sẽ nằm trên.
Trúc Ẩn Trần: "Không, ta sẽ ở bên ngươi cho tới khi ngươi chết."
Trong đầu Túc Ly lại tự động đem những lời này phiên dịch thành: Ta sẽ chết cùng ngươi.
Trúc Ẩn Trần bắt đầu phát huy tà môn ma đạo của mình: "Ngươi là thê tử của ta nên phải chết cùng ta, vị trí này chỉ thuộc về một mình ngươi. Chờ đến khi thiên mệnh kết thúc, chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Sói đen trong thức hải mở mắt ra nhìn về phía Tiệt Duyệt Kiếm Ý bị kết giới của Thiên Đạo chặn lại.
"Phong ấn của Tiệt Duyệt Kiếm Ý vẫn chưa bị phá vỡ." Bàn tay Túc Ly đặt sau gáy Trúc Ẩn Trần nhẹ nhàng vuốt ve: "Huyền Cầm học được gạt người rồi."
"Ngươi cảm thấy ta lừa ngươi ư?" Trúc Ẩn Trần khẽ cười một tiếng, trong nụ cười còn mang theo vài phần khiêu khích: "Túc Ly, đừng nói với ta ngươi sợ chết đó nha."
"Huyền Cầm tốt nhất là đang nói đùa, nếu ta biết em nghiêm túc..."
Túc Ly ý cười càng sâu: "Ta nhất định sẽ xé thiên mệnh thành từng mảnh."
"Thế nào? Ngươi không muốn?"
Trúc Ẩn Trần cũng không bị hắn dọa lui, ôn hòa nói: "Tuẫn tình mới là tiêu chuẩn cao nhất để kiểm nghiệm tình yêu. Ta cũng đã mời ngươi đến chết cùng ta sau thái bình, vì sao không muốn chứ?"
"Tử Hành yêu ta như thế, vậy chết cùng ta đi." Trúc Ẩn Trần dịu dàng quyến luyến cười.
Túc Ly lần đầu tiên nhìn thấy y cười với hắn như vậy, tâm trí nháy mắt bị bị nụ cười kia câu đi. Nếu Huyền Cầm không vừa cười vừa thuyết phục hắn cùng nhau tuẫn tình thì sẽ càng tốt hơn.
Hắn cười, nói: "Được."
Cùng chết với Huyền Cầm một lần nghe cũng thú vị đấy.
Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 129
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Loading...