Đây là lần đầu tiên Trúc Ẩn Trần cảm thấy có thể dùng từ "ngũ sắc lấp lánh" để miêu tả thức hải của mình.
Tầm nhìn đúng lúc đối diện với tàn ảnh của băng long, nên chủ đề cũng bắt đầu từ nó: "Cái vảy rồng đó, tôi không đụng vào nó, nó tự kéo tôi vào."
【Rất xin lỗi ký chủ, đây là sơ sót của tôi, vảy rồng thực sự có vấn đề.】
【Cái vảy đó không phải là vảy rồng bình thường, mà là nghịch lân của một con băng long viễn cổ, nó đã ngụy trang để qua mặt kiểm tra của thiên đạo, tàn ảnh trong nghịch lân mạnh hơn rất nhiều so với vảy rồng bình thường, cho nên ký chủ sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.】
【Ký chủ yên tâm, hệ thống đã phong ấn tàn ảnh, sẽ không gây ảnh hưởng đến ký chủ nữa.】Giờ thì hơi muộn rồi, nó đã tạo thành ảnh hưởng lớn đến tôi rồi.
Trúc Ẩn Trần nhớ lại cảm giác bị hút khô trước khi ngất đi, sờ lên cổ, cảm thấy một mảng da trơn láng, thức hải của y chỉ là hồn thể, không có dấu răng.
Nhớ tới cánh tay thê thảm của mình, Trúc Ẩn Trần không khỏi hỏi: "Túc Ly có phải có bệnh gì không?"
Nói xong cảm thấy mình diễn đạt không rõ ràng, lại bổ sung thêm một câu: "Không phải vấn đề ở đầu óc, mà là bệnh chó dại, bệnh cuồng máu gì đó."
【Phản diện Túc Ly trong nguyên tác không có loại bệnh tương tự, nhưng hắn thực sự có nhu cầu nhất định về máu.】
【Túc Ly có huyết thống nửa ma là huyết ma, lấy ma khí và máu làm thức ăn, nhưng trong nguyên tác hắn rất kén chọn ma khí và máu, ma khí chỉ hút loại tinh khiết nhất, lần duy nhất hút máu là trong tình trạng cực kỳ đói khát đã hút máu của mẹ hắn.】
Trúc Ẩn Trần kinh ngạc nói: "Mẹ hắn?"
Hắn hoá ra có mẹ, đó là phản ứng đầu tiên của Trúc Ẩn Trần.
Sau đó mới nhận ra suy nghĩ của mình có vấn đề, tất nhiên là hắn có mẹ, Túc Ly là người sống chứ không phải sinh ra từ cục đá.
Mặc dù hiểu rằng Túc Ly cũng là con người, nhưng Trúc Ẩn Trần vẫn rất kinh ngạc: "Mẹ hắn là ai?"
Trong nguyên tác không thấy, nhưng người có thể sinh ra một tai họa như vậy chắc chắn không phải là người bình thường.
【Một tu sĩ nhân loại, cụ thể thì tác giả chưa kịp viết đã bỏ dở.】
Trúc Ẩn Trần: "Không có tên luôn à?"
【Không có, tác giả vốn không định kể chi tiết về xuất thân của Túc Ly, chỉ có một thiết lập cơ bản.】
Trúc Ẩn Trần: "... Có thể cho tôi biết tên thật của tác giả không?"
【Ký chủ muốn làm gì?】
Trúc Ẩn Trần: "Không gì cả, không cùng thế giới tôi có thể làm gì người ta được."
【...】 Giọng điệu của y thực sự giống như muốn làm gì đó không tốt.
【Thật ra, sau khi hoàn thành cốt truyện, thế giới ổn định, có hy vọng đưa ký chủ trở lại thế giới ban đầu.】
Cho nên tác giả tên gì đó không thể nói, có khả năng sẽ xảy ra án mạng.
"Không cần, tôi không có gì lưu luyến ở thế giới đó." Trúc Ẩn Trần từ chối không chút do dự.
Những năm đầu mới đến đây, nếu biết được tin này chắc chắn y sẽ muốn trở về ngay lập tức, nhưng bây giờ y đã sống ở thế giới này mấy chục năm, những người y quan tâm đều ở đây, trở về kiếp trước làm gì?
Mặc dù còn nhớ nhung điện thoại và game online gì đó của thời hiện đại, nhưng y đã quen với cuộc sống ở đây, chỉ cần hoàn thành cốt truyện, không có Túc Ly làm phiền, y hoàn toàn có thể sống tốt.
Nói đến điện thoại và mạng...
"Hệ thống, cậu có thể chiếu phim không?"
【Hệ thống...】 Không có công năng này.
"Kiếp trước tôi đọc tiểu thuyết, các hệ thống khác đều có công năng này." Cậu không thể thua kém hệ thống khác chứ.
【...】Cậu đang ám chỉ cái gì vậy?
"Đúng rồi hệ thống, tại sao lối ra của Thiên Ngoại Kính lại ở trong bụng cá?"
【Hệ thống sẽ cố gắng phát triển công năng chiếu phim.】
Trúc Ẩn Trần mỉm cười đầy mong đợi: "Vậy tôi sẽ đợi tin tốt của cậu."
【...Được ký chủ.】
Nó nhớ lúc đầu có hệ thống ngoại lai nói muốn vào đây giúp duy trì cốt truyện, lúc đó nó nghĩ "chết thì chết thôi" rồi bỏ vài người vào, lâu như vậy rồi không thấy có tác dụng gì, không biết có phải đã chết sạch rồi không.
Trước hết đi tìm xem, không được thì lại bỏ thêm hai người, sao chép xong plugin giải trí thì đá ra ngoài.
Trúc Ẩn Trần nghĩ đến việc mình đã khiêu khích Túc Ly trước khi ngất, chỉ cảm thấy đau đầu.
"Phiền phức."
"Hệ thống, nhiệm vụ tạm thời mà cậu nói là gì?"
【Ký chủ còn nhớ nội dung cuộc trò chuyện lần trước của chúng ta không?】
Trúc Ẩn Trần hồi tưởng lại, theo trực giác đoán được mục tiêu nhiệm vụ lần này: "Tiểu nhân vật chính của cậu có vấn đề?"
【Đúng vậy, trong cốt truyện, nhân vật chính lúc này đáng ra nên gặp một cao nhân ngoài đời truyền thụ võ công.】
Trúc Ẩn Trần: "Vị cao nhân đó xảy ra chuyện gì?" Nhân vật chính không thể xảy ra chuyện, hai chọn một cũng không cần đoán.
【Ông ta chết rồi.】
"..." Ngoại quang của nhân vật chính chết rồi? Nhanh như vậy sao?
【Vai trò của nhân vật cao nhân là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, tuy nhiên không có nhân vật nào trong cuốn sách có thể thay thế vị trí này, nên cần ký chủ thay thế một chút.】
Trúc Ẩn Trần: "Hệ thống, tôi chỉ là Kim Đan, cậu bảo tôi đi làm đệ nhất thiên hạ?" Chuyện này không nên tìm Tiên Tôn, hoặc vài vị kiếm tiên kia sao?
【Ký chủ đã Nguyên Anh rồi. 】
"Tôi lên Nguyên Anh, khi nào vậy?"
Trúc Ẩn Trần nhìn nội đan, phát hiện nội phủ không còn Kim Đan, thay vào đó là một thần hồn thu nhỏ giống hệt mình.
Thực sự là đã Nguyên Anh rồi, trong mơ tấn chức sao?
【Tiểu thế giới có vị trí đặc thù, độc lập với một lĩnh vực, không liên quan gì đến cốt truyện của ký chủ, giá trị võ lực định vị là võ hiệp, kiếm khách đệ nhất thiên hạ cũng chỉ là người phàm ngộ kiếm ý, sức mạnh của ký chủ ở thế giới nhỏ này ở mức tuyệt đối áp đảo.】
【Hệ thống sẽ kết nối giấc mơ của ký chủ với nhân vật chính của thế giới nhỏ, không cần bản thể đến.】
"Hiểu rồi, tôi chỉ là một viên gạch, cần gì thì đem đi chỗ đó, ngay cả trong mơ cũng không được yên." Trúc Ẩn Trần đùa với chút tự giễu.
【Xin lỗi, vất vả ký chủ, sự tồn tại của thiên đạo và cốt truyện không thể để người khác biết, hệ thống chỉ tin tưởng ký chủ.】
"Được rồi, không trách cậu, đi thôi, dẫn tôi đi xem nhân vật chính này."
Trúc Ẩn Trần suy nghĩ lan man: "Tôi phải đi dạy người kiếm thuật, vậy thằng nhóc chính là đồ đệ của tôi rồi."
Dạy đồ đệ, đây là lần đầu tiên, nên thân thiện hay nghiêm khắc? Hồi đó sư phụ dạy y thế nào nhỉ? Hình như là múa một bộ kiếm pháp rồi nuôi thả tự do, sau đó ném cho bạn tốt ở các tông môn khác để đi học trộm... Cái này không thể học, không có giá trị tham khảo.
【Ký chủ chỉ cần dạy kiếm pháp, đừng dính líu gì khác.】
"Được rồi, công cụ hình người vá lỗi."
Vậy lạnh nhạt chút, công việc là công việc, không cần phải kết giao tình cảm, thế cũng tốt, vốn dĩ chỉ là gặp nhau tình cờ, đều không cùng một thế giới, huống hồ phàm nhân có tuổi thọ hữu hạn, không nên kết duyên.
Thế là trong giấc mơ, nhân vật chính nhỏ đón nhận một vị thầy kiếm thuật lãnh khốc vô tình, tóc trắng như tuyết, ánh mắt như băng, khuôn mặt lạnh lẽo, xa cách cô lãnh.
"Anh là ai?!" Cậu bé khoảng bảy tám tuổi cảnh giác nhìn người lạ đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nhỏ mềm mại dù có cố làm ra vẻ nghiêm nghị cũng không khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, đôi mắt tím to tròn như quả nho, trông rất đáng yêu, lại còn có tóc xoăn nhẹ.
Trúc Ẩn Trần không biểu lộ cảm xúc, liếc nhìn mái tóc xoăn mềm mại của cậu bé, sau đó ném cho cậu một thanh kiếm, lạnh lùng nói: "Nhặt lên."
......
Thời gian dạy học vui vẻ (âm thầm trêu chọc cậu bé) nhanh chóng kết thúc, Trúc Ẩn Trần trở về thức hải của mình mới nhớ ra, nhiệm vụ của điểm cốt truyện tiếp theo vẫn chưa xem.
【Kích hoạt điểm cốt truyện giai đoạn mới, Quỷ Thành mê tung, Ngày cũ trở lại, lục dục Minh Đăng.】
【Chi tiết nhiệm vụ.】
【Nhân vật chính Liễu Nam Yên, ra ngoài rèn luyện vô tình lạc vào Mê La Quỷ Thành, rơi vào ảo cảnh Minh Đăng, thay thế minh hôn, gặp gỡ phân thân của Quỷ Vương, người ái mộ đến cướp dâu, tu la tràng loại nhỏ.】
【Nhân vật chính Tiêu Thế An, tìm kiếm sự thật về sự diệt vong của gia tộc tiến vào Quỷ Thành, rơi vào ảo cảnh Minh Đăng, vô tình phá hỏng kế hoạch của phản diện, bị truy sát rồi rơi vào di tích của yêu tộc, gột rửa linh căn, thu phục Tam Thanh Thú, khám phá ra sự thật về Quỷ Thành, đoàn kết tu sĩ chính đạo siêu độ lệ quỷ, trả lại sự yên bình cho Quỷ Thành.】
Lướt qua tiểu tu la tràng của nhị sư muội, sau khi xem xong đoạn dài bên dưới, Trúc Ẩn Trần không khỏi lắc đầu thở dài, sư đệ của mình nhiệm vụ vẫn....bận rộn như vậy.
Trúc Ẩn Trần lướt lên xuống vài lần để xác nhận chỉ có hai dòng nhiệm vụ này, hơi không chắc chắn hỏi: "Chỉ có hai nhiệm vụ thôi sao?"
【Đúng vậy ký chủ, dựa trên phân tích hai nhiệm vụ này, hệ thống phát hiện, chỉ cần Nam Cung Phá Thiên không gặp các nhân vật chính khác, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ sẽ tăng vọt.】
Vì vậy tách hắn ta ra, cho đi chỗ khác thực hiện cốt truyện, nhiều điểm báo động ngay lập tức biến mất, hệ thống vui không kể siết.
【Cốt truyện của Tư Nguyệt Nhã vẫn luôn ổn định, vì vậy lần này chỉ cần hoàn thành hai dòng nhiệm vụ.】
Số lượng nhiệm vụ giảm, nhưng độ khó lại không hề thấp, nhiệm vụ của sư đệ khiến Trúc Ẩn Trần đau đầu, nhiều chi tiết như vậy, lúc đó không biết còn có biến số gì nữa.
"Nơi này có liên quan đến Túc Ly không?"
【Ký chủ cố lên! 】
Chậc, tức là có liên quan, Túc Ly dính vào là độ khó của phó bản tăng lên, nhìn xem một sát trận bình thường đã bị hắn thay đổi thành cái dạng gì rồi.
Hơn nữa, Quỷ Thành, y vốn đã sợ quỷ, bản đồ nhiệm vụ lần này thực sự không thân thiện chút nào.
Trúc Ẩn Trần bóp trán, đáp lại một cách mệt mỏi: "Tôi sẽ cố gắng."
Y cũng nên tỉnh dậy, thực sự không muốn ra ngoài đối mặt với Túc Ly chút nào.
Trong lòng nghĩ vậy, ý thức Trúc Ẩn Trần trở lại cơ thể, thân thể nặng nề vô lực, không biết Túc Ly đã hút bao nhiêu máu của mình rồi!
Vật lộn ngồi dậy, một chuỗi âm thanh leng keng vang lên.
Trúc Ẩn Trần nhìn dây chuông bạc trên mắt cá chân mình, nghĩ: Lại là cái gì nữa đây?
Túc Ly định biến y thành cây thông Noel sao?
Xé một đoạn áo để bọc chuông lại, tiếng ồn phiền phức bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trên cổ và cánh tay không ngoài dự đoán lại có thêm nhiều vết cắn, mặt Trúc Ẩn Trần trầm xuống chỉnh lại quần áo, che đi phần lớn dấu vết, cổ vẫn còn vài vết đỏ không che được, nửa che nửa hở, càng dễ gây hiểu lầm.
Nhưng Trúc Ẩn Trần không hề biết điểm này, y chưa từng nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Túc Ly theo chiều hướng mập mờ ái muội, dù cả thân bị cắn đầy dấu vết, y cũng chỉ cho rằng Túc Ly đang ăn cũng nhân tiện trả thù y.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Trúc Ẩn Trần lạnh lùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó phát hiện vị trí không đúng, tại sao âm thanh dừng lại ở cửa sổ?
Kẽo kẹt
Cửa sổ mở ra, một bóng người chui vào, sau khi rơi xuống mới nhận ra trong phòng có người, nhìn kỹ người hơn thì đồng tử càng run rẩy.
Trúc Ẩn Trần cũng không bình tĩnh, hỏi: "Sao đệ lại ở đây?"
"Sư huynh." Tiêu Thế An một thân căng chặt thu lại sát khí, nhỏ giọng gọi.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, qua cuộc đối thoại lộn xộn có thể nghe ra họ đang tìm kiếm ai đó.
Tiêu Thế An mặt mày căng thẳng, lập tức đóng cửa sổ lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa thể hiện sự tàn nhẫn.
Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 60
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Loading...