Túc Ly......
Trúc Ẩn Trần nghĩ đến những lời hệ thống đã nói trước đó.
Pháp thuật bị suy yếu trong cấm địa, thuật con rối mất hiệu lực, Túc Ly rời đi.
Hắn rời đi làm gì?
Bố trí trận pháp, không phải, là thay đổi cấm chế.
Hắn lúc đó phát hiện thuật con rối mất hiệu lực, nên mới rời đi một mình.
Bởi vì Túc Ly hiện tại không thể sử dụng pháp thuật, nhưng kiếm ý của y thì không bị hạn chế.
"Đáng tiếc."
Một cơ hội tốt để giết Túc Ly, lại để vuột mất khi y còn chưa kịp phản ứng.
Không, vẫn còn cơ hội, chỉ cần tìm được Túc Ly trước khi người của Tiên Tôn đến, giết hắn, sẽ không ai nói gì, dù sao hiện tại y đang bị diệt tuyệt kiếm ý ảnh hưởng, giết người là chuyện rất bình thường.
Chỉ là khả năng lớn sẽ bị giam giữ nghiêm ngặt sau khi trở về, không có lợi cho việc làm nhiệm vụ, hơn nữa, Túc Ly cũng không dễ giết như vậy.
Tên đó trước khi đi còn khôi phục linh lực cho y, thật sự không quan tâm đến sự sống chết của người khác chút nào.
Bao nhiêu suy nghĩ lướt qua, trong hiện thực chỉ qua một cái chớp mắt, Trúc Ẩn Trần đưa tay ra trước mặt Tiểu Hà: "Đưa đồ cho ta."
Thỏ tinh mờ mịt, cái gì?
【Đưa tình cổ cho hắn. 】
Tiểu Hà ngoan ngoãn làm theo, đặt một hộp gỗ nhỏ màu đen vào tay Trúc Ẩn Trần.
Trúc Ẩn Trần nhận lấy: "Người vào đây cùng ngươi đâu? Dẫn ta đi tìm bọn họ."
Trước tiên phải giải quyết tình cổ, hạ lên ai? Đương nhiên là gặp ai hạ lên người đó, giải quyết sớm, tránh đêm dài lắm mộng.
Tiểu Hà: "Được, đại ca."
Tô Vân Kỳ khoanh tay đứng nhìn, hai người này rốt cuộc quen nhau từ bao giờ, người quen cũ? Sư huynh của nàng chưa từng đến yêu giới, con thỏ này càng chưa ra khỏi lãnh địa của Thỏ tộc, bọn họ lấy đâu cơ hội gặp mặt còn trở thành người quen cũ chứ.
Sư huynh tìm lý do đều không nghiêm túc, chỉ còn thiếu mỗi việc nói thẳng ta đang lừa ngươi, ngươi đừng để ý.
Sư huynh không muốn nói, nàng cũng không hỏi, dù sao sư huynh cũng sẽ không hại nàng.
Huống chi còn có Tiểu Hà, tính tình cậu không giấu được chuyện, đợi khi trở về, nàng sẽ thẩm vấn thật tốt, nhất định phải moi hết bí mật của con thỏ này ra.
Tiểu Hà đột nhiên rùng mình một cái, xung quanh toàn người quen, cậu chỉ nghĩ rằng cảm giác lạnh lẽo vừa rồi là ảo giác.
Sau khi đưa tình cổ, cậu mới chậm rãi nhận ra đại ca của cậu dường như đang đi theo cốt truyện? Nhưng... cốt truyện... có thể như vậy sao?
【Ký chủ, thấy sự khác biệt chưa?】Nhìn người ta đi, hai câu nói đã khiến nữ chính đồng ý đi theo cốt truyện, mặc dù có chút khác so với nguyên tác, nhưng nhiệm vụ vẫn khớp.
【Đại ca thật lợi hại! 】
【Haiz. 】
【Hệ thống thở dài gì thế?】
【Người ngốc có phúc của người ngốc.】
Con thỏ tinh không phục:【Ngươi nói ai ngốc? 】
【Haiz ——】
Hệ thống thở dài sâu hơn, tiền thưởng của nó, cảm giác dù ký chủ có nghiêm túc làm nhiệm vụ thế nào, nó cũng không nhận được tiền thưởng, nó không thấy chút hy vọng nào để hoàn thành nhiệm vụ từ ký chủ.
À, thì ra là vậy, hóa ra tiền thưởng của nó ngay từ đầu đã không tồn tại, đột nhiên cảm thấy thông suốt.
Đinh linh~
Thỏ tinh rùng mình run run lỗ tai: "Tiếng gì vậy?"
Trúc Ẩn Trần vừa cử động, chuông bạc ở cổ chân phát ra tiếng, lớp vải bao quanh chuông rơi xuống đất.
Suýt chút nữa quên mất thứ này.
Kiếm khí quét qua, sợi dây xích buộc chuông đứt ra, chuông rơi xuống đất, phát ra âm thanh hỗn độn.
Tiểu Hà cúi đầu nhìn chân trần của Trúc Ẩn Trần, chân đại ca trắng ghê, à không, đại ca sao không mang giày?
Tô Vân Kỳ dùng đuôi nâng chuông lên, cuộn vào tay, hai ngón tay xoay xoay: "Thanh Tâm Linh, còn khắc cả định vị trận pháp, sư huynh giày của huynh đâu?"
Trúc Ẩn Trần liệt mặt nói, trên người tỏa ra khí lạnh lại tăng thêm một chút: "Chắc bị chó tha đi rồi."
Tô Vân Kỳ: "Một con có mặt nạ, màu đen, mang theo ma khí?"
Nghe tam sư muội ám chỉ Túc Ly là chó, Trúc Ẩn Trần cười khẽ một tiếng: "Có thể là con đó."
Tô Vân Kỳ ý vị thâm thường nói: "Chó loại này, phải đánh cho phục mới nghe lời, sư huynh nếu cần, muội có thể giúp."
Kiếm ý tràn ngập hơi thở hủy diệt bao phủ lấy chuông bạc trong tay Tô Vân Kỳ, chuông ngay lập tức biến thành cát mịn, nhưng ngón tay chạm vào chuông lại không bị thương chút nào.
Tô Vân Kỳ thu tay về, âm thầm nén lông trên đuôi đang dựng lên, sư huynh kiểm soát kiếm khí rất chuẩn xác, nhưng kiếm khí này là sao?
Trúc Ẩn Trần nhàn nhạt nói: "Ta không cần hắn nghe lời, chỉ cần hắn im lặng." Mãi mãi im lặng.
Tiểu Hà nắm lấy hai tai, run rẩy theo bản năng, đại ca khí thế thật mạnh! May mà là người một nhà.
Trong đầu chọc chọc hệ thống, 【Hệ thống, bọn họ đang nói gì thế? Có chó ở đâu? 】
【... Ký chủ có nghĩ đến việc học ngôn ngữ nghệ thuật và phân tích không, hệ thống có tài liệu chi tiết đây.】
Thỏ tinh nổi giận: 【Cậu có phải đang nói tôi ngốc, nghe không hiểu tiếng người?】
【Sao có thể chứ? Hệ thống đang rất nghiêm túc đưa ra đề xuất cho ký chủ.】
Lúc này lại hiểu được lời nói hàm ý, ký chủ của nó rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc vậy?
Bên kia.
Túc Ly ôn nhã bình thản hỏi: "Xin hỏi cô nương, trên mặt tại hạ có gì không ổn sao?"
Thanh Huân bị phát hiện nhìn trộm thu ánh mắt lại, giọng điệu kiêu ngạo: "Không có."
Qua một lát lại nhịn không được hỏi: "Ngươi thật sự không muốn nói gì sao?"
Thanh Huân đánh giá tên tu sĩ nhân loại này, diện mạo không tồi, tu vi không rõ, nhưng cũng coi như có đủ tư cách để nàng theo đuổi.
Chỉ là tên nam nhân này, từ lúc gặp tới giờ tại sao lại không có chút biểu hiện nào ái mộ nàng?
Rõ ràng tình cổ đã bám lên người hắn, quanh đây ngoài nàng ra cũng không có ai khác, lẽ ra tên nhân tộc này phải đã yêu nàng sâu đậm, không thể tự kiềm chế mới đúng.
Nghe nói tu sĩ Nhân tộc tương đối hàm súc, người này chắc hẳn không muốn mất phong độ trước mặt nàng.
Tuy rằng bề ngoài không tồi, nhưng lãng phí tình cổ của nàng, đó là thứ nàng phải tốn không ít công sức mới tìm được, để khiến Đông Ngự ca ca hoàn toàn yêu nàng, vậy mà lại dùng trên một tên nhân tộc, thật là lãng phí.
Tại sao tình cổ lại tự mình chạy ra ngoài? Cổ sư chưa từng nói tình cổ có thể tự di chuyển, khi trở về phải tìm cổ sư tính sổ mới được, thuận tiện xem có thể lấy thêm một con tình cổ khác không.
"Cô nương cảm thấy ta nên nói gì đây?" Túc Ly mỉm cười ôn hoà, rõ ràng không phải kiểu người mà Thanh Vân thích, nhưng lại khiến tim nàng đập nhanh hơn.
Thanh Huân mím môi: "Tùy ngươi."
Không đúng, nàng đâu phải là người trúng tình cổ, tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Người nàng yêu rõ ràng là...
"Đông ngự ca ca!"
Kiêu ngạo và lãnh đạm của Thanh Vân biến mất ngay khi nàng nhìn góc đường phía trước, chỉ còn lại tiểu nữ nhi nhu tình như nước.
"Thanh Huân." Thanh niên cao lớn khoác áo giáp trên đỉnh đầu còn có cặp sừng màu đen giữ tợn nhìn về phía Túc Ly, cau mày nói: "Nhân tộc sao lại xuất hiện ở cấm địa?"
"Đông Ngự ca ca, hắn..." Thanh Huân bỗng nghẹn lời, đúng rồi, một nhân tộc sao lại ở cấm địa?
"Tại hạ là Túc Ly, Thái tử Huyền Tông, đệ tử dưới toà Tiên Tôn, trong lúc tu luyện ở bí cảnh Tiểu Thanh Lan bất cẩn rơi vào khe không gian, tỉnh dậy thì đã ở đây."
Túc Ly tự giới thiệu, với hơi thở không gian chưa tiêu tán quanh người, khiến lời nói của hắn thêm phần thuyết phục.
"Ta đã gửi tin cho sư tôn, chẳng bao lâu nữa sẽ rời đi, không có ý mạo phạm, mong được thứ lỗi."
Đông Ngự vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, thái độ không lạnh không nóng: "Thanh Huân, dẫn hắn ra ngoài."
"Ta không, đừng tưởng ta không biết, ngươi định đi tìm Tô Vân Kỳ đúng không, hai người các ngươi đã hẹn nhau tới bí cảnh, người đồng hành cổ vực tiếp theo ngươi cũng định chọn nàng ta đúng không!" Thanh Vân ấm ức lại bất mãn nhìn nhìn Đông Ngự.
Đông Ngự giải thích nói: "Nàng ấy là người phù hợp nhất."
Nghe vậy Thanh Huân càng tức giận: "Ta không phù hợp sao?! Trước đây ngươi nhận định người đồng hành rõ ràng vẫn luôn là ta!"
Túc Ly rất đúng mực lùi ra phía sau một khoảng cách, không định can thiệp vào cuộc trò chuyện của bọn họ, ánh mắt nhìn có vẻ ôn hoà nhưng thực chất lại lạnh nhạt, cuộc tranh cãi này thật vô vị.
Tô Vân Kỳ cái tên này nghe quen quen, à, là sư muội của Huyền Cầm.
Huyền Cầm đang làm gì nhỉ?
Trong tay xoay một con xúc xắc gồm bốn mặt tam giác, mỗi mặt đều khắc những phù văn khác nhau.
Cấm địa của yêu tộc ngăn chặn pháp thuật, nhưng không phải là hoàn toàn không thể sử dụng, đã đến lúc phải về rồi.
Một người với mục đích không rõ, một người chứa đầy sát ý, đều hướng về phía đối phương mà đi, thêm vào đó là tình tiết thúc đẩy nam nữ chính gặp nhau, việc hai bên đụng độ là điều không thể tránh khỏi.
Mà khi bóng dáng màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn, có thứ gì đó đột nhiên mất kiểm soát.
Túc Ly nhìn chằm chằm vào Trúc Ẩn Trần, ánh mắt nóng rực, cảm xúc mãnh liệt tối tăm trong đôi mắt khiến ôn hoà nhuốm màu dục vọng: "Huyền Cầm."
Thanh Huân:?
Biểu hiện này của người là có ý gì, ngươi không nên thích ta mới đúng?
Trúc Ẩn Trần không nói hai lời, lập tức tung ra một đạo kiếm khí, dâng tới tận cửa, dù không giết được nhưng cũng phải xả giận.
Túc Ly đi trước y một nước ném ra con xúc xắc bốn mặt, ngay khoảnh khắc xúc xắc chạm đất, trời đất xoay chuyển, tất cả mọi người đều bị dịch chuyển tới những nơi khác nhau.
Dưới sự điều khiển của Túc Ly, hắn và Trúc Ẩn Trần ở lại một chỗ.
Linh lực và kiếm khí va chạm nhau, phát ra tiếng bén nhọn xé gió.
Trong chớp mắt hai người đã giao thủ mấy lần, Túc Ly khi sử dụng linh lực không mạnh mẽ như ma khí, trên người lại có thêm vài vết thương mới, vẻ ngoài luôn ung dung bình tĩnh giờ thêm phần chật vật nhếch nhác.
Khi thân hình lần nữa giao nhau, Túc Ly đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Trúc Ẩn Trần, từ bên trong cầm đi thứ gì đó.
Mà Trúc Ẩn Trần nhân cơ hội này không chút do dự tấn công, kiếm khí xuyên qua da thịt, chất lỏng nóng bỏng màu đỏ tươi bắn lên mặt.
Người bị kiếm khí xuyên qua ngực lại đang cười, khóe miệng cong lên không phù hợp ý cười điên cuồng của Túc Ly.
Trong lòng Trúc Ẩn Trần dấy lên hồi chuông cảnh báo, vừa định rút tay lại bị một cái tay khác mạnh mẽ bắt lấy.
Ngực Túc Ly vẫn đang chảy máu, nhưng gương mặt lại vô cùng dịu dàng, như thể vết thương không thuộc về hắn, với giọng điệu gần như ngâm nga nói: "Huyền Cầm, ngươi có yêu ta không?"
Đồng tử Trúc Ẩn Trần co lại, toàn thân như bị kích thích, giống như một con mèo bị chọc tức, dùng sức giật tay ra, lùi xa một đoạn lớn.
Mở bàn tay bị nắm lấy, một con cổ trùng màu hồng nhạt giống như cánh hoa tình yêu, đang chậm rãi chui vào lòng bàn tay y.
Trúng tình cổ, sẽ yêu người đầu tiên mà mình nhìn thấy khi mở mắt.
Xé kéo ——
Trúc Ẩn Trần nhanh chóng quyết định nhắm chặt hai mắt, xé một mảnh vải từ ống tay áo, che mắt lại buộc ra sau đầu.
Kiếm ý bùng lên, bao quanh người, cố gắng ngăn cản kẻ có ý đồ xấu đến gần.
"Huyền Cầm, ta trúng cổ rồi, ngươi đến bồi ta đi." Giọng nói khàn khàn như tình nhân nói nhỏ, pha lẫn những âm thanh vặn vẹo cố chấp.
Âm thanh đó dường như rất xa, nhưng cũng như gần ngay trước mắt, như thể giây tiếp theo sẽ xuất hiện ngay trước mặt y.
Khác đéo gì quỷ đâu!!!
Trúc Ẩn Trần nhắm mắt chửi thề: "Kẻ điên."
Tình cổ có hai con sao? Trong kịch bản hệ thống đưa không hề đề cập đến điểm này.
Cổ trùng đó làm sao lại chạy lên người Túc Ly? Hắn đã đi cùng hai người kia một thời gian dài, tại sao lại chỉ phát tác khi nhìn thấy y?
Cốt truyện này còn có thể tốt hơn không, nhiều bug như vậy, không sụp đổ mới lạ!
Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 64
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Loading...