Bông tuyết rơi trên đỉnh đầu, chẳng bao lâu đã tích tụ thành một lớp dày, trông như đang đội một chiếc mũ lông trắng.
Đây là tàn ảnh, là ký ức, không phải thật.
Trúc Ẩn Trần tự nhủ trong lòng, lắc đầu để rũ tuyết trên đỉnh đầu, sau đó tự kéo mình ra khỏi tuyết, nếu không ra ngay, y sẽ lại bị chôn vùi lần nữa.
Nói chứ tuyết và gió này, nhiệt độ và cảm giác đều quá chân thật, cứ như thật vậy.
Lại một trận tuyết lớn ập tới, Trúc Ẩn Trần bị thổi thành núi băng, khó khăn bò ra khỏi một đống tuyết trắng xóa.
Cái đầu rồng khổng lồ che khuất bầu trời vẫn ở ngay trước mặt y, trong đôi mắt xanh lam của nó có một làn sóng nhỏ không dễ phát hiện.
Trúc Ẩn Trần dựa vào một vách băng của núi tuyết, chậm rãi đứng dậy giữa cơn gió tuyết, vừa ló đầu ra gió lại thổi mạnh và tuyết rơi nhiều hơn.
Sau vài lần, y nhận ra vấn đề, gió này có gì đó không ổn!
Trong lòng nảy ra một liên tưởng đáng sợ, Trúc Ẩn Trần cứng đờ ngẩng đầu lên, nhìn vào băng long: "Gió là do ngươi tạo ra sao?"
Băng long nhẹ nhàng thở ra, gió tuyết càng mạnh.
Trúc Ẩn Trần há miệng, nuốt một ngụm khí lạnh, trong lòng kêu lên không thành tiếng: "...Fuck?"
Hệ thống không phải lừa mình chứ, nói là tàn ảnh mà, sao mình lại cảm thấy con rồng này như đang sống vậy?
Không kịp nghĩ ra nên nói gì để giữ mạng, băng long mở miệng, đồng tử của Trúc Ẩn Trần co lại.
Bóng đen phủ lên đầu, một miếng, một đỉnh núi.
Trong mắt băng long hiện lên ý cười, nó thản nhiên rời đi.
A a a a a a ——
Bị ăn rồi!
Ăn luôn cả một ngọn núi!!!
Trúc Ẩn Trần lại trợn mắt, nỗi kinh hoàng vẫn còn, nhưng không còn cảm giác lạnh lẽo của băng tuyết.
Ánh sao, gợn nước, không phải tuyết, không có băng long, y đã trở lại không gian Thiên Ngoại Cảnh.
"Ác mộng sao?"
Trúc Ẩn Trần cúi đầu nhìn miếng vảy rồng... vảy rồng đâu?
Nơi vốn có một miếng vảy rồng trắng như tuyết giờ trống không, Trúc Ẩn Trần kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt quét quanh, hoàn toàn không thấy màu trắng ngoại trừ một số ít quần áo trên người.
Nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước dưới chân qua lớp mặt đất trong suốt, Trúc Ẩn Trần ngẩn ngơ.
Vị tóc trắng này, ngươi là ai?
Tóc hai bên má rũ xuống, trắng như tuyết.
Khiếp sợ quá nhiều lần khiến người ta trở nên chết lặng, Trắng Ẩn Trần kéo một lọn tóc trắng trước ngực lên, ôi trời... tuyết trong không gian vảy rồng có phải làm mất màu tóc biến cả đầu y thành màu trắng.
Nói không biết tóc này sao lại thành thế này, tên Túc Ly thần kinh đó có tin không?
Quan sát toàn thân, ngoại trừ tóc trắng ra, không có gì khác thường.
Lòng bàn tay hướng về phía trước, phóng ra một chút linh lực, bông hoa băng nở rộ trong lòng bàn tay, lạnh hơn hẳn so với trước.
"Hàn độc, yên tĩnh, vảy rồng..."
Những thay đổi trên người đều nói rằng vảy rồng dường như đã được luyện hóa hoàn tất.
Y đã làm gì? Trong không gian ký ức bị tàn ảnh băng long có thần trí ăn... cùng với một ngọn núi...
Vậy là bước luyện hóa không có vấn đề gì chứ?
Không có ai để hỏi, Trúc Ẩn Trần đầy nghi hoặc đành thở dài một tiếng: "Lần sau hỏi hệ thống vậy."
Để an toàn, Trúc Ẩn Trần vẫn luyện Thiên Hồn Ẩn đến tam trọng cảnh mới rời khỏi Thiên Ngoại Cảnh.
Sau đó, mọi thứ tối đen.
Mùi tanh của cá và mùi máu cùng một số mùi kỳ lạ khác tràn vào khoang mũi.
Dưới chân là một chất lỏng không rõ nguồn gốc.
Có cảm giác như đang ở trên một phương tiện giao thông nào đó.
Linh lực thi triển ra ánh sáng nhỏ, giống như một quả cầu đèn lơ lửng chiếu sáng nơi này.
Những bức tường màu đỏ sẫm còn nhấp nhô, xương cá vỡ nát, chất lỏng kỳ lạ trên "mặt đất", xác cá thối rữa, rong biển...
Đây... lại là đâu?
Cảnh tượng trước mắt khiến Trúc Ẩn Trần có dự cảm không lành.
Không phải chứ?
Hệ thống cậu không thiết lập trước vị trí lối ra an toàn sao?
"Mặt đất" đột nhiên rung chuyển dữ dội, "tường" màu đỏ sẫm nghiêng ngả.
Trúc Ẩn Trần quyết định ngay lập tức đóng băng mình và bức tường lại với nhau, lớp băng tạo ra một không gian độc lập và kín, cách ly khỏi xác cá điên cuồng bên ngoài.
Toàn bộ không gian bắt đầu kịch liệt quay cuồng, trong lúc rung lắc, "tường" đột ngột va chạm, như thể đụng phải thứ gì đó.
Phụt ——
Đỉnh đầu rách ra một khe, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào mặt băng, phản chiếu một tia sáng.
Ánh sáng sắc bén chia đôi bức tường, giống như một ngôi nhà bị chẻ đôi từ giữa.
Quả cầu băng hoàn toàn xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, Trúc Ẩn Trần bị quay cuồng đến mức mất phương hướng, nhìn qua lớp băng thấy được thứ dưới chân, đó là một con cá lớn dài hơn ba mươi mét, và nơi y đứng là bụng của con cá này.
Y đoán không sai, bị nuốt vào bụng cá rồi, bức tường màu đỏ sẫm? Đó là dạ dày cá —— Hệ thống! Cái này bình thường sao?!
Răng rắc!
Âm thanh băng vỡ như là giai điệu mở đầu của bộ phim kinh dị, đập vào thần kinh nhạy cảm của Trúc Ẩn Trần, đánh thức tâm trí đang tan rã sau khi đi dạo trong bụng cá.
Một bàn tay xuyên qua lớp băng, phá vỡ hàng rào ngăn cách an toàn với thế giới bên ngoài, trực tiếp tóm lấy cổ Trúc Ẩn Trần.
Trúc Ẩn Trần nhìn thấy bàn tay đó, nhưng không kịp phản ứng, huống chi là né tránh.
"Hoá ra ở chỗ này."
Những mảnh băng vỡ rơi xuống, Trúc Ẩn Trần bị nắm cổ lôi ra khỏi lớp băng, đại ma áo đen bắt được con mồi của mình, đôi mắt đỏ như máu nhìn từ đầu đến chân y, ánh mắt dừng lại trên mái tóc trắng, đồng tử khẽ nheo lại.
Cánh tay đang bóp cổ đột nhiên thả lỏng, Trúc Ẩn Trần bị kéo ra khỏi bụng cá, sau đó bị quăng lên bãi cỏ bên cạnh Hồ Tiềm Long.
Ánh mắt vẩn đục của con mắt cá đã chết đang nhìn chằm chằm vào y.
Trúc Ẩn Trần:.....đúng là chết không nhắm mắt.
"Thế nào, đã nhìn rõ nơi chôn thân của mình chưa?"
Áo choàng đen lọt vào tầm nhìn, đại ma nắm cằm Trúc Ẩn Trần, mạnh mẽ xoay đầu y, giọng nói mềm mại nhưng mang đầy ý cười giả tạo: "Chết trong bụng cá không phải là cách chết phù hợp với ngươi. Cho dù ngươi chết thật, cơ thể ngươi cũng sẽ mãi mãi ở trong phòng sưu tập của ta."
Trúc Ẩn Trần đã dần quen với những lời nói điên cuồng của Túc Ly: "Ta không muốn chết."
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Đại ma liếc nhìn xác cá bên cạnh: "Thật sao?"
Trúc Ẩn Trần bình tĩnh nói: "Đây là ngoài ý muốn."
Đại ma cũng không biết có tin hay không, không thảo luận tiếp chủ đề này nữa, tay vươn ra sau đầu Trúc Ẩn Trần, vuốt dọc theo mái tóc trắng, cuối cùng nắm lấy một lọn.
"Tóc của ngươi, sao lại thế này?"
Trúc Ẩn Trần: "...... Không biết." Y thề đây là thật! Bỏ cái ánh mắt nghi ngờ đó đi.
Ánh mắt đánh giá của đại ma dừng lại trên mặt y: "Vậy ngươi có biết tại sao trong ba ngày qua thuật con rối mất hiệu lực không?"
Hóa ra bên ngoài đã qua ba ngày, trong không gian Thiên Ngoại Cảnh không có gì để tính thời gian, Trúc Ẩn Trần không biết mình ở đó bao lâu.
Ba ngày, không phát hiện ra mới lạ, làm sao để giải thích đây... Không đúng, tại sao y phải giải thích với Túc Ly, bọn họ đâu có mối quan hệ cần phải dựng lên những lời nói dối thiện ý.
Trúc Ẩn Trần ngạc nhiên nói: "Thuật con rối mất hiệu lực sao?"
Ngay sau đó trong mắt hiện lên một tia hối hận: "Nếu ta biết..."
Lời nói chưa hết, cả hai đều hiểu ý nghĩa đằng sau đó.
Nếu ta biết, liệu ta có chạy không?
Đại ma nhìn y một lúc lâu, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, khẳng định: "Ngươi đang nói dối."
Đầu óc Trúc Ẩn Trần chạy nhanh như tàu hoả, suy nghĩ khả năng tên âm hiểm này đang lừa mình.
Cơ thể đột nhiên không thể cử động, đại ma kéo hai tay y lại với nhau, cột một sợi dây đen với hoa văn kỳ dị trên đó.
Sau khi dây thừng cột lại, toàn bộ linh lực của Trúc Ẩn Trần lập tức biến mất, thần thức cũng không thể thả ra ngoài.
Rõ ràng là không còn hoàn toàn tin tưởng vào thuật con rối nữa.
"Đại nhân, trận pháp đã chuẩn bị xong." Một nữ tu mặc đồ đen tìm tới buộc tóc đuôi ngựa cao, đến hành lễ với đại ma một cách cung kính, ánh mắt lén lút liếc nhìn Trúc Ẩn Trần, không dám nhìn thẳng mà chỉ ghi nhớ mái tóc trắng nổi bật đó.
Tóc trắng là tượng trưng cho sự kết thúc và điềm xấu trong mắt tu sĩ. Trong tu chân giới trừ yêu thú hóa hình có bản thể màu trắng và những người cố ý biến thành hình dáng ông lão, rất hiếm khi có tóc trắng.
Đây chính là người mà đại nhân đã chờ ở Hồ Tiềm Long mấy ngày qua? Quả nhiên là đặc biệt.
Đại ma lên tiếng.
Tiếng vải loạt soạt bên tai, trên vai thêm một chiếc áo choàng đen, mũ trùm kéo xuống đầu, toàn thân Trúc Ẩn Trần bị bao bọc trong lớp vải đen.
Một cánh tay quàng qua eo, Trúc Ẩn Trần giống như một con rối người bị mang đi.
"Đại nhân." Nhiều giọng nói khác nhau lần lượt vang lên.
Tầm nhìn của Trúc Ẩn Trần bị áo choàng đen che khuất, chỉ thấy một đôi chân lướt qua, khí tức hỗn loạn cho biết những người này đều là tà tu, Túc Ly đang đưa y vào đám tà tu.
Như vậy làm sao y có thể nhắc nhở các tu sĩ chính đạo tránh trận pháp?
Rất nhanh Trúc Ẩn Trần nhận ra ngay cả khi không bị Túc Ly bắt, y cũng đã chậm một bước.
Đại ma mang Trúc Ẩn Trần đến trước một vách núi, thấp giọng nói vào tai y: "Huyền Cầm, ta đã nói với ngươi từ trước, phạm lỗi là phải chịu trừng phạt."
Dưới vách núi, trận pháp bao phủ toàn bộ khu trung tâm đã thành hình, rất nhiều tu sĩ bị giam trong đó, không ngừng có những nhóm tà tu kéo các tu sĩ còn lại vào trận pháp.
Sao nhanh vậy! Mới ba ngày, trong nguyên tác các tà tu chuẩn bị hơn một tháng mới...
Trúc Ẩn Trần nghĩ ra nguyên nhân sai lệch của điểm tình tiết lần này.
Số lượng, tổng số lượng gấp mười lần, cho nên trận pháp thành hình cũng so nguyên tác sớm hơn.
Đại ma phất tay, ma khí ngưng tụ thành một tấm gương mờ trước mặt bọn họ, hiện ra cảnh tượng trong trận pháp.
Ngón tay khẽ lướt lên, gương mờ chia đôi, hiện ra hai hình ảnh.
Một là một tu sĩ áo lam cầm kiếm, một là nữ tu đeo găng tay trắng đang chữa trị cho người bị thương.
"Chỉ còn thiếu tiểu sư muội và Mai Nhận Thu của ngươi. Ta vốn định bắt tất cả bọn họ, mang đến Hồ Tiềm Long lấy máu, xem có thể dụ ngươi ra không."
"Nếu ngươi chết thật, ta cũng sẽ đưa bọn họ xuống dưới theo ngươi."
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần lạnh như băng, không chút ấm áp, mái tóc trắng càng làm tăng thêm khí chất thanh lãnh vốn có như hóa thành băng cô lãnh: "Ngươi chỉ biết dùng người khác để uy hiếp sao?"
"Với ngươi, chiêu này rất hiệu quả." Ánh mắt thâm trầm của đại ma như mũi tên xuyên qua lớp da, nhìn thấu linh hồn: "Ngươi không quan tâm đến mạng sống của mình, cảm thấy sống không vui, không thoải mái, nên muốn chết, một chút ham muốn sống cũng không có."
Quả thực cao ngạo tùy hứng đến đến mức không coi trọng sinh tử, không phải loại thanh cao cứng nhắc, mà là một kiểu không thèm để ý, không quan tâm đến sự sống chết của mình, nhưng lại cố gắng sống vì người khác, mâu thuẫn lại tự nhiên.
Diện mạo chỉ là một phần hắn thích, chính sự mâu thuẫn mà Trúc Ẩn Trần bản thân không tự nhận thức được mới là lý do chính khiến Túc Ly luôn chú ý đến y.
"Vì vậy, ta sẽ giữ lại mạng sống của vài người bọn họ, từ từ chơi với ngươi." Trước khi ta mất hứng thú với ngươi, ngươi không thể chết, cũng không thể rời đi.
Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 49
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Loading...