Thái Nhất Huyền Tông đã công bố tin tức về Tiên Tôn nhận đệ tử, trong khi hệ thống vẫn chưa phát ra âm thanh nào.
Nam Cung Phá Thiên quay về chỗ ngồi của mình bị ánh mắt đầy ghen tị nhắm thẳng vào người. Bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra hưng phấn và vui mừng trong mắt hắn ta không thể che giấu được.
Trưởng lão trên đài bắt đầu gọi người tiếp theo, đến lượt y rồi.
Trúc Ẩn Trần sau khi đứng dậy, giọng nói của hệ thống vang lên nhè nhẹ.
【... Tiên Tôn coi trọng người khác. 】
[Ai? ]
【Ký chủ. 】
[Ừ.]
......
[Hả? ] âm lượng bỗng tăng lên.
[Tôi?! ]
【Đúng vậy ký chủ. 】
Đầu óc Trúc Ẩn Trần trì độn trong giây lát, suy nghĩ rối loạn tràn ngập ngay tức thì.
Tiên Tôn muốn nhận y làm đồ đệ?
Vậy chẳng phải y thiếu chút nữa thì một bước lên trời rồi sao?
Nếu thật sự trở thành đồ đệ, y sẽ phải gọi Túc Ly là sư huynh. Ài~, có chút khó chịu, may mà không thành.
Sau một loạt suy nghĩ quét qua, Trúc Ẩn Trần khô khốc đáp lại một chữ.
[Ờ.]
【Phản ứng của ký chủ không khớp với suy tính của hệ thống. 】
[Theo cậu suy tính phản ứng của tôi nên là gì? Mất mát, tiếc nuối, oán hận, ghen ghét?]
【Căn cứ theo mẫu cảm xúc của con người thì đúng là vậy.】
[Tôi không có cảm giác gì cả, đồ đệ của Tiên Tôn đại diện cho tiền đồ và tương lai, mà hiện tại tôi không có sức lực để nghĩ về tương lai.]
Thế giới còn không biết có bị hủy diệt hay không, suy nghĩ xa xôi như vậy làm gì?【... Sẽ có mà.】
[Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ là đồ đệ của Tiên Tôn thôi. Tôi tin vào sư phụ của mình, tương lai bà ấy chắc chắn sẽ tu luyện đến Hợp Thể, đứng vào hàng tiên tôn, đồ đệ của Tiên Tôn với tôi chỉ là vấn đề thời gian.]
Tự mình cố gắng không bằng thúc giục sư phụ cố gắng, những năm gần đây vì hàn độc của y, tốc độ tu luyện của Phục Diêu chân nhân đã nhanh hơn rất nhiều so với trước, mọi người trên Tiểu Nhàn Sơn đều tin rằng sư phụ của mình chắc chắn là một mầm Tiên Tôn ưu tú!
[Tự lực cánh sinh không bằng khích lệ sư phụ, dựa vào như vậy vừa có cơ sở tình cảm, lại có đảm bảo nhân phẩm, là con đường tốt nhất để trở thành đồ đệ của Tiên Tôn!]
Tự mình cố gắng không bằng bồi dưỡng một lão sư có tiền đồ.
Ý tưởng này từ kiếp trước khi y lướt mạng đã thấy, có nghiên cứu sinh trong thời gian học tập giáo sư đạt được đột phá lớn, thăng chức lên môi trường tốt hơn, kéo theo cả học trò đóng gói mang đi, gà chó lên trời đã ăn sâu vào tâm trí, chỉ tiếc là không có vận may gặp được lão sư đó.
Kiếp này thiên thời địa lợi nhân hòa đầy đủ, Trúc Ẩn Trần lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hơn nữa lấy được kết quả vừa lòng.
【...】Hệ thống bị cách suy nghĩ quái dị mà hợp lý của y làm cho choáng váng.
【Cậu nghĩ như vậy, Phục Dao chân nhân có biết không? 】
[Đương nhiên biết, từ lâu tôi đã bàn với sư phụ, sư phụ lúc đầu không đồng ý, muốn tôi cố gắng tu luyện vượt qua bà ấy rồi dưỡng lão cho bà ấy, nhưng sau đó đã đồng ý.]
Bởi vì y nhiễm hàn độc, trở thành đối tượng cần được chăm sóc cẩn thận trong mắt mọi người trong sư môn.
Hàn độc thật là một cái cớ tốt để y có thể danh chính ngôn thuận nằm ườn cả ngày, nếu phát tác thì không lạnh như vậy thì tốt rồi.
[Vả lại, hệ thống không phải nói thiên đạo chuẩn bị giúp tôi tăng cường thực lực sao? Những gì thiên đạo có thể cho tôi chắc chắn không kém Tiên Tôn, hoàn thành nhiệm vụ cứu thế giới mới là việc quan trọng nhất.]
Tôi đã nói thế rồi, vì sự uy tín của thiên đạo cũng phải chuẩn bị cho tôi một cơ duyên cấp bậc kim sắc truyền thuyết chứ.
【...】Hệ thống dường như chìm vào suy tư, rất lâu không có phản hồi.
Trúc Ẩn Trần trong lúc giao tiếp với hệ thống trong đầu, đi đến giữa đại điện dừng lại đứng ngay ngắn rồi mới bắt đầu suy nghĩ một việc, y sẽ đi tông môn nào?
[Hệ thống, tôi nên đi chỗ nào? Có đề cử không?]
【Hệ thống kiến nghị, nhập sùng minh phong. 】
[Gì cơ? ]
Sùng minh phong, chẳng phải là đạo tràng của Tiên Tôn sao?
Trong đám người truyền đến tiếng kinh ngạc, trên đài cao có người xuống.
Trúc Ẩn Trần ngẩng đầu, tu sĩ như bạch hạc tung cánh nhẹ nhàng ưu nhã từ trên trời đáp xuống, thật là một phong thái tiên nhân đạo cốt, như tiên nhân hạ phàm, nếu người này không phải là Túc Ly thì y chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, sau đó cẩn thận thưởng thức.
Túc Ly dừng ở trước mặt Trúc Ẩn Trần, cách một khoảng duỗi tay ra: "Sư tôn mời ngươi đi lên, sư đệ."
Trúc Ẩn Trần:...
Trong tông môn cũ y luôn là lão đại, cả đời này sẽ không nghe thấy danh xưng này từ miệng đối tượng y kiêng kị.
Cứu mạng!
Nổi da gà!!!!!
[Nguyên văn tiên tôn không có đệ tử thứ ba mà? Vậy sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện sau này chứ?]
Tại sao không ngăn căn chuyện này! Y thật sự không muốn gọi Túc Ly là sư huynh!
【Tôi đã nghĩ thông rồi, ký chủ cần nâng cao sức mạnh và thân phận để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn.】
【Hừ, nhân vật chính không nghe lời, phản diện chạy lung tung, các nhân vật quan trọng khác cũng có ý nghĩ riêng, cốt truyện sớm đã lệch rồi, thêm một ký chủ nữa thì có sao.】
Tiếng "hừ" đầy tính nhân văn đó khiến Trúc Ẩn Trần cảm nhận sâu sắc sự bất mãn của hệ thống: Hệ thống này đã hắc hóa rồi? Oán khí thật nặng.
【Người làm việc nghiêm túc lại bị đối xử bất công hơn kẻ gây rối, dựa vào cái gì! Ký chủ! 】
[Có!] Cảm giác bị thầy giáo điểm danh là chuyện thế như nào?
【 Mục tiêu mới của chúng ta là, vượt qua tất cả nhân vật chính, bắt bọn họ đi theo cốt truyện! 】
[Được!] Ý tưởng này nghe sướng thật.
Đợi đã? Việc bái sư Tiên Tôn này thật sự không bàn bạc gì nữa sao?
*
Răng rắc
Tiếng gì vậy? Lan Vọng Sinh nhìn qua nơi phát ra âm thanh, thấy trong tay Tư Nguyệt Nhã là một đoạn gì đó vỡ thành ba mảnh, hình như đấy là đũa? Đũa của bọn họ làm từ linh mộc thất phẩm, còn cứng hơn cả vũ khí thông thường, sao lại... gãy rồi?
"Nguyệt Nhã, ngươi......" Anh nên nói gì đây? Anh không giỏi an ủi người khác mà!
Thượng Quan Túy khuyên nhủ: "Hàn Trúc trở thành đệ tử của Tiên Tôn là chuyện tốt."
Tư Nguyệt Nhã cười ngọt ngào: "Muội cảm thấy vui cho sư huynh, nếu Tiên Tôn không có một đệ tử có ý đồ xấu thì càng tốt hơn."
Thượng Quan Túy ho khan hai tiếng rồi im lặng, tự nhét một miếng linh quả vào miệng, cảm giác không ngon bằng nho lần trước lấy từ chỗ Túc Ly.
Lan Vọng Sinh suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do để an ủi cô nàng: "Tiên Tôn, chắc sẽ không để đệ tử của mình... như thế này chứ, biết đâu cứ như vậy lại khiến bọn họ không thành."
"Gì mà bọn họ, là Túc Ly đơn phương quấy rầy sư huynh của ta! Sư huynh của ta không hề thích hắn!" Tư Nguyệt Nhã kiên trì nói.
Lan Vọng Sinh phụ họa: "Đúng đúng, ngươi nói đúng, tất cả là lỗi của Túc Ly."
Mọi người cũng biết những lời này không tiện truyền ra ngoài, nên trao đổi qua truyền âm.
Phía sau bọn họ, Tiêu Thế An nghi hoặc thu hồi ánh mắt, sư huynh thành đệ tử của Tiên Tôn, tiểu sư tỷ đương như không không vui, vì sao?
Có phải có điều gì đó mà cậu không biết không?
Khu dược.Liễu Nam Yên im lặng nhìn hai bóng dáng ở giữa đại điện cùng nhau bước lên đài cao.
Trong mắt có ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, không biết đang suy nghĩ gì.
*
Trúc Ẩn Trần được đưa lên đài cao, mới phát hiện trên đó không có nhiều người, trừ y và Túc Ly, chỉ có ba người.
Một người mặc áo choàng là trưởng lão Thái Nhất Huyền Tông, bên hông treo một chiếc quạt gấp như sương mù, chắc hẳn là trưởng lão Vân Phiến đã lên tiếng muốn nhận Nam Cung Phá Thiên từ đầu.
Một người khác mặc y phục đệ tử giống Túc Ly, chỉ là không tinh xảo bằng.
Cuối cùng là người duy nhất ngồi trên đài cao, mặc hoa phục màu tím, tôn quý và uy nghiêm, cảm giác hiện diện cực mạnh nhưng không có uy áp quá lớn.
Trúc Ẩn Trần lập tức nghĩ đến bốn chữ "trở lại nguyên trạng".
Tiên tôn nhẹ nâng ngón tay, trên đài cao xuất hiện thêm một chiếc ghế.
"Ngồi."
Hắn vừa mở miệng, trưởng lão Vân Phiến và người đệ tử kia mới ngồi xuống.
Túc Ly: "Ngồi đi, Huyền Cầm, yến tiệc này mới chỉ bắt đầu thôi."
"Sư tôn, linh thực chuẩn bị trên đài không phù hợp cho Huyền Cầm, theo chuẩn bị của đồ nhi trước đó có được không."
Tiên tôn không có động tĩnh, đếm thầm năm giây, sau đó Túc Ly nói với Trúc Ẩn Trần: "Sư tôn đồng ý rồi."
Trúc Ẩn Trần:???
Hắn có nói chuyện hoặc là gật đầu sao?
Các người làm sao giao tiếp với nhau vậy?
"Sư tôn không thích nói nhiều, có gì muốn thì có thể nói với sư tôn, chỉ cần sư tôn không từ chối thì tức là đồng ý rồi."
Túc Ly giải thích cặn kẽ, dáng vẻ sư huynh tốt bụng tận tụy làm Trúc Ẩn Trần thấy đau mắt.
Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 35
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương tiếp
Loading...