Tiếng súng phá vỡ sự yên tĩnh giữa đêm, vang vọng khắp nơi khiến cho mọi người đang ngủ say trong căn cứ đều choàng tỉnh.
Mạt thế diễn ra nên thần kinh mọi người luôn trong trạng thái căng thẳn, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng đủ làm cho bừng tỉnh.
Tất cả mọi người đều biết, mỗi tối căn cứ sẽ cử ra ít nhất hai mươi lính canh bảo vệ ở cổng chính, nếu ban đêm có tang thi lang thang tới gần đều sẽ yên lặng giải quyết bởi vì tiếng súng có thể truyền đi rất xa, sẽ hấp dẫn nhiều tang thi tới hơn nên nếu dễ dàng giải quyết tuyệt đối sẽ không nổ súng…
Nửa đêm mà có tiếng súng thì chắc chắc không phải chỉ có một làn sóng tang thi nhỏ…
Mà sau một tiếng súng bang lên là liên tục những tiếng súng khác nối tiếp…
Ba mẹ Cố cũng bị làm cho bừng tỉnh, theo bản năng kiểm tra xem Cố Ninh có đây không, nhìn thấy cô đang đứng gần đó họ mới thở phào nhẹ nhóm. Ba Cố vừa đứng dậy vừa mặc áo nói: “Con về từ khi nào vậy?”
Cố Ninh vừa thay quần áo vừa nói: “Con vừa mới về, tí nữa hai người đừng ra ngoài. Con đi gọi nhóm Tam Ca ra kiểm tra xem có chuyện gì. Trừ khi là bọn con trở về, không thì dù là ai đến gõ cửa hai người cũng đừng mở.”
Ba Cố biết sự tình nghiêm trọng nên nghiêm túc nói: “Con yên tâm. Con cũng cẩn thận.”
Cố Ninh mặc thêm một cái áo choàng lông vũ, lấy thanh đao từ trong không gian ra cài vào người rồi đẩy cửa ra ngoài. Vừa ra ngoài cô đã đụng phải Phương Pháp phòng đối diện.
Phương Pháp kinh ngạc nói: “Cố Ninh, em đã về rồi!”
Cố Ninh gật đầu một cái, sau đó mọi người từ các phòng khác cũng đi ra: “Được rồi, những người còn lại ở lại đây đi. Tôi với Phương Pháp sẽ ra ngoài xem tình hình thế nào.”
Nhìn thấy sắc mặt người lớn ai nấy đều lo lắng khiến cho đám trẻ con sợ hãi, đã lâu rồi bọn chúng mới trải qua chuyện này nên đứa nào cũng mang theo tâm trạng lo sợ.
Tam Ca không yên tâm, dặn dò: “Vậy hai người cẩn thận một chút!”
“Yên tâm. Giúp tôi để ý ba mẹ.” Cố Ninh nói xong lập tức cùng Phương Pháp đẩy cửa ra ngoài. Một đường đi thẳng xuống tầng thì thấy phía sau truyền tới không ít tiếng bước chân, đều là những người nghe được tiếng súng bên ngoài. Ban ngày vừa mới dạo quỷ môn quan một vòng, giờ tối rồi mà không cho người khác ngủ nên có không ít người vừa chạy vừa chửi mắng.
Mọi người vừa nhìn nhau vừa dò hỏi nhưng không ai biết có chuyện gì xảy ra, cuối cùng chỉ có thể chạy nhanh tới cổng căn cứ. Rất nhiều người từ khu lều trại đi ra, sợ hãi không biết nên làm gì chỉ có thể đi theo đám đông ra cổng căn cứ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Tường vây căn cứ đã được nâng lên cao 4 mét, vòng ngoài còn có một tầng lưới sắt lớn.
Lúc này lưới sắt kia đang bị tang thi đẩy, vô số ngón tay xanh xám ngắc xuyên qua lỗ của lưới sắt, cố gắng chen vào khiến lưới sắt dường như sắp không chịu được nữa. Điều đáng sợ là cách không xa cổng lớn của căn cứ có một xác tang thi thân đầy lỗ đạn, bên cạnh là một xác lính canh đã bị cắn đứt họng, mười mấy lính canh bên cạnh sắc mặt đều trắng bệch.
Chủ nhiệm Chung vội vàng chạy tới, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Sao lại thế này?”
Một lính canh còn bình tĩnh miễn cưỡng nhìn xuống dưới nói: “Không biết từ đâu mà tang thi xuất hiện nhiều vậy, những con biến dị lập tức chạy tới cổng sắt, tốc độ quá nhanh, Chu Cường chưa kịp nổ súng đã bị cắn…”
Lúc này, đài quan sát phía bên trên đã bật đèn pha chiếu ra phía ngoài căn cứ, tất cả chỉ nghe được tiếng nín thở kinh hãi, cảnh tượng bên ngoài khiến mọi người đều sợ đến ngây người. Phía xa xa là hàng ngàn con tang thi đang tiến tới, duỗi đôi tay muốn phá lưới sắt để vào bên trong, chúng như đang bị thu hút, trong cổ họng phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Phương Pháp cảm thấy da đầu mình tê dại, chỉ cảm thấy cả người rét run, theo bản năng muốn quay sang nói chuyện với Cố Ninh nhưng khi quay sang thì cảm thấy kinh hãi! Cố Ninh đã biến mất! Anh vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng vừa ngửng đầu lên thì đã thấy cô đang đứng cùng đám người trên bức tường vây. Anh nhanh chóng tránh đám người kia chạy đến bên cô.
Bên trên không biết ai đã thả dây xuống, Phương Pháp trèo lên nói: “Cố Ninh, sao em leo được lên đây được… Chết tiệt!” Ngay khi leo lên bức tường, anh nuốt một ngụm khí lạnh nhìn ra phía bên ngoài tường vây.
Tang thi, rất nhiều tang thi, rất nhiều rất nhiều tang thi.
Phương Pháp thề anh chưa bao giờ gặp nhiều tang thi đến vậy.
Trong phạm vi 50 mét chiếu sáng của đèn pha sáng trưng, nơi nơi đều là đầu của tang thi, đen kịt kéo dài đến tận nơi không được đèn chiếu tới… Mạt thế xảy ra, anh đã từng tháy tang thi triều, ngày hôm qua khi thấy một con phố toàn bộ là tang thi đã khiến anh kinh hồn khiếp đảm, nhưng lần này so với hôm đó còn nhiều hơn…
Phương Pháp gian nan nuốt nước miếng, lập tức cảm thấy cổ họng đau rát.
“Phương Pháp.”
“Hả?” Phương Pháp đột nhiên phục hồi lại tinh thần, quay sang nhìn Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn anh nói: “Anh về, trừ Giả đạo trưởng, Hoàng Mộng Dao và Hướng Hứa ra thì gọi tất cả dị năng giả tới đây. Nhớ nhắc Giả đạo trưởng khóa cửa cẩn thận, bất kể ai gõ cửa cũng đừng lên tiếng. Súng đạn, thuốc men cũng chuẩn bị đầy đủ, còn những thứ khác cứ để lại.”
Phương Pháp giờ mới thấy cổ họng mình dịu lại đáp: “Được… Vậy em ở lại nhớ cẩn thận.” Nói xong anh mới leo xuống thang dây, chân vừa chạm đất đã cảm thấy nhũn ra, phải lấy hai tay xoa hai bên mặt tê dại, tăng tốc chạy về phía khu ký túc xá.
Cố Ninh đứng trên tường vây, tang thi bên dưới như cảm nhận thấy cô lập từ duỗi tay cố gắng với lên, muốn kéo cô xuống khỏi bức tường mà cắn xé. Nhưng cô không muốn để ý những con tang thi này mà nhìn về phía xa. Bóng tối không thể cản trở được tầm nhìn của cô, trong phạm vi mà đèn không thể chiếu sáng, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ rất nhiều tang thi… rất nhiều. Khắp đường phố, ngõ hẻm, thậm chí còn có những con tang thi từ nói khác kéo tới. Chỉ trong một đêm, như thể toàn bộ tang thi của khu vực này đều đang hướng tới đây.
“Chủ nhiệm Chung, ngoài trừ cổng chính, còn có cửa nào khác không?” Cố Ninh từ trên tường vây đi xuống nói chuyện với chủ nhiệm Chung.
Chủ nhiệm Chung khiếp sợ nhìn Cố Ninh, sau đó nói: “Vì để phòng ngừa tang thi có thể xông vào nên các cửa khác đều bị đóng kín.”
“Tôi vừa ở bên trên nhìn xuống, ba tuyến đường chính đều đã bị tang thi chặn lại. Ít nhất phải có hàng nghìn con, hơn nữa còn có khả năng đây mới chỉ là nhóm đầu tiên. Có vẻ toàn bộ tang thi ở khu vực này đều hướng về đây. Trừ khi chúng nó tự tản ra, còn nếu không chỉ bằng mấy chục dị năng giả của căn cứ không có khả năng đấu với nhiều tang thi như vậy.” Nói không chừng, trong đám tang thi này còn có những con biến dị.
Lúc này tiếng súng vang lên không ngừng, nhưng không ngừng có tang thi biến dị cố gắng lao vào cổng chính.
Chủ nhiệm Chung cắn răng nói: “Nơi này có mười mấy vạn người, tang thi chỉ có mấy nghìn con…”
Cố Ninh nhìn chằm chằm ông: “Nếu tang thi thành công phá cửa tiến vào, không đến một giờ thì mười mấy vạn người ít nhất có một nửa biến thành tang thi.”
Chủ nhiệm Chung nhìn xung quang, nhìn ai nấy mặt mũi trắng bệch thì cũng bắt đầu sợ hãi.
“Cô gái, nếu cô đứng đây tiếp tục nói những lời gây hoảng loạn cho người khác tôi sẽ cho người bắt cô.” Căn cứ trưởng bây giờ mới khoan thai bước tới, nghe thấy lời Cố Ninh nói thì lập tức bất mãn.
Đằng xa tiếng súng càng ngày càng kịch liệt, hơn hai mươi lính canh cầm súng không ngừng bắn vào đám tang thi đang cố trèo qua lưới sắt. Không biết là do quá khẩn trương hay sao mà dù tiếng súng vang lên dày đặc nhưng tang thi bị bắn trúng rất ít. Đột nhiên một con tang thi biến dị hệ tốc độ vượt qua được lưới sắt, vài khẩu súng chuyển mục tiêu sang bắn nó nhưng đều chỉ có thể bắn trúng cơ thể của nó. Mắt thấy nó chuẩn bị vào được cổng căn cứ, mọi người xung quanh đều la hét, liên tục lui về phía sau.
Cố Ninh nhanh tay đoạt lấy khẩu súng của thủ vệ đang ngồi xổm nửa ngày chưa dám bắn một viên bên cạnh rồi nhắm thẳng vào đầu con tang thi đang muốn lao đến — “bằng!” Đầu con tang thi bị bắn ngã về đằng sau, rơi xuống lưới sắt ở dưới. Cô cầm súng, nhắm chuẩn vào đầu đám tang thi ở lưới sắt, không ngừng bóp cò súng — “bằng! bằng! bằng! bằng!”
Dường như không có thời gian châm trễ, mỗi một tiếng súng vang lên là một xác tang thi ở trên lưới sắt rơi xuống.
Cô trả lại súng hết đạn cho thủ vệ mặt vẫn còn dại ra. Cô nhìn những người giống mình bị tiếng động mà chạy ra đây, tuy là vội vàng chạy ra nhưng đại đa số mọi người đều không quên mang theo vuc khí, người thì mang rìu, người thì mang dao phay, hoặc có người mang theo gậy sắt, còn có người mang theo cây gậy lau nhà. Cô nhìn quanh một vòng, không để ý đến biểu cảm kỳ lạ của trưởng căn cứ mà nói với chủ nhiệm Chung: “Chủ nhiệm Chung, những người này nếu còn đứng đây, một khi tang thi thực sự vào được sẽ gia nhập đội quân tang thi.”
Chủ nhiệm Chung như mới tỉnh lại mộng, vội vàng an bài một nhóm thủ vệ tiến hành sơ tán người dân.
Thủ vệ của căn cứ có khonarg 3000 người, trẻ nhất mười tám mà lớn nhất cũng bốn mươi tuổi. Nhóm người này ngày thường trừ tuần tra ở bên trong căn cứ cũng chỉ là tuần tra khu an toàn bên ngoài, một khi phát hiện ra tang thi sẽ nhanh chóng được giải quyết.
Những người này, chỉ có 1000 ngừoi là quân nhân chân chính, những người còn lại đều là người thường. Mỗi người đều được trang bị một khẩu súng nhưng bị giới hạn số lượng đan. Ngày thường tuy rằng có học bắng súng nhưng đều là đạn rỗng, thậm chí có không ít người còn chưa kịp được cầm qua súng.
Nghe tiếng tang thi rống lên ở ngoài căn cứ, mặt mũi ai cũng tái mét.
“Cô Trang!” Căn cứ trưởng nhìn Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh tới thì lập tức ân cần tiếp đón.
Trang Thần cầm một phần văn kiện ném vào người ông ta nói: “Tôi đại diện cho chính phủ chính thức miễn nhiệm chức vị trưởng căn cứ của ông, từ giờ trở đi, tôi sẽ là người chỉ huy tạm thời! Chủ nhiệm Chung, ông sẽ hỗ trợ tôi.”
Trưởng căn cứ khiếp sợ nhìn cô: “Cái gì? Không thể! Không có khả năng! Tôi chỉ vừa được bổ nhiệm, cô có tư cách gì mà miễn nhiệm tôi?!!”
Trang Thần bị ông ta gào lên làm cho đau đầu, nói: “Từ bây giờ tất cả đều nghe theo lệnh của tôi. Mấy người nhốt ông ta lại, chờ xử lý xong nơi này tôi sẽ xử ông ta sau.”
Nhóm thủ vệ chần chờ nhìn chủ nhiệm Chung, thấy ông ta gật đầu mới dám gọi người kéo trưởng căn cứ đi.
Chủ nhiệm Chung hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Trang Thần nhìn phía nhóm người Tam Ca đang chạy tới, sau đó ánh mắt chuyển sang người Cố Ninh, Cố Ninh gật đầu lại.
Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 126
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương tiếp
Loading...