Sức lực của Cố Ninh vô cùng lớn, mà người này dường như còn khỏe hơn hơn, đem chân cô đè chặt lại, nhưng thân thể vẫn cách cô một khoảng. Trong lòng cô dao động, lực dưới chân cũng giảm đi, thuận theo dựa lên tường, biểu đạt ý cô sẽ không phản kháng lại. Người đàn ông kia tựa hồ như rất kinh ngạc, thoáng do dự trong chốc lát, sau đó anh ta buông tay che miệng Cố Ninh ra.
Thân hình anh ta cao lớn, Cố Ninh nâng mắt mới nhìn được cằm của anh ta, bên tai là tiếng bước chân dồn dập, hồn loạn đang lại gần, đến khi cách nơi này một đoạn thì dừng lại, một người vội vàng nói: “Người đâu? Chạy đi đâu mất rồi? Sao mới nháy mắt đã không thấy đâu rồi!” Tiếp đó là tiếng có người đáp lại, và lại tiếng bước chân chạy lên phía bọn họ.
Cố Ninh nhìn thấy trong tay bọn người này là dao thì tức khắc nhăn mày lại.
Nghe thấy tiếng chạy đã xa dần, Cố Ninh đột nhiên cử động, người đàn ông vừa buông khuỷu tay cô ra thì bị cô đánh một phát mạnh vào bụng! Anh ta không nghĩ Cố Ninh sẽ làm vậy nên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Anh ta chặn khuỷu tay Cố Ninh lại, đồng thời tức giận nói: “Cô thật không biết điều.”
Cố Ninh lạnh giọng nói: “Tôi đã giúp anh tránh đám người đó. Nếu như anh bị phát hiện, kiểu gì tôi cũng bị bọn chúng cho là cùng đám với anh, đến lúc đó tôi bị liên lụy, bị chém chết thì là biết điều sao?”
Người đàn ông sửng sốt, không nhịn được mà bật cười: “Cũng đúng.” Trong hẻm nhỏ tối tăm, không nhìn rõ biểu cảm của cô nhưng anh biết cô đang tức giận, lại thấy đó là giọng nói của cô gái trẻ khiến anh bỗng nhiên muốn thấy dáng vẻ của cô.
Cố Ninh lúc này cũng phát hiện ra thân thủ của anh ta mạnh hơn mình, lại không thể dùng dị năng ra đối phó nên chỉ có thể nuốt lửa giận xuống nói: “Tôi đánh không lại anh. Mong anh nhường đường, tôi phải đi.”
Anh ta không nghĩ Cố Ninh là người cầm được cũng buông được, kinh ngạc giơ tay lên lùi lại mấy bước bất đắc dĩ nói: “Mời.”
Cố Ninh cảm thấy mình vô cùng xui xẻo, nhìn anh ta một chút hứng thú cũng không có, trực tiếp xoay người đi vào con hẻm nhỏ.
Người đàn ông nhìn cô đi xa dần, đến đầu hẻm, nơi có ánh đèn sáng sủa thấy một mái tóc ngắn màu vàng kim thì thoáng kinh ngạc.
Cố Ninh một đường đi thẳng tới địa điểm mà bọn họ hẹn nhau, Trần Căn cầm bình nước ngồi xổm gần đó, dường như đã đợi rất lâu. Trương Tiểu Bạch với Chung Húc muộn tầm hai mươi phút mới vội vàng đi tới, trên tay còn cầm mấy túi đồ, hẳn là vừa mới đi mua sắm về, vừa chạy vừa liên tục xin lỗi hai người.
Sau đó mọi người lái xe trở về.
Đi một đường đến hơn 9 giờ tối mới về đến nơi, Trương Tiểu Bạch với Chung Húc không tránh khỏi bị Tam Ca mắng một trận, Trần Căn thì cứ đi tới đi lui.
Cố Ninh tạm biệt Trương Tiểu Bạch và Chung Húc đi về ký túc xá, Trương Tiểu Bạch đuổi theo cô, nhét túi giấy vào ngực cô dặn dò nói: “Về rồi hẵng mở ra xem.”
Cố Ninh cũng nghe lời chờ đến khi về phòng mới mở ra xem, là một bộ váy liền màu trắng, cô nhìn chiếc váy đến ngẩn người, sau đó khẽ cười.
Trở lại không gian, việc đầu tiên cô làm đương nhiên là xem mực nước biển.
Điểm đánh dấu của cô vẫn còn, nhưng nước đã rút đi, cách khoảng nửa mét, xem ra lượng dị năng chữa trị cho mẹ Cố vô cùng nhiều. Cố Ninh cau mày, trở về thế giới mạt thế.
Bây giờ đã là 8 giờ sáng, mặt trời giờ mới xuất hiện, mọi người đều còn đang lười biếng ngủ trên giường không muốn dậy.
Cố Ninh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ba mẹ Cố vẫn còn đang ngủ. Đang chuẩn bị vào thì cô nghe thấy tiếng cãi vã nhỏ, cô liếc sang, khựng lại rồi đóng cửa đi về phía trước sân.
Cô cũng không đẩy cửa đi ra ngoài mà đúng trên cửa sổ nhìn xuống, Hoàng Mộng Dao đang nói chuyện với một cô gái nhìn khá quen.
Cô gái kia giữ chặt tay Hoàng Mộng Dao, một tay khác cầm một túi bánh mỳ: “Mộng Dao, bây giờ cậu đi theo bọn họ không cần lo ăn lo uống, lại còn thức tỉnh được dị năng, cậu không thể nói chuyện giúp tớ sao? Cho tớ đi cùng mọi người đi, tớ có thể hỗ trợ làm việc mà.”
Hoàng Mộng Dao mặt mày khó xử: “Thực sự không được…”
“Tại sao lại không được?! Hay cậu sợ tớ vào đó sẽ cướp vị trí của cậu?” Cô gái kia đột nhiên chau mày, thấy sắc mặt Hoàng Mộng Dao thay đổi thì hạ giọng cầu xin: “Dao Dao, chúng ta là bạn tốt mà, từ khi chạy thoát khỏi trường học ra không phải chúng ta vẫn nương tựa vào nhau sao? Chẳng lẽ cậu nỡ nhìn thấy tớ chết vì đói sao?”
Cố Ninh nghe đến đây thì nhận ra cô gái này cô đã gặp lúc cô mới gặp Trình Minh, Hoàng Mộng Dao hay đi cùng cô ta, Tiếu Vân Vân, khi bị tang thi chó vây trong sân, cô ta đã lựa chọn đứng ở phe đối lập cho nên khi vào điểm tập kết, bọn họ được phân sang hai khu khác nhau. Cô không nghĩ Hoàng Mộng Dao vẫn còn liên hệ với cô ta, xem ra đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Mộng Dao lén lút cho cô ta đồ ăn, mà cô ta lại không hề thỏa mãn với những gì Hoàng Mộng Dao cung cấp cho.
Hoàng Mộng Dao xấu hổ nói: “Chúng tớ có quy định không thể tùy tiện đưa người khác đến. Hơn nữa, cậu còn không dám giết tang thi.” Cô đã từng xin Trình Minh giúp đỡ nhưng cậu ấy nói không thể được, Tiếu Vân Vân quá nhu nhược, đến giờ đến một con tang thi cô ta cũng không dám giết, nếu không phải Hoàng Mộng Dao được Cố Ninh đưa dao giết tang thi thì cô cũng chưa chắc được Cố Ninh cho đi cùng. Điều duy nhất cô có thể làm chính là cho Tiếu Vân Vân một chút đồ ăn.
Tiếu Vân Vân lại kích động nói: “Trình Minh đâu? Cậu bảo Trình Minh nói giúp tớ đi, cậu, Trình Minh, còn có Tạ Vũ Hồng có thể nói giúp tớ mà! Tuy không giết được tang thi nhưng tớ có thể làm rất nhiều thứ!” Cô ta bỗng nhiên nắm lấy tay Hoàng Mộng Dao, ánh mắt trở nên quái dị nói: “Hay là cậu ngủ cùng bọn họ?”
Hoàng Mộng Dao cuối cùng cũng tức giận nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy!?”
Thấy Hoàng Mộng Dao thực sự tức giận, Tiếu Vân Vân vội vàng nói: “Tớ xin lỗi, tớ không cố ý, chỉ là… tớ buồn quá.”
Cơn tức giận của Hoàng Mộng Dao vẫn chưa tiêu tan, nhìn cô ta không kiên nhẫn nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tớ vào trước đây.”
“Ừ cậu đi đi.” Tiếu Vân Vân nhấc bánh mỳ trong tay nói: “Cảm ơn bánh mỳ của cậu, Dao Dao.”
Hoàng Mộng Dao thở dài xoay người rời đi. Khi đi tới cửa, thấy Cố Ninh đang đứng trên cửa sổ nhìn mình, cũng không biết biết chị ấy đã đứng ở đây bao lâu nhưng chắc chắn chị ấy đã thấy cô đưa cho Tiếu Vân Vân bánh mỳ, tức khắc cảm thấy xấu hổ nói: “Cố Ninh.”
“Tôi thấy cô ta mắng cô.” Cố Ninh nói với Hoàng Mộng Dao: “Lúc cô quay đi, tôi nghe thấy cô ta mắng cô là đồ kỹ nữ.”
Hoàng Mộng Dao sửng sốt, sắc mặt trở nên xấu hổ.
Nhìn thấy Hoàng Mộng Dao, Cố Ninh như cảm thấy mình khi nhìn chiếc xe buýt ngày trước, ánh mắt mang theo sự thương hại nhịn không được nói: “Có những người không xứng đáng được cô đối xử tốt đâu.” Nói xong câu này, cô không nói nữa mà xoay người rời đi.
Hoàng Mộng Dao ngạc nhiên nhìn người trên cửa sổ, lại quay sang nhìn bóng dáng Tiếu Vân Vân cẩn thận giấu bánh mỳ vào quần áo đã đi xa, ánh mắt như bị phủ bởi một lớp sương mù.
Cố Ninh từ ba Cố biết được Trang Thần đã theo nhóm người Bạch Lang rời đi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Ngày hôm qua, trong số những người đi ra ngoài giết tang thi săn tinh hạch, may mắn thì mười người thì có năm, sáu người sống sót trở về, xui thì mười người cả mười người đều không thể trở về. Trong đó, một trăm người sẽ có một đến hai có thể lấy được tinh hạch màu, mà xác suất để thành công thức tỉnh được dị năng còn chưa đến một người. hôm qua, có ít nhất năm sáu trăm người đi ra ngoài cũng chỉ có duy nhất một người thành công.
Xác suất này vừa khiến người ta cảm thấy hy vọng mà cũng tuyệt vọng. Tuy mấy hôm nay có rất nhiều người không thể trở thành dị năng giả, một số người lựa chọn từ bỏ, nhưng cũng không có ít người vẫn bước chân ra cổng điểm tập kết mà không hề do dự. Không biết lựa chọn nào là đúng, chỉ có thể nói rằng những người dám bước ra khỏi cổng là những người vô cùng dũng cảm.
Lúc ăn bữa sáng, Cố Ninh đem chuyện mình không thể phục hồi dị năng nói với mọi người, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, giống như chỉ nói chuyện phiếm trong bữa ăn.
Bình tĩnh đến mức không ít người hiểu lầm ý của cô, Trương Tiểu Bạch khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt nói: “Không thể phục hồi là có ý gì?”
Giọng điệu Cố Ninh vẫn bình tĩnh, cô đã chấp nhận sự thật này cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy: “Chính là dùng một ít sẽ mất đi một ít, hết rồi thì không còn gì để dùng nữa.”
Bàn cơm trở nên vô cùng yên tĩnh, bọn họ hiểu không thể phục hồi dị năng đại diện cho điều gì.
Hôm qua lúc đi ra ngoài, mọi người đều cảm thấy lực chiến đấu của Cố Ninh vô cùng mạnh mẽ, trong lòng sinh ra cảm giác an toàn tuyệt đối nhưng hôm nay, cô lại nói với họ là dị năng của cô không thể phục hồi.
Cố Ninh tiếp tục nói: “Cho nên về sau nếu không cần thì tuyệt đối sẽ không sử dụng, nếu không phải bị thương nghiêm trọng thì đừng hy vọng tôi sẽ sử dụng hệ chữa trị.” Rốt cuộc thì hệ chữa trị tiêu hao gấp nhiều lần so với hệ mộc.
“Chị đã thử dùng tinh hach bổ sung chưa?” Hướng Hứa hỏi.
Cố Ninh trả lời: “Thử rồi, đều vô dụng.”
Mọi người lại cảm thấy thất vọng, nhưng nghĩ lại bọn họ còn thất vọng như vậy, Cố Ninh còn thất vọng hơn.
Phương Pháp húp một ngụm cháo nói: “Không sao, còn hơn không có dị năng. Hơn nữa dị năng của em nghịch thiên như vậy, nếu không có một chút điểm yếu thì là BUG của thế giới này rồi.”
Mọi người nhanh chóng phụ họa.
Vì vậy khi ra ngoài giết tang thi, Cố Ninh đột nhiên ngăn mọi người lại. Cô cùng Tam Ca đã nói bàn luận về những nguy hiểm tiềm tàn khi đi giết tang thi và quyết định sẽ giảm số người đi giết chúng mỗi ngày xuống. Trong nhóm ngoại trừ Cố Ninh ra còn có mười dị năng giả, năm người ra ngoài và năm người ở lại bảo vệ mọi người. Cố Ninh trở thành trung tâm được bảo hộ, từ vị trí trung tâm trở thành vị trí hậu cần.
Hai ngày ở mạt thế cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Cố Ninh từ không gian đi ra ngoài, xuất hiện trong phòng ngủ, thay quần áo sạch sẽ, cô nhìn mình trong gương, tự tin nở nụ cười.
Cô nhất định phải vào được lữ đoàn Năm Sao.
Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 74
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương tiếp
Loading...