Cho đến khi cô nằm trên chiếc giường nhỏ trong bộ đồ ngủ mềm mại, Cố Ninh vẫn có chút bất an, nhưng cũng có chút cảm giác chân thực.
Một lúc sau, mẹ Cố đã thay đồ ngủ và nằm xuống giường với cô. Bà nói với Cố Ninh: “Hôm nay mẹ sẽ ngủ với con.”
Qua một lúc, mẹ Cố quay lại nhìn Cố Ninh thủ thỉ: “Làm sao vậy? Không ngủ được sao?”
Cố Ninh lắc đầu và nhìn lên trần nhà với đôi mắt mở to: “Con không dám ngủ. Con sợ khi mình tỉnh dậy, mọi thứ sẽ biến mất.”
Mẹ Cố lại muốn khóc, nhưng bà cố kiềm lại nước mắt, ôm Cố Ninh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngủ đi, mẹ sẽ luôn ở đây khi con tỉnh lại.”
Không biết là do giường quá thoải mái, hay do hai cánh tay mẹ quá ấm áp khiến Cố Ninh luôn sống trong lo lắng, hãi hùng ba tháng qua thực sự đã quá giới hạn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đến tối, Cố Ninh vẫn ngủ ngon lành.
Ba Cố hỏi: “Có nên kêu con dậy ăn xong rồi ngủ tiếp?”
Mẹ Cố lắc đầu nói: “Cứ để con ngủ đi, đứa trẻ này không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Khi nào con bé thức dậy, nếu con muốn thì con sẽ nói cho chúng ta, nếu không ông cũng đừng hỏi con!”
Ba Cố gật đầu, ông cũng nghĩ vậy.
Cố Ninh ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau, liền bị đánh thức bởi hương thơm của thức ăn.
“Ninh Ninh dậy rồi à! Có phải do ba nấu nướng phát ra tiếng động khiến con tỉnh giấc không?” Ba Cố nói.
“Không, do ba nấu đồ ăn thơm quá!” Cố Ninh mỉm cười.
Sau một giấc ngủ dài, tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều.
Thấy con gái dường như đã trở lại bình thường, còn có thể nói đùa, hai vợ chồng nhìn nhau đầy hạnh phúc.
Một gia đình ba người quây quần bên bàn ăn vui vẻ trò chuyện. Hai vợ chồng nhìn ngắm đứa con gái của mình, chỉ sợ chỉ chớp mắt một cái, đứa con gái bé bỏng của họ lại biến mất.
Ăn xong, mẹ Cố hỏi: “Ninh Ninh, chiều nay con muốn đi ra ngoài cùng mẹ một chút không?”
Cố Ninh gật gật rồi lắc đầu nói: “Con rất muốn kể cho hai người nghe về những gì xảy ra trong ba tháng qua nhưng… thực sự con không nhớ gì cả.”
Cô biến mất từ ba tháng trước, khi ra ngoài cô báo với gia đình là đi du lịch. Sau đó cô liền mất liên lạc với tất cả mọi người, như thể cô biến mất khỏi thế gian vậy. Ba mẹ Cố đã báo cáo vụ việc, đăng thông báo truy tìm của cô ở khắp mọi nơi, cũng đăng cả lên báo. Từ tiểu học đến đại học, tất cả những người biết Cố Ninh ông bà đều hỏi nhưng họ cũng không có có tin tức gì về cô. Rất nhiều người đã được huy động trên Weibo, đăng tin tức mất tích của cô. Lượng thông tin lớn đã được gửi đi mà không có bất kỳ phản hồi nào. Cô dường như đã biến mất khỏi thế giới. Hôm nay, ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, vợ chồng ông lập tức chạy đến. Khi thực sự nhìn thấy Cố Ninh, cả hai đều không thể tin được.
Trong trí nhớ của cô chỉ nhớ về duy nhất ngày mất tích hôm đó.
Ban đầu cô nghĩ tất cả trước đây chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ mà cô đã trải qua ba tháng qua đều như muốn nói với cô rằng tất cả những thứ đó là thật.
Chẳng lẽ mọi thứ về mạt thế đều là giấc mơ của cô? Nhưng giấc mơ đó quá thật, những con tang thi bước đi loạng choạng, khuôn mặt thối rữa ghê tởm, mọi thứ đều rất chân thật. Giờ cô vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mọi thứ đã xảy ra sau khi mạt thế xảy ra, từng chi tiết. Ngoài ra, người cảnh sát tên Phương Pháp chính là người mà cô quen biết trên đường chạy thoát. Trước đó, cô hoàn toàn không biết anh ta, và vào lúc đó, phản ứng của anh ta cũng hoàn toàn không biết cô. Chỉ có tất cả những vết sẹo trên người cô là đã biến mất.
Cô bị tang thi cắn, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị biến đổi thành tang thi.
Nếu mọi thứ đều là giấc mơ, thì lời giải thích duy nhất là cô bị tâm thần phân liệt hoặc bị điên rồi.
Vô số câu hỏi được đặt ra trong tâm trí của Cố Ninh, nhưng cô không thể trả lời được.
Mẹ Cố cũng nói: “Ninh Ninh à, mẹ đã gọi cho cậu mợ, họ hàng nhà mình, và một số bạn bè của con thông báo. Họ nói muốn tới đây thăm con. Mẹ bảo để hỏi ý kiến của con đã, con thấy sao?”
Cố Ninh nói: “Mẹ, con tạm thời không muốn gặp ai hết. Mẹ có thể bảo họ đừng đến được không?”
Mẹ Cố nhanh chóng nói: “Được được, ta biết rồi. Mẹ sẽ bảo họ đừng đến, con cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi chúng ta tính tiếp.”
Gần như cùng lúc đó là tiếng gõ cửa vang lên.
Mẹ Cố liền sai ba Cố: “Lão Cố, ông ra xem ai tới.”
Ba Cố đứng dậy ra xem.
Sau đó, một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa: “Cháu chào chú và dì, cháu nghe nói Ninh Ninh đã về, nên ghé qua thăm em ấy một chút.”
Nghe giọng nói vừa quen thuộc mà vừa lạ lẫm này, Cố Ninh cả người có chút thẫn thờ.
“Gia Tử à, Ninh Ninh nhà chú hiện tại…” Ba Cố vừa nghe liền muốn cự tuyệt. Chợt ông nghe thấy nói vọng ra: “Ba ơi, cứ để anh ấy vào.”
Ba Cố nghe vậy liền nghiêng người cho anh ta vào.
Đi vào là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, dịu dàng, lịch sự và đẹp trai. Đây là những gì Cố Ninh thích trước đây, đúng vậy, là trước đây.
Mẹ Cố đứng dậy, ngạc nhiên nói: “Gia Tử à, sao con lại đến đây?”
“Con nghe mọi người nói rằng Ninh Ninh đã trở lại. Vì vậy, con đến thăm em ấy.” Lục Gia Tử nói xong đặt giỏ hoa quả lên trên bàn. Khi nhìn thấy Cố Ninh, nỗi lo lắng trong mắt anh trở nên ôn hòa: “Ninh Ninh, đã lâu không gặp. Em có khỏe không?” Vô cùng săn sóc mà cũng không hề nhắc về việc mất tích của cô.
Cố Ninh cười: “Em ổn, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Một câu trả lời lịch sự và xa cách.
Lục Gia Tử sửng sốt một lúc, sau đó liền khôi phục nét tự nhiên. Nghĩ đến việc cô vừa về nhà, có chút hiểu rõ nói: “Anh thấy em vần chưa khỏe hẳn, anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa. Nếu có chuyện gì có thể gọi điện cho anh.”
Đó luôn là một cách cư xử nhẹ nhàng và lịch sự đến mức không ai có thể chỉ ra bất kỳ sai lầm nào.
Cố Ninh không có ý định tiễn anh ta, chỉ mỉm cười nói “Cảm ơn anh, em không tiễn.”
Lục Gia Tử nói: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Ba Cố liền tiễn Lục Gia Tử ra cửa.
Chờ cửa đóng, mẹ Cố không nhịn được nói: “Ninh Ninh, tại sao con lại lạnh lùng với Gia Tử vậy, trước kia…”
“Mẹ.” Cố Ninh ngắt lời mẹ Cố: “Con hơi mệt, khi nào ăn cơm mẹ gọi con nhé.”
Mẹ Cố ngay lập tức bỏ lại Lục Gia Tử sau đầu, vội vàng nói: “Con đi đi, nghỉ ngơi cho tốt, tối mẹ sẽ gọi con.”
Ngay khi cánh cửa đóng lại, mẹ Cố chạy tới, hạ giọng và nói với ba Cố: “Lão Cố, ông có để ý Ninh Ninh có vẻ khác với bình thường không? Ông xem, trước kia Gia Tử tới nhà ta, con bé liền hai mắt sáng bừng, cái miệng gần như nói chuyện không ngừng. Nhưng ông nhìn hôm nay xem, con bé có vẻ rất lạnh lùng…”
Ba Cố nói: “Không phải con bé vừa về đến nhà sao. Phỏng chừng vẫn còn mệt, bà phải cho con từ từ thích nghi.”
“Tôi vẫn thấy con bé đối xử với Gia Tử có điểm không đúng.” Mẹ Cố vẫn tin tưởng vào trực giác của bản thân.
Lúc này, ở trong phòng, Cố Ninh cười lạnh một tiếng.
Trên đường trốn thoát vào những ngày mạt thế, cô tận mắt thấy được cảnh Lúc Gia Tử cùng Tương Du trần truồng lăn một chỗ, lòng liền không còn một chút tâm tư nào với anh ta. Hơn nữa, kể từ ngày mạt thế xảy ra, bởi vì anh ta có khả năng chỉ huy nên được những người trên xe vô cùng tín nhiệm. Người lái xe coi anh ta như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Như vậy lúc ấy để cô lại phía sau, có khả năng là anh ta có liên quan…
“Không… đừng! Đừng đi! Ba! Mẹ!” Cố Ninh hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên hét lên kinh hãi.
Mẹ Cố đang ngủ say, bị đánh thức bởi tiếng la hét của Cố Ninh liền nhanh chóng đưa tay ra bật đèn. Khi thấy hai mắt Cố Ninh nhắm nghiền, biểu cảm vô cùng đau khổ, người toát ra toàn mồ hôi lạnh, bà cũng hoảng sợ lay cô: “Ninh Ninh! Ninh Ninh! Tỉnh dậy đi con!”
Ba Cố ở ngay phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy qua: “Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?!”
Cố Ninh từ từ tỉnh dậy, với sự hoảng loạn còn sót lại trên khuôn mặt, đờ đẫn nhìn ba mẹ đang lo lắng cho mình, một lúc sau mới nhận ra mình gặp ác mộng. Thấy ba mẹ vẫn yên ổn trước mặt mình, Cố Ninh chớp mắt, nước mắt trào ra.
Mẹ Cố cảm thấy đau khổ: “Có chuyện gì vậy con? Con gặp ác mộng sao?”
“Con không sao, chỉ là một cơn ác mộng.” Cố Ninh lau nước mắt cười an ủi ba mẹ, nói vậy nhưng ánh mắt cô không ngừng nhìn xuống đầu gối của ba. Trong những ngày đầu của mạt thế, đầu gối của ba cô bị thương, tuy rằng không nặng nhưng vì không có thuốc nên đã trở nên nghiêm trọng. Vì ông sợ ảnh hưởng tới mẹ và cô, suýt nữa còn định tự tử… Cố Ninh cảm giác mắt mình có chút đỏ, nhanh chóng nhắm mắt lại: “Ba mẹ, con buồn ngủ quá. Mẹ cũng không cần phải ngủ cùng con. Mẹ xem, chiếc giường này nhỏ đến nỗi cả hai chúng ta nằm đều không vừa.”
Ba Cố cũng nói: “Đúng đó Thanh Thanh. Giường nhỏ như vậy, Ninh Ninh ngủ cũng không thoải mái.”
Mẹ Cố mềm giọng: “Tôi không muốn con phải ngủ một mình.” Sau đó, bà miễn cưỡng rời khỏi giường, tắt đèn cho Cố Ninh, vừa đi ra vừa thì thầm với ba Cố: “Mấy ngày nữa cùng tôi đi đến cửa hàng nội thất mua cho Ninh Ninh một chiếc giường lớn hơn…”
Sau khi cánh cửa đóng lại, đôi mắt Cố Ninh từ từ mở ra.
Cô mơ thấy ba mẹ bị mọi người vứt lại vì không có sự bảo vệ của mình, và rồi sẽ có kết cục như cô. Đây không chỉ là một cơn ác mộng.
Nếu không có cô, cơn ác mộng này sẽ trở thành hiện thực. Cố Ninh che mặt không dám tưởng tượng được ba mẹ mình sẽ sống sót như thế nào trong khung cảnh tàn khốc đó… Trong đầu cô liền xuất hiện khuôn mặt hiền lành của ba mẹ.
Đột nhiên, trong nháy mắt, một ánh sáng trắng chiếu qua.
Cố Ninh đột nhiên buông tay ra, không dám tin những gì mình thấy trước mắt.
Khắp nơi đều là màu trắng chói mắt.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, đứng dậy khỏi mặt đất.
Sao, tại sao lại như thế này… cô thực sự trở lại nơi kỳ lạ này, chính là nơi này, nơi căn phòng màu trắng mà cô đã đến sau khi cô bị tang thi cắn vào ngày tận thế đó, thậm chí con dao bổ dưa hấu vẫn còn nằm trên mặt đất.
Cô lo lắng nhìn xung quanh và nhanh chóng tìm thấy cánh cửa màu đen.
Cô chạy ngay ra cửa, hít một hơi thật sâu, rồi thò tay xuống vặn tay nắm cửa, ánh sáng vàng quen thuộc bay qua.
Cảnh tượng quen thuộc hiện lên kèm theo một mùi hôi thối của tang thi, Cố Ninh mở to mắt không dám tin nhìn xung quanh.
“Đây… đây là…”
Trước mặt cô la liệt thi thể của tang thi, tỏa ra mùi ôi thiu mà Cố Ninh đã sớm miễn nhiễm. Hầu hết các tang thi ở đây đều bị chém chết… Cô thực sự đã trở về mạt thế!
Cố Ninh cả người dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy… cô nhớ rõ rằng lúc đó cô đang nằm trên giường, mắt cô cũng không hề nhắm lại. Đột nhiên một ánh sáng trắng lóe lên, sau đó là một căn phòng trắng, rồi cứ thế mở cửa ra, liền xuất hiện ở nơi này…
Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 3
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương tiếp
Loading...