Yêu Đại Minh Tinh - Bạch Hồng Quán Nhật

Chương 49



Trong đêm tối, chỉ nghe tiếng còi hú và vó ngựa vang dội hỗn loạn kéo đến.

Mọi người rút vũ khí ra, hô lên: “Là người Di Khương!”

Họ lập tức vây kín Tô Tiểu Triết vào trung tâm.

Gã mặt búng ra sữa đưa mắt ra hiệu cho A Quyển. A Quyển khẽ gật đầu, âm thầm lẩn vào bóng đêm.

Mặt búng ra sữa quát lớn: “Bảo vệ vương phi!”

Tên dẫn đầu đội quân Di Khương nghe vậy thì mừng rỡ.

Một tên lính hỏi: “Vương phi nào vậy?”

Tên dẫn đầu đáp: “Mặc kệ là vương phi nào! Bắt trước rồi nói!”

Chớp mắt, tiếng binh khí va chạm vang dội liên miên.

Tô Tiểu Triết thấy một tia máu bắn thẳng vào mặt mình, một binh lính Đại Chu ngã xuống, nàng lúc này mới phản ứng, vội túm lấy gã mặt búng ra sữa, gấp giọng: “Các người mau chạy đi chứ?!”

Mặt búng ra sữa đẩy Tô Tiểu Triết ra sau, càng quát to hơn: “Mau hộ tống vương phi rút lui!”

Đao của người Di Khương đã chém đến, mặt búng ra sữa nghiến răng, xoay người ôm lấy Tô Tiểu Triết, bị một nhát đao chém sâu vào lưng.

Tên cầm đầu người Di Khương tức tối mắng to: “Lũ óc lợn! Giết ai cũng được, đừng có đụng đến con đàn bà kia!”

Mặt búng ra sữa nghiến răng, quay lại vung đao phản kích.

Tô Tiểu Triết muốn hét lên: “Tại sao? Ta chỉ là vương phi giả mà thôi. Người Di Khương đã bị dụ ra, mục tiêu đã đạt rồi, các người còn không mau lui?”

Mặt búng ra sữa quay đầu nhìn Tô Tiểu Triết một cái, khuôn mặt đã nát bét máu thịt, nhưng vẫn nở một nụ cười.

Lòng Tô Tiểu Triết lạnh buốt.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu câu nói của Linh Lang có ý gì.

Nhiệm vụ của đội ngũ này là chết.

Họ sẽ lấy máu mà liều mạng, lấy cái chết mà chứng minh nàng chính là vương phi thật sự của Thanh Châu.

Mắt xích quan trọng nhất của kế hoạch này – chính là nhân mạng – để tạo nên một vở diễn không chút sơ hở.

Quân ta ít người, không địch nổi quân địch, cục diện đã phân thắng bại.

Tô Tiểu Triết bị cưỡng ép kéo lên ngựa, thân hình rung lắc theo nhịp ngựa phi. Nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm đám người trẻ tuổi ngã gục trong đêm đen kia.

Bóng lưng họ dường như hòa vào bóng đêm, lại dường như khắc sâu vĩnh viễn trong lòng nàng.

Trên thảo nguyên, hàng chục chiếc lều phân bố lác đác như sao trời, bên trong lều trại ánh lửa rừng rực.

Hồ Lý Cái hứng khởi cười lớn: “Người đâu, rót rượu cho Vũ hiệu úy!”

Tiểu Vũ đứng dậy: “Tạ ơn tướng quân.”

Hồ Lý Cái khoát tay: “Ngồi xuống, ngồi xuống. Ngươi hôm qua vì ta cũng lập được công lớn, là công thần của ta, mau ngồi.”

Tiểu Vũ vâng lệnh ngồi xuống.

Hồ Lý Cái xoa cằm, cười hề hề: “Vũ hiệu úy là nhân tài như thế, từng nghĩ đến chuyện quy thuận bản vương không?”

Tiểu Vũ thoáng giật mình. Dù gì y vẫn là người Đại Chu, hiện giờ là phụng mệnh Thái tử mà hợp tác với người Di Khương, nhưng nếu thật sự quy phục, tất sẽ mang tiếng phản quốc, bất trung bất hiếu.

Tiểu Vũ cung kính nói: “Đa tạ tướng quân trọng đãi, chỉ là tiểu nhân tài hèn học cạn, thật không dám trèo cao.”

Hồ Lý Cái nâng chén, uống cạn một ngụm lớn, liếc Tiểu Vũ, cười nói: “Quả nhiên là vậy.”

Tiểu Vũ hơi ngẩn ra: “Tướng quân?”

Hồ Lý Cái đặt chén rượu xuống, ra lệnh cho thị vệ hai bên: “Dẫn người lên.”

Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn, chỉ thấy thị vệ dẫn một người vào.

Tiểu Vũ sắc mặt đại biến.

Lâm Việt chẳng thèm nhìn y lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Hồ Lý Cái.

Hồ Lý Cái cười nói: “Mời Thanh Châu vương an toạ.”

Tiểu Vũ bật dậy: “Tướng quân! Ta đã nói rồi, hắn không phải Thanh Châu vương!”

Hồ Lý Cái hỏi: “Vậy theo lời ngươi, hắn là ai?”

Tiểu Vũ lạnh lùng đáp: “Hắn chẳng qua là phu khuân vác ở bến tàu trấn Loan Thủy, là chân chạy vặt cho đoàn buôn Nam Man, là thứ bị đàn ông chơi qua!”

Lâm Việt lạnh lùng liếc Tiểu Vũ một cái, quay sang Hồ Lý Cái nói: “Nếu tướng quân định dùng loại hề nhảy nhót này để chọc giận ta, vậy thì quá xem thường Đậu Khác rồi.”

Tiểu Vũ giận quá hóa cười: “Đậu Khác? Đến lúc này mà ngươi còn định giả mạo Thanh Châu vương để giữ mạng? Ha! Đúng là mặt dày vô sỉ!”

Lâm Việt quay người, đối diện Tiểu Vũ, thân mang khí độ nghiêm trang.

Anh từng diễn qua đế vương tướng lĩnh, cũng từng đóng thần ma tiên hiệp, đã quen với việc nhập vai, muốn làm ra uy thế, đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay.

Ngay cả Tiểu Vũ cũng ngớ ra một thoáng.

Lâm Việt lạnh lùng nói: “Vị Vũ hiệu úy này miệng nói ta không phải Thanh Châu vương, vậy có chứng cứ gì chăng?”

Tiểu Vũ nhất thời nghẹn lời.

Lâm Việt lại nói: “Ngài bảo ta là phu vác hàng ở trấn Loan Thủy, là kẻ chạy việc cho đoàn buôn Nam Man, là…” Anh dừng lại một chút, “Tất cả những điều ấy, có người làm chứng, có vật làm chứng chăng? Nếu có, xin mang ra.”

Tiểu Vũ hoảng hốt nhìn sang Hồ Lý Cái: “Ô Thố đại nhân đâu rồi, xin mời Ô Thố đại nhân ra, mọi việc ắt rõ ràng.”

Hồ Lý Cái nâng bình rượu, rót đầy chén, thản nhiên nói: “Ô Thố còn chưa về, ngươi quên rồi sao?”

Tiểu Vũ chợt khựng lại.

Lâm Việt trong lòng âm thầm thở phào, mặt ngoài vẫn điềm tĩnh như nước, khẽ nhếch khoé môi: “Ta chỉ muốn hỏi vị Vũ hiệu úy đây, vì sao phải khổ công vu hãm ta, còn muốn hủy dung ta, rốt cuộc là vì điều gì?”

Tiểu Vũ giận dữ quát: “Ngươi nói bậy!”

Hồ Lý Cái cười ha hả: “Nói hay lắm! Bản vương từ lâu đã nghe đồn Thanh Châu vương là đệ nhất mỹ nhân của Đại Chu, hôm nay nhìn thấy dung mạo thế này, suýt chút nữa hù chết ta. Vũ hiệu úy, ngươi nói đi, chuyện này là vì sao?”

Tiểu Vũ ra tay đánh Lâm Việt vốn vì chuyện Tô Tiểu Triết năm xưa, giờ sao có thể mở miệng nói ra?

Lâm Việt lạnh lùng nói: “Vũ hiệu úy sao không nói nữa?”

Tiểu Vũ chỉ tay vào Lâm Việt, cắn răng: “Ta không đôi co với ngươi. Chờ Ô Thố đại nhân trở về, mọi chuyện sẽ rõ ràng!”

Lúc này, một binh sĩ chạy bước nhỏ tới, ghé tai Hồ Lý Cái nói mấy câu. Hồ Lý Cái vỗ tay cười to: “Tốt! Đến đúng lúc! Trời giúp bản vương a!”

Lâm Việt trong lòng chợt trầm xuống.

Tiểu Vũ mừng rỡ: “Ô Thố đại nhân đã trở lại?”

Hồ Lý Cái cười đáp: “Người này còn hiểu rõ thân phận hắn hơn cả Ô Thố. Người đâu, mời Thanh Châu vương phi!”

Lâm Việt kinh hãi, cùng Tiểu Vũ quay đầu nhìn.

Đêm tối đen như mực, ánh lửa bập bùng, đốm lửa bắn tung giữa không trung.

Nơi ánh lửa tắt dần, họ nhìn thấy một nữ tử.

Tiểu Vũ bật dậy, suýt làm đổ bàn.

Còn ánh mắt Lâm Việt thì như đông cứng lại, không sao rời khỏi khuôn mặt người kia.

Tô Tiểu Triết.

Tô Tiểu Triết sắc mặt lạnh nhạt, từng bước chậm rãi tiến tới trước mặt Hồ Lý Cái.

Hồ Lý Cái hỏi: “Vị này chính là vương phi Thanh Châu?”

Tô Tiểu Triết đáp: “Người đang nói đó là ai?”

Thị vệ quát lớn: “Vô lễ!”

Tô Tiểu Triết lạnh giọng: “Bản cung là vương phi Đại Chu, được sắc phong giữa Kim điện, thân mang tước vị. Một tiểu vương man di nho nhỏ mà cũng dám không hành lễ, lại mong bản cung đối đãi tử tế?”

Thị vệ lập tức rút đao.

Hồ Lý Cái giơ tay ngăn lại, đứng dậy đi vòng qua bàn, chậm rãi đến trước mặt Tô Tiểu Triết, tỉ mỉ đánh giá: “Nghe đồn tam hoàng tử phi tính cách chẳng giống nữ tử thường tình, hôm nay nhìn thấy, quả không sai.”

Tô Tiểu Triết quay đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt bầm dập tím xanh của Lâm Việt. Sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch, thân hình run rẩy, khẽ gọi: “Điện hạ?”

Tiểu Vũ giận dữ: “Ngụy biện!”

Tô Tiểu Triết nghe thấy giọng nói này, trong lòng chấn động, ngoảnh đầu nhìn, tâm can càng rối loạn khôn tả.

Tiểu Vũ bước tới chỉ vào nàng: “Nàng căn bản không phải vương phi Thanh Châu!”

Tô Tiểu Triết trấn định lại, quát: “Gian tặc phương nào, dám vu khống bản cung!”

Tiểu Vũ tức giận đến rút đao, các thị vệ quanh đó cũng đồng loạt rút đao.

Hồ Lý Cái trầm giọng: “Vũ hiệu úy định rút đao trước mặt bản vương?”

Tiểu Vũ chợt tỉnh, vội ném đao sang bên, quỳ xuống: “Xin tướng quân thứ tội!”

Hồ Lý Cái nói: “Bản vương bắt được một người là vương Thanh Châu, ngươi nói không phải. Bắt được một người là vương phi, ngươi lại nói không phải. Vũ hiệu úy, chẳng lẽ ngươi muốn ám chỉ bản vương vô năng, bắt đại hai kẻ giả mạo đến lừa mình sao?”

Tiểu Vũ nghe trong lời lẽ ẩn giấu sát ý, vội nói: “Mạt tướng tuyệt không có ý đó, xin tướng quân minh xét! Nhưng nữ tử này thực sự không phải vương phi Thanh Châu.”

Hồ Lý Cái nói: “Ồ? Vậy ngươi nói xem, nàng là ai?”

Tiểu Vũ đáp: “Nàng là tỳ nữ trong phủ cũ của mạt tướng, hơn nữa…” y nghiến răng, “Nàng đã thành thân với mạt tướng rồi!”

Chung quanh nhất thời yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách.

Lâm Việt vùng khỏi tay thị vệ, chắn trước người Tô Tiểu Triết, nghiêm giọng: “Cho dù bản vương có thể nhẫn nhịn ngươi bôi nhọ bản thân, cũng tuyệt không để ngươi làm nhục vương phi của ta!”

Hồ Lý Cái thấy rõ tất cả, song chưa vội mở lời.

Lâm Việt nhìn Hồ Lý Cái: “Tướng quân muốn giết thì cứ giết, cần gì phải làm nhục vợ chồng ta!”

Hồ Lý Cái lại gọi: “Vương phi.”

Tô Tiểu Triết quay đầu lại nhìn.

Hồ Lý Cái chăm chú nhìn sắc mặt nàng, thấy nàng trắng bệch nhưng vẫn trấn tĩnh, ẩn hiện khí thế kiên cường.

Hồ Lý Cái hỏi: “Vương phi nhìn kỹ rồi chứ? Vị này thực sự là Thanh Châu vương?”

Tô Tiểu Triết cười lạnh: “Không biết tướng quân muốn ta nói phải hay không phải?”

Hồ Lý Cái nói: “Là thì là, không là thì không là, lời vương phi sao lại liên quan gì tới bản vương?”

Tô Tiểu Triết đáp: “Tướng quân sắp xếp một kẻ hèn hạ đến sỉ nhục bản cung, bản cung dù nói gì cũng chỉ là bị sỉ nhục mà thôi. Nếu đã vậy, bản cung chẳng nói gì cả. Đại Chu ta chỉ có liệt nghĩa, không có cầu sống.”

Hồ Lý Cái trầm ngâm.

Tiểu Vũ vội kêu: “Tô Tiểu Triết! Ngươi tưởng giả vờ như thế là cứu được Lâm Việt sao! Ngươi với ta thành thân là chuyện cả thành Liễu Lâm đều thấy!”

Tô Tiểu Triết vung tay áo, mặt lạnh như sương: “Câm miệng! Ta, Doãn Uyên Chi, chính là vương phi Thanh Châu, thân mang mệnh phượng Chu Tước, ngươi dám một lời hai lời khinh nhục ta?!”

Nàng rút dao găm bên hông, định đâm về phía trước, song bị Hồ Lý Cái giữ tay lại. Khi hắn thấy con dao, ánh mắt thoáng lóe lên.

Con dao ấy chính là vũ khí thân cận của Linh Lang, người cùng Mộ Dung Dã là kẻ mà quân Di Khương vừa kính vừa sợ ngoài chiến trường. Giờ vật này lại nằm trong tay nàng. Thêm vào đó, các binh sĩ Đại Chu vì bảo vệ nàng mà nguyện chết không lùi, nếu nàng là giả, thì cũng thật quá mức rồi. Dù không phải vương phi Thanh Châu, ắt hẳn cũng là nhân vật trọng yếu của Đại Chu.

Tô Tiểu Triết giận dữ: “Trả lại cho ta!”

Hồ Lý Cái mỉm cười, trả dao lại cho nàng.

Tiểu Vũ thấy thái độ Hồ Lý Cái thay đổi, vội nói: “Tướng quân, ngàn vạn lần đừng tin họ!”

Hồ Lý Cái giơ tay ngăn Tiểu Vũ: “Vũ hiệu úy, chuyện giữa ta và ngươi, đợi lát nữa sẽ tính. Bản vương còn nhiều điều muốn hỏi.”

Hồ Lý Cái lại nhìn Tô Tiểu Triết: “Vương phi đường xa mệt nhọc, hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đã.”

Tô Tiểu Triết thu dao, được thị vệ đưa xuống. Nàng chỉ kịp liếc nhìn Lâm Việt một cái.

Lâm Việt thì bị áp giải sang một trướng khác.

Toàn thân anh thương tích đầy mình, chỉ hơi nằm nghiêng đã đau đến run người.

Anh giơ tay che mặt.

Tô Tiểu Triết… Nàng đến làm gì?

Tô Tiểu Triết ngồi trong trướng, ngơ ngẩn nhìn dao găm trong tay.

Có người bước vào.

Nàng ngẩng đầu, thấy là Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ ngồi xuống trước mặt nàng: “Tỷ Tỷ.”

Tô Tiểu Triết không đáp.

Tiểu Vũ thở dài: “Tỷ Tỷ, ta biết tỷ hận ta. Nhưng... nhưng ta cũng bất đắc dĩ. Khi ấy tỷ và Lâm ca rời đi, thái tử bắt ta tra khảo. Ta khi đó chỉ là một đứa trẻ, làm sao chịu nổi… Nếu tỷ hận ta cưới tỷ, thì... thì là vì ta thật lòng thích tỷ…”

Hắn nghẹn ngào: “Giờ ta biết sai rồi. Nhớ lại ngày trước ở trấn Loan Thủy, chúng ta vui vẻ biết bao, Thúc Duệ coi tỷ như con gái… Tỷ ở đây nguy hiểm lắm, theo ta rời khỏi đây đi.”

Tô Tiểu Triết cuối cùng mở miệng: “Các hạ là ai?”

Tiểu Vũ trừng mắt, không dám tin.

Tô Tiểu Triết lạnh nhạt: “Lời ngươi nói, ta chẳng hiểu một chữ. Nếu tướng quân sai ngươi đến thăm dò ta, thế là đủ rồi. Mời ra ngoài.”

Tiểu Vũ đột ngột đứng dậy, mặt vặn vẹo: “Tô Tiểu Triết!”

Tô Tiểu Triết điềm đạm: “Có lẽ ta thật sự giống người quen của ngươi. Nhưng ta không phải nàng.”

Tiểu Vũ tức giận: “Ngươi tưởng vài lời ấy là lừa được thiên hạ?!”

Tô Tiểu Triết thở dài: “Ngươi nói càng lúc ta càng chẳng hiểu gì. Nhưng xin nhớ kỹ, ngươi là người Đại Chu, theo quân Di Khương không có kết cục tốt đâu.”

Tiểu Vũ giận quá, túm lấy cổ áo nàng, giơ tay tát một cái.

Ngoài trướng, Hồ Lý Cái nghe có động liền bước vào: “Vũ hiệu úy!”

Cái tát thứ hai của Tiểu Vũ phải dừng lại.

Hồ Lý Cái cau mày: “Ra ngoài!”

Tiểu Vũ nghiến răng lui ra.

Má Tô Tiểu Triết đỏ rực một bên.

Hồ Lý Cái nói: “Vương phi thứ lỗi.”

Tô Tiểu Triết điềm tĩnh: “Nay ta thân là tù nhân, mặc các ngươi xử trí.”

Hồ Lý Cái ngồi xuống: “Bản vương chỉ có một điều chưa rõ. Mọi người đều nói Thanh Châu vương và vương phi vì dân mà sống. Sao lần này lại tự nhận thân phận, biết rõ bản vương sẽ dùng hai vị làm con tin để ép Mộ Dung Dã giao ra Vạn Hạc Quan.”

Tô Tiểu Triết mỉm cười: “Tướng quân nếu nghĩ Mộ Dung tướng quân sẽ vì thế mà khuất phục, chẳng phải xem thường người rồi sao?”

Hồ Lý Cái hỏi: “Đã biết hiểm họa, vì sao còn đến?”

Tô Tiểu Triết đáp: “Chàng ở đâu, ta ở đó.”

Hồ Lý Cái nhìn nàng hồi lâu, không nói lời nào.

Lâm Việt khẽ chạm vết thương nơi khóe môi, đau đến run ngón tay.

Lúc này, Hồ Lý Cái bước vào: “Vương gia thấy sao?”

Lâm Việt lạnh lùng: “Đa tạ quan tâm.”

Hồ Lý Cái nói: “Ta vừa từ chỗ vương phi tới.”

Lâm Việt lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.

Hồ Lý Cái hỏi: “Nữ tử Đại Chu các ngươi đều như thế sao?”

Lâm Việt nghiến răng: “Ngươi đã làm gì nàng!”

Hồ Lý Cái đáp: “Ngươi cưới được một hiền thê đấy.”

Lâm Việt muốn bật dậy: “Ngươi…”

Thị vệ Hồ Lý Cái rút đao ép xuống vai anh.

Hồ Lý Cái cười: “Điện hạ sắc mặt không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Ra khỏi trướng, Hồ Lý Cái thấp giọng dặn thị vệ: “Lập tức phái người đi gọi Ô Thố về ngay.”

Thị vệ lĩnh mệnh.

Hồ Lý Cái liếc nhìn trướng giam giữ Lâm Việt: “Chờ Ô Thố trở về, mọi việc ắt sáng tỏ.”

Loading...