Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 97



Lượt xem: 33

Dù sao, tuy lúc gọi món không cởi áo chống nắng và khẩu trang có hơi kỳ quái, nhưng cũng không phải là không được, nhưng lúc ăn cơm còn không cởi khẩu trang, vậy thì trông quá kỳ quái rồi...

 

Kỳ quặc thì kỳ quặc, nhưng anh ta đã bị quay video quá trình bị lôi ra khỏi mũ trùm đầu gấu trúc kia, được vô số cư dân mạng xem đi xem lại, thậm chí còn làm thành biểu cảm! Điều này dẫn đến nửa khuôn mặt dưới của anh ta cũng khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

 

Điều thảm nhất là, bàn bên cạnh anh ta còn có anh trai ớt xanh ngồi.

 

Đàn anh đang nói liên tục, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của anh trai ớt xanh nhìn về phía khác. Theo ánh mắt của anh trai ớt xanh nhìn sang, anh ta cũng nhận ra ảnh đế!

 

Đàn anh kích động.

 

"Tiền Tuấn! Thầy Tiền! Tôi là fan trung thành của anh đó, có rất nhiều bộ phim của anh mà tôi đã góp phần vào doanh thu phòng vé, anh ký tên cho tôi đi!"

 

Cái gì? Tiền Tuấn?

 

Là một ngôi sao hài cộng thêm ảnh đế, độ nổi tiếng của Tiền Tuấn là điều không thể nghi ngờ. Hơn nữa, trong quán ăn này chờ ăn cơm, ai mà chưa từng xem qua khoảnh khắc gấu trúc lén lút từ từ cởi mũ nổi tiếng kia chứ?

 

Thậm chí còn có người đang ở hiện trường lúc đó nhìn thấy!

 

Có người đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay!

 

Trợ lý nhỏ thầm nghĩ, hỏng rồi! Tuy nhiên, cô ấy đã quen với tình huống này, dù sao chuyện Tiền Tuấn lén đi ăn ở quán ăn nổi tiếng bị bắt gặp, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

 

Ít nhất lần này còn có cô trợ lý này ở bên cạnh.

 

"Được rồi, được rồi, mọi người có thể xếp hàng chụp ảnh chung, cũng có thể quay video ngắn, nhưng cố gắng đăng muộn một chút, được không? Mọi người thông cảm một chút, thầy Tiền Tuấn chỉ là một diễn viên bình thường làm việc chăm chỉ..."

 

Bây giờ Tiền Tuấn đã trung niên, công ty định hướng hình tượng bên ngoài của anh ta dần dần phát triển theo hướng nghệ sĩ già được nhân dân yêu thích, trong tình huống như vậy, vẫn nên thân thiện một chút thì tốt hơn, không thích hợp dùng biện pháp cưỡng chế gì.

 

Nhưng thân thiện, thường thường không có sức mạnh cưỡng chế. Cho nên, trước đây sau khi bị phát hiện, Tiền Tuấn luôn nhanh chóng thu hút một đám đông lớn vây xem.

 

Tiền Tuấn thở dài một hơi, quyết định gói mang đi hết, không ăn được bữa cơm này rồi.

 

Tuy nhiên, điều mà hai người không ngờ tới là, đám đông vây xem lần này lại vô cùng hợp tác!

 

"Yên tâm đi! Chúng tôi chỉ chụp một chút, đợi mấy ngày nữa mới đăng! Nếu anh không yên tâm, tôi chụp xong trực tiếp tắt máy!"

 

"Đúng vậy, quán ăn nhỏ này của chúng ta đã rất khó xếp hàng rồi, nếu lại đăng thầy Tiền lên..."

 

"Đúng vậy, hôm nay tôi phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ mới có thể đợi được đến chỗ ngồi, nếu lại có thêm người đến, vậy thì không đợi được nữa."

 

Hai cô gái xếp hàng chờ chụp ảnh chung với ảnh đế nghĩ đến hàng người trong tương lai, đồng loạt rùng mình.

 

Vậy mà lại có niềm vui bất ngờ như vậy!

 

Tiền Tuấn có chút vui vẻ.

 

Trước đây, mỗi lần anh ta đi ăn ở quán ăn nhỏ nổi tiếng, phần lớn tình huống đều là phải gói mang đi. Nhưng đồ ăn ngon của quán ăn nổi tiếng, thực ra phần lớn đều không thích hợp để gói mang đi.

 

Đặc biệt là món thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt lần này...

 

Vừa rồi khi Trần Nhiễm làm món thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt này, anh ta đã nhìn thấy! Động tác hất chảo lớn mật kia, cái đĩa này bưng lên ngay cả nước sốt cũng không dính, nếu không thể ở đây ăn nóng xong, vậy thì thật là đáng tiếc.

 

"Cảm ơn mọi người! Tôi sẽ ăn nhanh để nhường chỗ cho người phía sau!"

 

Mà ở trong quán ăn này, anh ta không những không cần lo lắng mình bị vây xem làm tắc nghẽn, thậm chí còn phát hiện... hình như mọi người còn hy vọng anh ta nhanh chóng rời đi, đừng ảnh hưởng đến người khác xếp hàng.

 

Tiền Tuấn cắn một miếng thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt giòn tan, tâm trạng cũng giống như món thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt này, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào. Ngọt ngào là cuối cùng cũng có thể ăn cơm đàng hoàng, chua xót là... Anh ta lại không bằng một đĩa thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt?

 

Anh ta lại cắn một miếng lớn, cảm nhận sự giòn tan cực hạn, không nhịn được mà thừa nhận.

 

Được rồi, quả thực không bằng.

 

Nhanh chóng ăn xong, nhanh chóng chụp ảnh chung, nhanh chóng chuẩn bị rời đi, trật tự trên đường đều tốt đẹp đến mức khiến Tiền Tuấn muốn rơi lệ.

 

Thậm chí anh ta còn không nhịn được mà gọi trợ lý nhỏ lấy wechat của mình, đi thêm bạn với anh trai ớt xanh, anh trai ớt xanh vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Yên tâm, nhóm này của chúng tôi đều đã được sàng lọc! Đều là thực khách đứng đắn, "phe vé" đã sớm bị đá ra rồi!"

 

Nhìn số nhóm hiển thị "Nhóm fan Trần Nhiễm 6", Tiền Tuấn thầm đổ mồ hôi trong lòng, anh ta không thể ngờ được, nhóm fan đầu tiên mình tham gia không phải là tam kim ảnh đế gì, cũng không phải là ảnh hậu Cannes gì, mà là một đầu bếp.

 

Hơn nữa còn gia nhập một cách cam tâm tình nguyện!

 

Trước khi đi, anh ta còn cố ý chạy đến hỏi Trần Nhiễm một câu: "Đầu bếp Trần, thêm wechat nhé! Tôi sẽ không đưa ra yêu cầu, nhắn tin lung tung!"

 

Hai người đồng thời im lặng một chút.

 

Tiền Tuấn là không ngờ, có một ngày mình sẽ đảm bảo với người khác như vậy, Trần Nhiễm không ngờ, có một ngày lại có ngôi sao lớn chủ động đến thêm wechat của mình.

 

"Được." Cô thoải mái lấy điện thoại di động ra quét mã QR với Tiền Tuấn: "Mấy món ăn này, anh ăn thấy thế nào?"

 

Tiền Tuấn giơ hai ngón tay cái lên, đội mũ chống nắng lên lại: "Tuyệt vời!"

 

Cho dù là chất lượng cực cao của món ăn, hay là bầu không khí hòa hợp của quán ăn nhỏ, đều khiến Tiền Tuấn không nhịn được muốn quay lại nhiều lần.

 

Đặc biệt là món giò heo kia, ngon quá đi mất!

 

Tiền Tuấn từng nghe nói Lữ Dập đã đặc biệt tới học món giò heo hầm của Trần Bá Đoan ở Chí Vị Trai, anh ta cũng từng nếm qua tay nghề của Trần Bá Đoan, nhưng so với vị đầu bếp trẻ tuổi này, dường như lại có thêm một chút gì đó khác biệt.

 

Với món giò heo của Trần Bá Đoan, anh ta có thể nếm ra được hương vị nổi bật, cảm nhận được sự tôn lên của nhiều loại rau củ.

 

Thế nhưng món giò heo hầm của Trần Nhiễm, anh ta chỉ có thể nếm ra được hương vị chân thật, thuần khiết nhất của giò heo.

 

Đúng vậy, anh ta nguyện ý dùng hai chữ "chân thật" có phần hơi quá này để ca ngợi món giò heo.

 

Đại đạo chí giản*, chỉ có vậy mà thôi.

(Đại đạo chí giản*: Ý chỉ những đạo lý lớn lao, uyên thâm thường ẩn chứa trong những điều giản dị, bình thường.)

 

Tiền Tuấn không nhịn được mà bồi thêm một câu: "Đầu bếp Trần, không làm phiền cô nữa! Ngày mai tôi lại đến!"

 

Trợ lý nhỏ ở phía sau nghe thấy câu này thì khoa trương mà bất đắc dĩ nhún vai, xoay người rời đi theo nam diễn viên.

 

Chỉ có điều, hy vọng này của Tiền Tuấn, nhất định là sẽ tan thành mây khói.

 

Bận rộn cả một ngày, mấy chục cái giò heo đều được bán sạch, ngay cả nước dùng cũng đã tặng hết. Thừa dịp còn mấy vị khách cuối cùng, Trần Nhiễm dán một tờ giấy lên cửa.

 

"Đã đổi đầu bếp."

 

Cô cân nhắc mãi, vẫn cảm thấy dán tờ giấy này là tốt nhất. Viết thẳng là tôi đi rồi, hình như hơi ngông cuồng, viết ngày mai đừng đến xếp hàng, lại có vẻ như xem thường đầu bếp tiếp theo.

 

Cứ viết thẳng là đổi đầu bếp là được rồi!

 

Loading...