Ninh Thư Huệ nói:
“Lần này tôi trở về không chỉ để mang về cơ hội hợp tác, mà còn để giúp Quang Niên đạt mục tiêu niêm yết trên sàn chứng khoán. Đội ngũ tôi mang về sẽ hỗ trợ cậu thực hiện điều này.”
Trần Quất Bạch ngước mắt lên, giọng trầm xuống:
“Hiện tại, Quang Niên chưa có kế hoạch niêm yết.”
“Niêm yết không phải luôn là mục tiêu của cậu sao?”
“Đúng, nhưng không phải bây giờ.”
“Tại sao? Vì cậu đã kết hôn? Cậu muốn chăm lo cho gia đình? Muốn sinh con đẻ cái à?”
Lông mày Trần Quất Bạch nhíu chặt lại:
“Hai chuyện này không liên quan đến nhau.”
Ninh Thư Huệ lạnh mặt:
“Trần Quất Bạch, đừng quên giấc mơ năm xưa của cậu.”
Cô có mục đích khác, nhưng không phải ai cô cũng đầu tư. Việc chọn Trần Quất Bạch là vì cô nhìn thấy sự kiên cường và tiềm năng ở anh. Cô có thể chấp nhận việc anh kết hôn, nhưng nếu vì hôn nhân mà anh từ bỏ sự nghiệp, thì cô đã chọn sai người.
Trần Quất Bạch đáp lại:
“Chị Ninh, trước khi chị về, chúng tôi vừa ký được một dự án y tế. Quang Niên vẫn đang tiến về phía trước, không hề lùi lại. Tôi cũng không quên mục tiêu ban đầu của mình, chị hoàn toàn có thể yên tâm về điều đó.”
“Dự án hợp tác với Trường Nham? Tôi nghe nói cậu giao cho vợ mình thực hiện?”
Người đàn ông nhìn cô vài giây, ánh mắt chợt hiểu ra điều gì đó. Giọng nói lạnh lùng như băng:
“Kết hôn với Tống Duy không phải là quyết định bốc đồng. Gia đình và sự nghiệp không mâu thuẫn. Còn công việc của cô ấy, tôi không can thiệp. Dự án ‘Dẫn đường’ do cô ấy đảm nhận và cô ấy làm rất tốt.”
Anh tiếp tục:
“Chị Ninh, chị và cô ấy không quen nhau, tôi hy vọng chị đừng vì mối quan hệ của tôi và cô ấy mà đeo kính màu nhìn nhận cô ấy.”
Ninh Thư Huệ nhìn thấy sự giận dữ ẩn hiện trong mắt anh, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Trần Quất Bạch tỏ thái độ gay gắt với cô, mà lại vì vợ mình.
Sau một hồi, cô dịu giọng, bỏ qua chủ đề này:
“Dù sao, tôi sẽ ở lại trong hai tháng tới để chuẩn bị kế hoạch niêm yết.”
Trần Quất Bạch vẫn kiên quyết:
“Chúng ta có thể mở rộng thị trường quốc tế, nhưng việc niêm yết phải hoãn lại.”
“Quất Bạch…”
“Chuyện này quyết định vậy đi.” Anh đứng dậy, bước về phía bàn làm việc, để lại bóng lưng dứt khoát không cho phép tranh cãi.
Ninh Thư Huệ nhìn anh hồi lâu, nén lại cảm xúc trong lòng. Cô không muốn mâu thuẫn với anh, nên đổi giọng mềm mỏng:
“Tôi đã đặt nhà hàng rồi. Tối nay dùng bữa với lão Lăng và mọi người, cậu dẫn cả quản lý Tống theo nhé.”
“Được.”
Buổi trưa sau khi ăn xong, bên phía Giang Chấn Đông đã triển khai công việc, bắt đầu chuẩn bị cho triển lãm.
Hội chợ không chỉ đơn thuần là nơi trưng bày, mà còn là cơ hội quảng bá, thu hút đầu tư và tìm kiếm hợp tác. Công nghệ và sản phẩm của Quang Niên đều rất xuất sắc. Đúng như Ninh Thư Huệ nói, muốn lớn mạnh hơn nữa, không thể chỉ dựa vào thị trường nội địa.
Nhiệm vụ đầu tiên của Tống Duy là đẩy nhanh tiến độ dự án “Dẫn đường”, đảm bảo sản phẩm được nghiệm thu trước khi triển lãm, đạt tiêu chuẩn để trưng bày. Đây là bước đột phá mới của Quang Niên trong lĩnh vực y tế, là trọng điểm của triển lãm lần này. Nhưng thời gian chỉ còn một tháng, áp lực đối với cô rất lớn.
Nhiệm vụ thứ hai là phân tích thị trường quốc tế. Lần này không đơn giản như những lần trước chỉ tập trung vào một sản phẩm cụ thể. Lãnh đạo yêu cầu toàn bộ dữ liệu về sự phát triển của ngành từ trước đến nay, cùng các động thái của các công ty lớn. Đây không phải việc khó, nhưng tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Tống Duy lập tức phân chia công việc. Đến hơn 5 giờ, cô tổ chức cuộc họp nhỏ với các thành viên trong nhóm.
Mọi người vốn đã không rảnh rỗi, giờ vừa phải chạy tiến độ vừa phải làm nghiên cứu, khiến không ít người than phiền.
Nhưng cũng có những người đầy tinh thần chiến đấu, như Kỷ Dao:
“Thật tuyệt vời! Tôi đã nói rồi, chị Ninh về là để làm chuyện lớn mà.”
Đổng Duệ Thành nói thêm:
“Tôi nghe nói bây giờ Trần tổng đang chuẩn bị cho việc niêm yết, đội ngũ chị Ninh mang về toàn là những tinh anh chuyên nghiệp.”
Diêu Diệu Huyền thì nhìn sắc mặt Tống Duy, nhưng vẫn thoải mái chia sẻ:
“Bố tôi nói sức khỏe của ông cụ nhà họ Ninh không tốt, nội bộ gia đình lại đấu đá gay gắt. Chị Ninh nhất định phải làm được điều gì đó để khẳng định bản thân. Mục tiêu của chị ấy e rằng không chỉ là đưa Quang Niên niêm yết.”
Kỷ Dao càng thêm phấn khích:
“Aaaaaa! Đây đúng là nữ chính siêu ngầu trong truyện truyền cảm hứng mà!”
Cả ngày, Tống Duy nghe quá nhiều chuyện về Ninh Thư Huệ. Với tư cách là một nhân viên bình thường, cô giống như Kỷ Dao, ngưỡng mộ và kính trọng chị ấy. Nhưng với tư cách là vợ của Trần Quất Bạch, trong lòng cô vẫn đầy rối ren, chưa thể sắp xếp lại cảm xúc. Cuối cùng, cô chỉ đơn giản đáp lại vài câu, kết thúc cuộc họp.
Đến hơn 5 giờ chiều, Trần Quất Bạch nhắn tin hỏi cô có muốn cùng đi ăn tối với mọi người không.
Tống Duy suy nghĩ mười phút, rồi nhắn lại đồng ý.
Lúc 5 giờ 50, gần hết giờ làm, cô tranh thủ trang điểm lại trong văn phòng, thoa thêm một lớp son đỏ tươi để trông có sức sống hơn.
Hơn 6 giờ, cô xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm gặp anh.
Trần Quất Bạch nhìn cô vài lần, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô. Tống Duy ngượng ngùng, cúi đầu thắt dây an toàn:
“Nhìn cái gì… lái xe đi…”
“Vợ.”
Anh bỗng nhiên gọi cô. Tống Duy hơi khựng lại, cảnh giác hỏi:
“Làm gì?”
Trần Quất Bạch nghiêng người, tay phải vòng qua sau đầu cô, kéo cô lại gần rồi hôn.
Tống Duy luống cuống, sợ bị người khác nhìn thấy, vội đẩy anh ra:
“Làm gì thế… người ta thấy bây giờ!”
Anh cười nhẹ, ngồi thẳng lại, khởi động xe rồi lái đi.
Tống Duy lấy son từ trong túi ra, thoa lại phần bị anh làm nhòe. Thoa xong, cô khẽ sờ lên môi mình, cảm giác bực bội khó hiểu ban ngày bỗng nhiên tan biến, hai má lúm đồng tiền thoáng hiện lên.
Địa điểm ăn tối là một câu lạc bộ nổi tiếng, trang trí vô cùng xa hoa.
Khi đến nơi, nhân viên phục vụ dẫn họ lên tầng. Trong phòng riêng toàn là người quen: Sở Kỳ, Lăng Diệu Trị, Trác Uyển và trung tâm của buổi tối – Ninh Thư Huệ.
Không cần phải khách sáo hay chào hỏi, Lăng Diệu Trị vừa thấy họ bước vào đã lớn tiếng:
“Sao đến trễ thế, đói muốn xỉu rồi đây!” Nói xong liền ra hiệu cho phục vụ dọn đồ ăn.
Sở Kỳ giữ đúng lễ nghi, bảo nhân viên mang rượu lên. Nhưng Ninh Thư Huệ ngăn lại:
“Sao thế, cảm thấy bình thường chưa uống đủ rượu à?”
Sở Kỳ cười đáp:
“Đây là để chào đón chị Ninh trở về mà.”
Ninh Thư Huệ nhẹ nhàng:
“Được rồi, toàn người quen cả, không cần câu nệ.”
“Vậy chúng ta lấy trà thay rượu vậy.”
Sau phần chào hỏi đơn giản, mọi người bắt đầu nói chuyện. Chủ đề vẫn là các chính sách mới trong ngành, công tác chuẩn bị cho triển lãm sắp tới, và chiến lược mở rộng thị trường.
Tống Duy không có cơ hội chen vào, chỉ lặng lẽ ăn cơm một mình ở bên cạnh.
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 106
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Loading...